Gặp Được Ngày Mai

Chương 45




Tôn Canh hỏi thăm bệnh viện Mộc Tử đang ở.

Nhẹ nhàng đẩy cửa, phòng bốn giường, giường nào cũng có người nằm. Tôn Canh đi đến giường trong góc, Mộc Tử đang ngủ, mặt phờ phạc.

Không lâu sau, Hồng Thiên cầm hai chai nước khoáng đi vào, thấy anh thì ngạc nhiên: “Biên tập Tôn?”

“Vâng, cô ấy sao rồi?”

“Bác sĩ nói sáng mai tỉnh dậy sẽ làm kiểm tra thêm.” Cô đưa cho anh một chai nước, “Anh uống nước đi, tôi để chai này cho Mộc Tử tí tỉnh dậy uống thuốc.”

Tôn Canh đặt chai nước lên bàn: “Cô chăm sóc cô ấy à?”

“Phải rồi. Tối qua tai nạn thì chúng tôi đưa cô ấy đến đây.” Hồng Thiên ngáp dài, “Gần như tôi không ngủ.”

“Cô về ngủ một giấc đi. Tôi trông chừng ở đây cho.”

“Ôi, vậy phiền anh quá không?”

“Không sao. Cô về nghỉ ngơi đi, nếu có việc gì thì tôi sẽ liên hệ với cô.”

Hồng Thiên do dự một lúc: “Được, vậy tôi về trước. Nếu có việc gì thì anh gọi cho tôi nhé.” Hai người trao đổi số điện thoại.

Tôn Canh dém chăn cho Mộc Tử, ra khỏi phòng hỏi hộ lý phích nước, lấy nước nóng.

Quay về phòng bệnh, lại ngồi xuống, anh cũng gần như cả đêm không ngủ, hơi mệt mỏi. Nghe tiếng sột soạt, Tôn Canh ngẩng lên, Mộc Tử tỉnh.

Mộc Tử kinh ngạc nhìn anh, rồi kéo chăn trùm đầu lại.

Tôn Canh ngạc nhiên: “Em sao vậy?”

“Đừng nhìn tôi, bây giờ tôi rất xấu.”

“Em trùm đầu vậy bị ngộp.”

“Đừng nhìn tôi.”

Tôn Canh bật cười: “Khi nãy tôi đã nhìn rồi, em đừng có từ làm ngộp chết mình nữa.” Thấy tinh thần Mộc Tử vẫn không tệ, tảng đá trong lòng anh cũng nhẹ hẳn.

Mộc Tử kéo chăn xuống, ló mắt ra: “Sao anh lại ở đây?”

Tôn Canh đưa mắt nhìn chỗ khác: “Tổng biên tập Ngô nhận điện thoại nghe nói em bị tai nạn giao thông, bảo tôi đến xem sao.”

“Ừm.”

“Đói bụng không? Có cần ăn bữa sáng không?”

Mộc Tử đột nhiên xấu hổ: “Không ăn.” Nghĩ ngợi rồi nói: “Có thể gọi hộ lý giúp tôi không?”

“Em cần gì?”

“Tôi muốn đi toilet.”

Tôn Canh cũng xấu hổ: “Ờ được.” Anh ấn nút đầu giường, không bao lâu hộ lý đi vào.

“Giường 4, sao vậy?”

“Làm phiền chị, tôi muốn đi vệ sinh.”

Hộ lý là phụ nữ trạc 30, liếc nhìn Tôn Canh: “Kêu người nhà là được rồi!”

“Anh ấy là đồng nghiệp thôi, làm phiền chị.”

Cô hộ lý dìu Mộc Tử vào nhà vệ sinh. Tôn Canh suy nghĩ một lát, rót ly nước ấm đặt lên tủ đầu giường.

+

Hơn 8 giờ tối, Đinh Hương cũng đến.

Tôn Canh vừa ra ngoài nghe điện thoại, Đinh Hương bước vào chỉ thấy Mộc Tử đang truyền nước một mình. Đinh Hương cau mày: “Sao lại thế này, em có một mình sao?”

“Chị, chị tới thật à?” Mộc Tử bỗng ấp úng, “Không phải, à à, Tôn Canh cũng ở đây.”

“Tôn Canh?” Đinh Hương hỏi, “Sao cậu ấy đến đây?”

“Anh ấy phụ trách dự án này. Anh ấy đại diện tạp chí đến thăm người tai nạn là bình thường mà.”

Đinh Hương nhíu mày nhìn quanh phòng bệnh: “Em ổn không?”

“Không ổn lắm, vẫn còn chóng mặt buồn nôn. Bác sĩ kêu để quan sát mấy ngày mới cho xuất viện.” Mộc Tử chợt bật cười, “Em có biến thành ngốc luôn không?”

“Em đã ngốc rồi, giờ còn cười ngớ ngẩn nữa.” Đinh Hương ngồi xuống ghế bên cạnh, “Còn chân em thì sao?”

“Bác sĩ nói coi tình hình hồi phục thế nào, có thể mất hai tháng mới tháo bột.”

“Hai tháng? Tiền thuốc thang thì sao?”

“Đài truyền hình chi.” Mộc Tử thở dài, “Em bị vầy thì không thể làm tiếp được nữa, ở nhà cả hai tháng, chắc em mốc meo luôn.”

“Quan trọng nhất là em không sao. Nếu không---” Đinh Hương đang định nói hay là Mộc Tử sang chỗ cô ở, dù sao thì cũng có người chăm sóc lẫn nhau, lập tức nghĩ tới Chu Quý Đồng, hai người quan hệ lúc tốt lúc xấu, bây giờ mới có chuyển biến tốt, bảo Chu Quý Đồng tránh đi có vẻ không ổn, lắc đầu, “Đợi em xuất viện về Quảng Châu rồi tính. Hay là kêu người nhà em lên chăm sóc?”

“Không không, em không nói với họ, em ở một mình không sao.”

“Mấy ngày nay thì em tính sao?”

“Để xem bác sĩ nói thế nào. Nếu được xuất viện thì chắc đài truyền hình sẽ sắp xếp người đưa em về, đừng lo.”

Đinh Hương đang định nói thì một bóng người cao lớn bước vào, Đinh Hương vừa nhìn đã biết là Tôn Canh nhưng lại ra vẻ không biết: “Xin chào, anh là đồng nghiệp của Mộc Tử à, tôi là chị con bé.”

Tôn Canh nhớ Mộc Tử nói cô có người chị rất thân: “Chào chị, tôi họ Tôn, Tôn Canh.” Anh đưa tay ra bắt, “Vừa nãy tôi ra ngoài nghe điện thoại.”

“Cứ gọi tôi là Đinh Hương.” Đinh Hương thầm thở dài, chẳng trách Mộc Tử thích anh chàng này, cậu ta đúng là tuấn tú lịch sự, rất lễ phép.

Tôn Canh lắc lắc điện thoại với Mộc Tử: “Khi nãy Hồng Thiên gọi, nói mới phỏng vấn xong, ăn tối xong sẽ qua.”

“Không cần vội.” Mộc Tử ngẫm nghĩ, “Thật ra không tới cũng không sao, mọi người về nghỉ ngơi đi. Ban đêm tôi ở một mình ngủ một giấc là được, không cần người trông.”

“Không được. Lỡ em cần giúp gì thì sao.” Đinh Hương lắc đầu, “Chị ở lại đây.”

“Không cần đâu. Giường ở đây nhỏ, mọi người nằm không quen. Mau tìm khách sạn nghỉ đi.”

Tôn Canh nhìn Đinh Hương: “Chị mới từ Quảng Châu đến?”

“Phải.”

“Tôi đặt khách sạn gần đây, chị có thể xem nghỉ lại đó một đêm, không xa, tầm khoảng 1km thôi.”

“Cũng được.”

Ba người chuyện trò một lát, nửa tiếng sau, Hồng Thiên tới. Mấy người lại trò chuyện vài câu, Đinh Hương nhìn Tôn Canh sửa gối, rót nước ấm cho Mộc Tử, cảm thấy hai người có điểm mập mờ không rõ.

“Thôi được rồi, muộn rồi, ở đây có tôi là được. Hai người về nghỉ đi.”

Đinh Hương đưa cho Mộc Tử tấm thẻ: “Giữ lúc nào cần thì xài.”

“Không cần không cần.”

Đinh Hương mặc kệ cô, đeo túi lên: “Chị với Tôn Canh đi trước, sáng mai lại vào với em.”

Mộc Tử vẫy tay: “Đi đường cẩn thận.”

+

Đinh Hương và Tôn Canh bước ra khỏi bệnh viện: “Chúng ta đi taxi hay sao?”

“Chị quyết định đi.”

“Nếu không xa thì chúng ta đi bộ đi.”

“Được.” Tôn Canh đứng bên cạnh, “Quên mất, chị ăn tối chưa?”

“Tôi ăn thức ăn nhanh ở sân bay rồi.”

Tôn Canh cười ngại ngùng, “Tôi chưa ăn, hay là chúng ta ăn qua gì đó được không?”

“Đương nhiên được rồi, cậu còn chưa ăn, nhất định phải ăn chứ.”

Hai người đi một lúc, bước vào tiệm sủi cảo, gọi hai chén.

Đinh Hương nhìn Tôn Canh quầng mắt xanh xanh, còn ngáp nhẹ một cái, hỏi: “Cậu đến đây khi nào?”

“Dạ sáng nay.”

Sáng nay? Đinh Hương giật mình, 9 giờ tối qua Mộc Tử gặp tai nạn, sáng nay cậu ấy đến? Thử hỏi dò: “Hôm nay ở bệnh viện chăm con bé cả ngày, rất vất vả phải không?”

Tôn Canh ăn sủi cảo: “Cũng không có gì, chỉ làm vài việc vặt.”

“Khi nào cậu về Quảng Châu?”

“Tôi đặt vé trưa mai, phải quay về giải quyết một số việc. Tôi hỏi bác sĩ rồi, Mộc Tử chưa thể xuất viện. Ngày mai đoàn làm phim sẽ đến địa điểm tiếp theo, cho nên cũng rất đau đầu.”

“Bác sĩ nói bao lâu thì xuất viện?”

“Ít nhất ba bốn ngày. Phải xem tình trạng chấn động não của cô ấy.”

Đinh Hương trầm ngâm: “Tôi không thể nghỉ nhiều ngày vậy được.”

Tôn Canh gật đầu: “Cô ấy có người thân hay bạn bè ở Quảng Châu không?”

Đinh Hương nghĩ tới Trần Thần, rồi quyết định vứt ra sau đầu: “Thân thiết chỉ có tôi.”

“Cô ấy không phải có bạn trai à?”

Đầu óc Đinh Hương chợt lóe lên, cô quyết định giúp Mộc Tử: “Không, chỉ mới quen một người nhưng hình như không gặp nữa. Trước đây tôi có nghe Mộc Tử nói cô ấy có quen một người ở bên tạp chí, khá tốt, không biết cậu có biết là ai không, có phải đồng nghiệp cậu không?”

Tôn Canh ho khan một tiếng: “Cái này tôi không chắc lắm.”

“Tôi cảm thấy nếu hai người có ý với nhau, có thể kết bạn với nhau, không cần phải suy nghĩ quá xa xôi, đúng không?”

“À vâng.”

“Bởi vậy tôi rất khuyến khích con bé, cậu xem, nếu có bạn trai thì bây giờ gặp tai nạn thế này thì ít ra cũng có người chăm sóc.”

Tôn Canh cúi đầu uống nước canh: “Đúng vậy.”