Gặp Được Ngày Mai

Chương 47




Sau khi hoàn tất thủ tục xuất viện, Mộc Tử kết thúc chuyến đi ngắn ngày tới Cam Túc.

Tôn Canh đưa Mộc Tử về nhà cô.

Ngôi nhà cũ không có thang máy, Mộc Tử vật lộn với đôi nạng.

“Em đợi ở đây. Đưa chìa khóa cho anh lên cất hành lý trước.”

Mộc Tử đưa chìa khóa cho anh: “Phòng 402”.

Tôn Canh một tay cầm túi, sải bước lên cầu thang.

Mộc Tử chống nạng, dò dẫm từng bước lên lầu.

Tôn Canh quay xuống: “Đừng nhúc nhích. Cẩn thận lại đau.” Anh khom lưng xuống trước mặt cô, “Anh cõng em lên.”

“Không, không cần đâu.”

“Mau lên đây.”

Mộc Tử nhẹ nhàng nằm lên lưng Tôn Canh, hai tay nhẹ nhàng áp vào lưng Tôn Canh, cố gắng giữ khoảng cách với Tôn Canh.

Tôn Canh đi từng bước lên trên.

“Tôi rất nặng ha.”

“Không đâu.”

“Nếu mệt thì anh nói, dừng lại nghỉ đã.”

“Ừ.”

Tôn Canh bước lên cầu thang vững vàng, Mộc Tử có thể ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ từ áo sơmi của anh. Ánh nắng chiều hắt qua song cửa sổ chiếu lên bóng hai người trên tường, rất gần rất gần.

Hai người vào phòng, Mộc Tử hơi xấu hổ: “Ở đây hơi lộn xộn, hơn nữa lâu rồi không có ở nhà nên bụi bặm.”

“Em ngồi đi, anh thu dọn chút.”

“Không cần.” Mộc Tử vội ngăn lại, “Tôi sẽ tự làm.”

“Bây giờ em không tiện cử động, anh giúp sắp xếp lại để em không phải đi tới đi lui, em nghỉ ngơi đi.”

Mộc Tử ngồi trên sofa nhìn Tôn Canh lau mặt bàn, sắp xếp lại: “Tôi ngại quá.”

“Không sao.”

Tôn Canh cầm một quyển sách, tuyển tập các bài viết của Mộc Tử, quay người vẫy quyển sách trên tay: “Sách của em in xong rồi?”

Đã in xong từ trước. Tuy là đã hứa đưa cho anh một quyển nhưng sau đó thấy không cần nên cô chưa từng gửi đi: “Phải.”

“Anh có thể đọc không?”

“Quyển đó anh mang về đọc đi.”

“Tốt.” Tôn Canh để sách xuống, tiếp tục lau bàn.

Mộc Tử đột nhiên nhớ ra: “Anh không có nhà thì Nini làm sao?”

“Gửi cho Cao Sơn.”

“À.” Mộc Tử nhìn Tôn Canh khom lưng lau bàn, lòng rung động. Có lẽ tình yêu cô muốn là thế này, tim rung động, tim cũng xác định.

Tôn Canh lại dọn dẹp nhà cửa, rửa tay sạch sẽ rồi quay lại phòng khách ngồi xuống: “Thời gian này em không đi lại được, cứ yên ổn ở nhà, muốn ăn gì thì gọi cơm hộp.” Tôn Canh nhìn đồng hồ, “Lát nữa anh đi siêu thị mua giúp em ít đồ ăn để tủ lạnh, em chỉ làm đơn giản chút là được, ăn nhiều đồ ăn bên ngoài cũng không tốt cho sức khỏe.”

“Thật sự cảm ơn anh, Tôn Canh. Mấy chuyện này vốn không phải việc của anh, cảm ơn anh.”

Tôn Canh đứng lên: “Em nghỉ ngơi cho tốt. Anh đi siêu thị trước đã.”

“Anh không cần đi, hôm nay anh đi tới đi lui cũng đủ mệt rồi.”

“Không sao.” Tôn Canh quay người định đi, sau đó đột nhiên quay lại, “À, còn sách. Lát nữa anh sẽ lấy sau.”

Mộc Tử gật đầu: “Được.”

Tôn Canh mua hai túi thức ăn, chất đầy tủ lạnh.

“Anh muốn ở lại ăn tối không?”

“Không được, anh phải đi trước. Em nghỉ ngơi cho tốt.” Tôn Canh cầm sách lên, “Anh đi đây.”

Mộc Tử đang định đứng lên tiễn, Tôn Canh xua tay: “Không cần, anh đóng cửa cho em luôn.”

Tôn Canh ra ngoài, Mộc Tử chợt gọi: “Anh vẫn còn đến thăm tôi chứ?”

Tôn Canh quay đầu lại: “Có thời gian anh sẽ tới thăm em.”

Mộc Tử gật đầu: “Được rồi.”

+

Đinh Hương biết Mộc Tử đã về Quảng Châu nhưng không thể phân thân đến thăm. Hàn Đạc bắt cô đi ăn cơm với bên ngân hàng, Đinh Hương đành phải phục tùng mệnh lệnh.

Tiểu Nhạc cũng đi, mang theo một cô nhân viên mới tuyển dụng. Một nhóm bốn người đến nhà hàng Quảng Đông nổi tiếng trong thành phố. Đinh Hương chửi thầm, thời buổi này phụ nữ được xem như vật trang trí, đàn ông muốn bàn việc thì thế nào cũng phải có năm ba cô gái ở đó, đúng là đáng giận.

Mặc dù khó chịu nhưng mặt vẫn phải tươi cười. Dù sao thì bên kia là phó chủ tịch, người trực tiếp phụ trách kinh doanh cho vay của tập đoàn, nếu hồ sơ vay không thành công, Hàn Đạc nhất định không tốt, mà cô cũng liên đới sẽ gặp khó khăn.

Uống qua mấy vòng, Đinh Hương đã mơ hồ có cảm giác say.

Ông Phương vẫn không buông tha cô, biết tửu lượng cô cũng khá: “Giám đốc Đinh xinh đẹp, uống rượu rất sảng khoái, tối nay nhất định không say không về.”

Đinh Hương từ chối: “Ông Phương, rượu phải uống, đồ ăn phải ăn, ở đây đều là đồ ăn ngon lành, tôi không ăn chẳng phải thiệt thòi sao?”

Ông Phương bật cười: “Được, vừa ăn vừa uống.”

+

Tan tiệc, cô nhân viên mới đi trước, Đinh Hương hơi chóng mặt, cô ngồi ghế uống trà. Tiểu Nhạc say nằm ghé bên bàn không nhúc nhích. Hàn Đạc cũng không để ý Đinh Hương, ôm Tiểu Nhạc: “Cô ấy say, tôi đưa cô ấy về, cô tự gọi xe về đi.”

Đinh Hương đã biết quan hệ Hàn Đạc và Tiểu Nhạc không bình thường, nhếch môi: “Anh đi trước đi, tôi tự về được.”

Người phục vụ đến dọn bàn, Đinh Hương nhìn thấy đồ ăn được đổ vào thùng rác, không kiềm được lao vào nhà vệ sinh nôn đến chết đi sống lại.

Cuối cùng sau khi nôn sạch ra thì thấy thoải mái hơn, Đinh Hương quay về phòng ngồi một lúc. Ngẫm lại bỗng thấy mình thật đáng buồn, còn không bằng Tiểu Nhạc. Đương nhiên cô không muốn giống Tiểu Nhạc, dây dưa với đàn ông có vợ, nhưng xét cho cùng, ít ra tối nay Tiểu Nhạc may mắn hơn mình, ít ra khi cô ta say còn đàn ông đưa về. Còn người đàn ông của cô, người đàn ông không thể công khai, người đàn ông không thể thấy bóng dáng khi anh ấy bận rộn, người đàn ông khiến cô vừa yêu vừa hận đó bây giờ đang ở đâu?

Mang theo sự oán hờn, cô bấm số gọi Chu Quý Đồng.

“Alo?”

“Anh đang ở đâu?”

Bên Chu Quý Đồng đang nói cười vui vẻ, tiếng cười phụ nữ rất rõ, chắc là đang ở bên cạnh Chu Quý Đồng: “Ở nhà bạn đánh bài.”

“Đêm nay anh có qua nhà em không?”

Chu Quý Đồng nhìn đồng hồ, gần 10 giờ: “Qua. Nhưng mà sẽ trễ, đừng đợi anh.”

“Em đang ở bên ngoài, anh đến đón em.”

“Em không lái xe à?”

“Em uống rượu.”

“Ở đâu?”

Đinh Hương nói địa chỉ.

Chu Quý Đồng đứng dậy, ra hiệu cho người khác vào đánh thay, đi qua bên kia nói: “Anh gọi xe đến đón em. Đêm nay đánh bài có người khách, khó bỏ đi được.”

“Khách hàng quan trọng lắm sao?”

“Sếp Tổng của dự án Thâm Quyến.”

“Dù sao cũng quan trọng hơn em.”

“Em lại thế nữa.”

“Em tự gọi xe về. Anh không cần gọi xe qua. Vậy đi.”

Chu Quý Đồng cau mày, quay lại ngồi xuống. Ông La hỏi: “Sếp Chu bị vợ giục về nhà à?”

Chủ nhân buổi tiệc, Daisy, cũng là bạn Chu Quý Đồng mỉm cười: “Sếp La cứ đùa, sếp Chu chúng tôi là người đàn ông độc thân hoàng kim.”

“Chà, tên nhóc cậu sung sướng làm người khác ghen tị, có tiền có thế mà không có vợ, tự do đến mức nào chứ!”

Chu Quý Đồng uống ngụm rượu: “Sếp La đừng trêu tôi.”

“Thật đấy, thật không thể thật hơn!” ông La móc điện thoại ra đưa trước mặt Chu Quý Đồng, “Nhìn thấy không, hai điện thoại, đều tắt máy, sợ bà vợ tìm!”

Chu Quý Đồng bật cười hai tiếng.

Daisy cũng cười: “Mặc dù sếp Chu chúng tôi còn độc thân nhưng mà tối thì người tìm anh ấy không ít. Sếp Chu à, em khuyên anh cũng học theo sếp La, tắt điện thoại đi.”

Chu Quý Đồng không nói gì, ném lá bài: “Nhất thùng.”

Nghĩ tới nghĩ lui, không kiềm được, gọi điện cho Ken: “Sắp xếp ai đó đến Nhất Phẩm Cư đón người, ừ, bây giờ.”