Gặp Được Ngày Mai

Chương 37




Mộc Tử bị Trần Thần cúp điện thoại, tưởng anh đã từ bỏ. Không ngờ đến tối, Trần Thần lại điện thoại rủ cô đi ăn tối như không có chuyện gì xảy ra.

Đây gọi là gì? Trong quan hệ nam nữ phải có sự nhượng bộ, có bậc thang thì phải đi xuống, vì vậy cô đồng ý.

Bữa tối trôi qua vô vị. Bình thường Trần Thần khá hay chuyện nhưng hôm nay anh hơi trầm lặng.

Ăn xong, Mộc Tử cầm hóa đơn định đi thanh toán. Trần Thần giật lấy nói: “Em làm gì?”

“Cứ để anh trả tiền ngại quá.”

“Đàn ông thanh toán là chuyện đương nhiên.” Trần Thần thanh toán, nói như vô tình, “Tôi cho là thời điểm duy nhất phụ nữ trả tiền là khi kết hôn, giúp chồng quản lý tiền bạc.”

Mộc Tử giả vờ không nghe, không đáp lại.

“Đi dạo chút đi.”

Đi rồi đến bên bờ sông.

Vì sao dân thành phố này thích đi dạo dọc bờ sông? Không khỏi nhớ tới Tôn Canh, thậm chí cả bạn gái cũ Nini của anh. Đêm đó, ở đây Tôn Canh đã hỏi cô “Muốn thử ở bên nhau không”, mà cuối cùng cô cho anh một đáp án phủ định.

Trần Thần móc thuốc ra, châm lửa, hít hai hơi.

Mộc Tử bước nhanh hơn, tránh làn khói lượn lờ. Tôn Canh không hút thuốc, Tôn Canh hiếm khi uống rượu, Tôn Canh – ngừng! Đừng nghĩ nữa Lâm Mộc Tử!

Trần Thần đi theo lên: “Đi nhanh vậy.”

Mộc Tử cúi đầu: “Ừ.”

“Hôm nào về nhà tôi ăn cơm đi.”

Mộc Tử kinh ngạc nhìn Trần Thần: “Dạ?”

“Mẹ và em gái tôi đang ở Quảng Châu, họ muốn gặp em.”

Vầy là đi gặp phụ huynh?

“Nhưng, tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý---”

“Mộc Tử, em không còn trẻ nữa, tôi cũng vậy. Tôi nghĩ chúng ta không nên lãng phí thời gian nữa, đúng không?” Trần Thần bỏ tàn thuốc xuống, “Hãy xác định quan hệ đi.”

Mộc Tử không thể đáp.

“Em có đi hay không?”

Điều Mộc Tử muốn hỏi là, nếu cô không đi, có phải là mối quan hệ này sẽ kết thúc. Nhưng cô nhịn lại: “Tôi muốn suy nghĩ đã.”

“Được.”

Hai người một trước một sau, đi vòng quanh bờ sông rồi về.

“Chúng ta về thôi.”

Mộc Tử đi theo Trần Thần, muốn đi tới phía đối diện đón xe. Một chiếc ô tô chạy ngược chiều với tốc độ nhanh làm Mộc Tử dừng bước. Trần Thần quay lại, vươn tay muốn kéo cô lại, Mộc Tử theo bản năng rụt tay về phía sau.

Trần Thần không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.

Hai người cả quãng đường không nói chuyện.

+

Mộc Tử bật máy tính lên định làm việc nhưng đầu óc hỗn loạn. Cô và Trần Thần, không biết nên làm thế nào.

Mở weibo, viết trạng thái: “Một hôn nhân không có nền tảng tình yêu có phải là điều mình thực sự mong muốn?”

Kéo xuống phía dưới, có rất nhiều tâm tình trong quá khứ, tất cả đều về Tôn Canh. Trong những trạng thái đó không nói rõ là ai, nhưng cô biết, tất cả là về Tôn Canh.

“Trời xanh, mây trắng, người ấy mỉm cười.”

“Độc thân lâu rồi, yêu cũng cần luyện tập.”

“Làm sao để anh yêu em, khi em không ở trong thời điểm tốt đẹp nhất.”

“Có lẽ từ bỏ còn dũng cảm hơn là theo đuổi.”

“Nếu một ngày nọ hỏi em về suy nghĩ trong ngày, tất cả đều là tên anh.”



Mộc Tử muốn xóa tất cả những dòng này đi, nhưng cuối cùng lại mệt mỏi tắt máy, nằm xuống giường.

Một mình ở mấy ngày, không phải là không quen, dù sao cô cũng thường xuyên đi làm việc bên ngoài. Nhưng mà tâm trạng cũng khác. Có lẽ do quá cô đơn tịch mịch nên cảm xúc mới lên men.

Tôn Canh, Tôn Canh, Tôn Canh, Tôn Canh, Trần Thần, Tôn Canh, Trần Thần, Tôn Canh, Trần Thần,Tôn Canh, Tôn Canh, Tôn Canh, Tôn Canh…

Gọi điện cho Phong Lan: “Chị Phong Lan, em muốn nhận công việc mà hôm trước chị nói.”

“Được rồi. Thứ hai tuần sau tới tạp chí, chị dẫn em qua gặp người bên đài truyền hình.”

“Cảm ơn chị Phong Lan.”

“Nói gì vậy hả, giúp em cũng là giúp chị mà.”

Mộc Tử cười: “Cảm ơn chị nhiều.”

+

Sáng thứ hai đến tạp chí với tâm trạng phức tạp. Buổi sáng trước khi ra ngoài, cô đã cẩn thận kiểm tra lại tóc tai, quần áo, sợ trước mặt Tôn Canh mình vẫn là người phụ nữ không ra sao.

Khi tới tạp chí, không khí vẫn ồn ào như trước, điện thoại, máy tính gõ lóc cóc, máy photocopy, tiếng mọi người cười đùa – cố ý nhìn qua văn phòng Tôn Canh, cửa đóng.

Đến văn phòng Phong Lan, chị đang nghe điện thoại, ra hiệu cho cô đợi. Mộc Tử gật đầu, đi ra ngoài lấy một chiếc ly giấy rót nước, nghe tiếng cười Trân Châu: “Ha ha ha.”

Ngẩng lên, có lẽ Tôn Canh vừa từ ngoài về, không biết nói gì với Trân Châu mà cô ấy cười ngả nghiêng ngả ngửa: “Anh Canh, anh trâu bò quá!”

Tôn Canh cười nhẹ, chợt như nhận ra ánh mắt chăm chú của Mộc Tử, anh nhìn về phía cô.

Không kịp chuẩn bị, ánh mắt Mộc Tử cứ thế mà giao với ánh mắt Tôn Canh.

“Hi.”

Tôn Canh gật đầu.

“Ờ, tôi đến tìm chị Phong Lan.”

Tôn Canh lại gật đầu không nói gì.

Phong Lan xách túi ra: “Đi thôi.” Nhìn thấy Tôn Canh, “Tôn Canh, cậu về rồi à? Đúng lúc quá, chúng ta cùng đến đài truyền hình gặp bên ekip làm phim.”

“Dạ được.”

Ba người lên xe Phong Lan, Tôn Canh lái, Mộc Tử ngồi ghế phụ, Phong Lan ngồi ghế sau.

“Tôn Canh, tôi đã sắp xếp Mộc Tử lên kế hoạch cho chương trình này. Nếu sau này em ấy cần hỗ trợ của tạp chí thì em ấy sẽ liên lạc trực tiếp với cậu.”

“Vâng.”

Phong Lan liếc nhìn Mộc Tử: “Đài truyền hình là chính, chúng ta chỉ phụ thôi, Mộc Tử đừng căng thẳng.”

Mộc Tử cười: “Nói không căng thẳng là giả đó.”

“Không sao, chị với Tôn Canh ở phía sau làm quân dự bị cho em.”

Tôn Canh cười, không nói.

Ở đài truyền hình, Phong Lan nói chuyện với nhà sản xuất. Tôn Canh và Mộc Tử ngồi trong phòng họp, chỉ có hai người, không khí hơi ngại ngùng.

Mộc Tử lên tiếng trước: “Gần đây anh bận không?”

“Cũng thường.”

“Ừ.”

Lại một quãng thời gian im lặng.

Tôn Canh cầm cốc nước của mình, uống cạn: “Công việc này sẽ vất vả, em làm được không?”

“Không biết, để xem đã.”

“Ừm.”

Hai người không nói chuyện nữa.

Mộc Tử cúi đầu cầm di động, vô thức xem vòng bạn bè. Thái độ không được tự nhiên bởi vì chưa thoải mái. Cô biết thời gian sẽ giải quyết được vấn đề, cô chỉ hy vọng thời gian cho việc này càng ngắn càng tốt.