Gặp Được Ngày Mai

Chương 4




Trước mặt cấp dưới, Ken và Chu Quý Đồng luôn có dáng vẻ lạnh lùng, người sống chớ gần, nhưng họ vẫn có những chuyện phiếm riêng.

Ví dụ như---

Chủ tịch Trần về rồi, Đinh Hương cũng rời đi, trong phòng chỉ còn hai người đàn ông. Ken nhìn theo bóng Đinh Hương đang vội vàng rời đi, bật cười, nhìn Chu Quý Đồng: “Xem ra câu chia tay vẫn là bạn bè không áp dụng được với cậu.”

Chu Quý Đồng lấy điếu thuốc, châm lửa hít một hơi thật sâu.

“Các cậu thật sự không đùa?”

“Không đùa thì sao? Mà đùa thì sao?”

“Cút, còn sửa lưng. Vụ ngày Lễ tình nhân cậu biết không?”

“Chuyện gì?”

“Đừng có giả ngu. Cả công ty ai mà không biết, hôm Lễ tình nhân, có người tặng hoa hồng cho cô ấy.” Cố tình nhấn mạnh, “999 đóa.”

“Cậu đếm từng hoa để chắc chắn à?”

“Không quan trọng là 999 hay 1.000 hoa. Dù gì thì chuyện đó có nghĩa là Đinh Hương không phải không có ai theo đuổi, hiểu không?”

“Có người theo đuổi là chuyện tốt. Tôi cũng muốn có người theo đuổi, cậu không muốn à?”

“Thật sự tôi không muốn.” Ken cau mày, “Đừng có chuyển chủ đề lên tôi.” Gầy đây anh bị một khách hàng nữ người Đức quấn lấy, “Ba tôi chưa biết hai người chia tay. Cậu không định nói với ông ấy một tiếng à?”

“Những chuyện này không nên làm ông phiền lòng.”

“Cũng đúng, ông già cũng lười quan tâm chuyện rắc rối của cậu.” Ken cũng châm thuốc, “Chưa hỏi cậu, sao đột nhiên lại chia tay?”

“Bốn chữ.”

“Tính cách không hợp?”

“Cô (ấy) muốn kết hôn.”

“Cậu không muốn?”

Chu Quý Đồng thở ra làn khói, không nói.

Ken cũng không phải không biết tính ông bạn già quen đã gần 40 năm của mình, anh cũng không lên tiếng. Yên lặng một lúc lâu mới nói: “Thật ra, kết hôn mới biết hôn nhân không đáng sợ đến vậy.”

“Trời mới biết.”

“Vậy sau này thế nào?”

“Ý cậu là gì?”

“Cùng công ty ra vào chạm mặt mỗi ngày. Cậu tìm lý do tránh mặt đi Hồng Kông lâu vậy, hiện giờ đã trở lại, không lẽ lại lấy cớ trốn đi. Cậu không thấy xấu hổ à?” Ken hừ lạnh, “Nếu lỡ cô ấy nghĩ lẩn quẩn, ở công ty một khóc hai gây ầm ĩ ba thắt cổ, cậu xử lý thế nào? Từ đầu tôi đã nói “thỏ khôn không ăn cỏ gần hang” rồi.”

“Cô ấy là phụ nữ mạnh mẽ, đâu phải con gái mới lớn thiếu hiểu biết.”

“Lão Chu, nhớ kỹ lời tôi này, phụ nữ mạnh mẽ, trước hết là một phụ nữ.”

Chu Quý Đồng lại châm một điếu thuốc. Hai người không nói chuyện, chỉ yên lặng hút thuốc.

“Không được, cứ tiếp tục thế này tôi nghĩ mình biến thành bà tám mất.” Ken ném tàn thuốc, “Trời lạnh, về nhà ôm vợ con thôi.” Cầm chìa khóa lên định đi.

Chu Quý Đồng: “Ken.”

Ken quay đầu lại.

“Chi phí và bên kinh doanh tôi sẽ giải quyết, đừng tìm cô ấy.”

Ken cười: “Không ngờ cậu còn sót tí nhân tính.”

Chu Quý Đồng đứng tại chỗ, lại móc ra điếu thuốc. Một tháng gần đây thuốc lá hút ngày càng nhiều.

Nếu ở cùng Đinh Hương, thay đổi lớn nhất của anh có lẽ là anh hút thuốc ít hơn rất nhiều. Quen nhau được một thời gian, anh thấy cô thường bị hắt xì, ban đầu hỏi thì cô không nói, sau mới biết cô dị ứng với mùi thuốc lá. Thật ra anh đã tự hỏi bản thân rằng anh sẽ không thay đổi bản thân vì bất kỳ ai, kể cả người mẹ 70 tuổi của anh, người thường tận tình khuyên bảo anh cai thuốc, anh đều nghe tai này ra tai kia. Nhưng có lẽ đại khái vì anh không muốn phải thường xuyên đối diện với một phụ nữ mà bị dị ứng đỏ hết cả mũi, làm giảm cả giá trị người đẹp đi, dần dà trước mặt cô gần như anh không hút thuốc. Thói quen hình thành trong hai năm bên nhau, sau khi chia tay lập tức bị phá bỏ. Đây có phải là “giang sơn dễ đổi bản tính khó dời” không?

Nghĩ tới người phụ nữ đó, lòng Chu Quý Đồng hơi buồn. Đến bây giờ anh vẫn không hiểu tại sao một người phụ nữ nhìn qua cực kỳ thoải mái phóng khoáng, cuối cùng vẫn đi theo lẽ thường, kết hôn, sinh con, từ đó củi gạo mắm muối. Anh sống hơn 30 năm, chưa từng có khát khao cuộc sống hôn nhân, anh sợ đám cưới muốn chết, sợ mùi sữa trên người trẻ con muốn chết, sợ sáng rửa mặt bị nhẫn cưới làm xước cả mặt muốn chết!

Anh nghĩ, do Đinh Hương làm xáo trộn mối quan hệ của hai người. Nếu không vì cô nhiều lần ám chỉ, thậm chí sau đó còn thẳng thắn muốn kết hôn, anh nghĩ hiện giờ hai người vẫn ở bên nhau. Bất kể là khía cạnh nào, cô là người yêu lý tưởng của anh – anh thích người có dáng cao thon thả, thích phụ nữ thông minh, biết tự gánh vác, cuộc sống có sự thú vị, không quá đơn điệu – tất cả cô đều phù hợp. Đúng vậy, vốn dĩ họ có thể duy trì quan hệ yêu đương hài hòa, do cô làm rối tung lên.

Chu Quý Đồng lên xe, suy nghĩ rồi quyết định gọi cho cô – vẫn còn một ít đồ đạc của cô ở nhà, tốt nhất nên hỏi xem cô có muốn lấy hay không.

Điện thoại bận.

Về đến nhà là 40 phút sau, gọi lại, vẫn bận. Chu Quý Đồng nghĩ ngợi, bỗng nhiên nhớ lời đồn về 999 đóa hồng, thôi được, có lẽ anh biết chuyện gì, có lẽ là đang vui vẻ trò chuyện với người mới.

Anh tự giễu cười cười, cuối cùng lấy một thùng giấy ra, lấy đồ đạc thuộc về cô, nước hoa, đồng hồ, sổ tay, linh tinh vụn vặt, bỏ tất cả vào thùng.

Đinh Hương đang nói chuyện điện thoại với ba. Cô ở lại thành phố này đã 11, 12 năm, kể từ khi cô được nhận vào trường đại học ở Quảng Châu, sau đó tốt nghiệp đi làm. Ba cô ở quê một mình, đa số liên lạc qua điện thoại.

Nói chuyện gần một giờ, điện thoại nóng lên, Đinh Hương định để điện thoại xuống thì chuông lại reo. Nhìn qua; “Alo.”

“Đinh Đinh, tan làm chưa? Hôm nay không tăng ca à?”

“Dạ.”

“Ăn cơm chưa?”

“Dạ rồi.”

“Dự báo thời tiết nói ngày mai nhiệt độ giảm, con mặc quần áo dày tí.”

“Lớn thế này, con biết.”

Quả nhiên đầu dây bên kia im lặng.

Hai người trầm lặng một lát: “Trời lạnh, tối con nhớ đắp chăn cẩn thận.”

“Con biết.” giọng Đinh Hương rầu rĩ.

“Tiền, đủ tiêu chứ.”

“Còn sợ không đủ tiền?”

“Ừm.” Lại im lặng một lát, cuối cùng lên lên tiếng, “Nghe lão Trương nói, ông ấy có bạn của con trai mới từ Mỹ về, 35 tuổi, hay là hai đứa có rảnh thì gặp nhau?”

“Haizz, mẹ có thấy phiền không!”

Đinh Hương cúp máy, ném điện thoại xuống ghế sofa.

Điện thoại của mẹ cô, nhưng không giống mẹ con nhà người ta, mối quan hệ hai người luôn rất tệ. Từ khi cô nhớ được đến giờ, ba mẹ cô sống chung không hề hòa thuận. Cuối cùng lúc cô 12 tuổi, ba mẹ cô ly hôn. Mẹ cô nhanh chóng kết hôn với một người đàn ông đã ly hôn có hai đứa con nhưng giàu có. Đinh Hương còn nhỏ nhưng cô biết, vừa ly hôn xong đã kết hôn với người khác thì có ý nghĩa gì, từ đó, trong lòng cô bắt đầu oán hận mẹ. Sau bao nhiêu năm, cô đã quen với việc đời cô chỉ có một nơi để nương tựa – ba cô.

Mặc dù thỉnh thoảng mẹ cô sẽ quan tâm cô – quan tâm ăn, mặc, ở, đi lại, quan tâm chi phí, quan tâm tình cảm của cô, nhưng cô cảm thấy mình đã không còn cần sự quan tâm của người này.

Những gì đã từng khao khát đã dần trở thành hờ hững khi đã quen với cảm giác muốn mà không có được.

Đây là sự khác biệt của tuổi 32 và 12. 12 tuổi, cô chỉ biết khóc khi đau khổ; 32 tuổi, cô biết cuộc đời có những thứ cần dũng cảm đối mặt, khóc cũng vô ích.

Ví dụ như mẹ rời đi, ví dụ như người yêu rời đi, đều giống nhau.