Gặp Được Ngày Mai

Chương 32




Sau khi uống ừng ực hết bình nước lớn, Tôn Canh tiện tay ném chai rỗng vào sọt rác bên cạnh.

Cao Sơn thu dọn đồ đạc: “Tắm xong mình đi ăn tối nhé?”

“Không đi.” Tôn Canh lắc đầu.

“Sao vậy?”

Tôn Canh nhún vai: “Về nhà sớm nghỉ ngơi.”

Cao Sơn gật đầu: “Được rồi.” Tối nay chỉ có hai người chơi, chơi hai tiếng đã kiệt sức.

Hai người xách túi vào nhà tắm: “Gần đây cậu càng ngày càng bận, rủ chơi bóng khó lắm mới ra.”

“Ừ.”

“Lâu rồi Mộc Tử không tới.”

“Ừ.”

Cao Sơn suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cậu với Mộc Tử có chuyện gì giấu chúng tôi không?”

Tôn Canh liếc nhìn Cao Sơn không nói gì.

“Sao, đừng giả vờ nữa, cô ấy thích cậu hoặc là cậu thích cô ấy.”

Tôn Canh lắc đầu.

“Cô ấy không tệ nha, trước đây tôi thật sự muốn theo đuổi cô ấy.”

Hai người vào nhà tắm, Tôn Canh đặt đồ xuống, cởi áo, chuẩn bị tắm.

“Hay là trong lòng cậu vẫn chưa buông bỏ được Bội Kỳ?”

Tôn Canh chỉ để lại cho Cao Sơn một bóng lưng trầm mặc.

Dòng nước từ vòi hoa sen chảy rất mạnh, Tôn Canh lau nước trên mặt, đầu thoáng hiện lên gương mặt Mộc Tử. Cô cười, còn có, khóc.

Có lẽ trong lòng mình cũng có ít nản chí.

Nhưng người ta phải học cách đối mặt với những thất bại, cho dù đó là công việc hay tình cảm.

+

Mộc Tử xem thông tin nhà cho thuê trên mạng. Giao thông thuận tiện, đầy đủ tiện ích thì giá cao ngất ngưỡng, căn hộ đơn rẻ hơn một chút thì lại khá xa, hoặc khu dân cư phức tạp. Mộc Tử thở dài, lúc cần tiền thì luôn thấy thiếu thốn.

Trần Thần có lần trò chuyện biết cô đang tìm nhà, nửa đùa nửa thật nói: “Chỗ tôi có phòng trống, không ấy em dọn qua ở với tôi.”

Mộc Tử không khỏi hơi tức giận. Tuy rằng cố gắng thuyết phục bản thân tiếp xúc nhiều hơn với Trần Thần, nhưng trong lòng vẫn không xem anh ta là bạn trai, thậm chí còn không nắm tay, nói gì tới việc qua ở cùng anh ta. Cố gắng kiềm chế cơn giận: “Không được, tôi tự mình tìm nhà.”

Trần Thần cũng không phải ngốc nghếch: “Em cứ tìm một chỗ tốt đi, đừng so đo chuyện tiền thuê. Con gái, cần phải ở chỗ an toàn, thoải mái.”

Mộc Tử ậm ừ: “Tôi biết.”

“Hay là để tôi tìm giúp em?”

“Không cần, tìm trên mạng rất tiện lợi.”

“Vậy được, nếu tìm được chỗ tốt thì báo tôi, tôi sẽ giúp em dọn nhà.”

“Ừ.”

Mộc Tử để điện thoại xuống, nhìn quanh căn phòng nhỏ nhưng được trang trí trang nhã. Cô đã sống ở đây một thời gian dài, những năm tháng thanh xuân tươi đẹp của cô trôi qua ở đây. Khi Đinh Hương chuyển đến nhà mới, cô cũng tìm nơi khác để sống, nơi này không còn thuộc về họ nữa. Có lẽ đến cuối cùng ký ức về nơi này cũng sẽ phai nhạt.

Có phải mọi thứ đã được an bài ổn thỏa, kể cả tâm trạng?

Đinh Hương biết Mộc Tử quyết tâm dọn ra ngoài sống riêng, cô đã mất bình tĩnh, thậm chí còn đánh động tới Giang Hà. Giang Hà điện thoại làm công tác tư tưởng cho cả hai, một bên thuyết phục Mộc Tử suy xét tình cảm của Đinh Hương, tiếp tục sống chung với Đinh Hương. Một mặt nói Đinh Hương cố gắng hiểu tâm tình Mộc Tử, nếu Mộc Tử quyết định sống riêng cũng là việc tốt.

“Trên đời không có buổi tiệc nào không tàn.” Giang Hà thở dài.

“Giang Hà, trình độ ngữ văn của cậu không tệ tới mức này chứ?” Đinh Hương chưa hết giận, “Cái gì là bữa tiệc không tàn, mình với Mộc Tử chỉ là một bữa tiệc thôi sao?”

“Được được được, mình sai rồi.”

“Mình đối xử với con bé như em gái mình. Còn nó thì sao, con bé đối xử với mình như người ngoài.”

“Không tới mức đó không tới mức đó.” Giang Hà đau đầu, “Con bé cũng coi cậu như chị ruộit, con bé đối với cậu còn tốt hơn cả người chị họ mình đây.”

Đinh Hương nhớ lại những sớm chiều ở cùng Mộc Tử trong tám chín năm qua: “Mình không biết là mình thay đổi hay con bé thay đổi. Hiện giờ mình thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của nó. Sống một mình là độc lập, là mạnh mẽ, là coi như mọi chuyện sẽ tốt?!”

Giang Hà bất lực định giải thích thì bị Đinh Hương cắt ngang: “Mình có điện thoại.”

“Được rồi, cậu lo việc trước đi.”

+

Đinh Hương nhận điện thoại nội bộ, là Hàn Đạc.

Đinh Hương đến văn phòng Hàn Đạc, Tiểu Nhạc cũng ở đó, Đinh Hương gật đầu chào.

“Công việc kinh doanh các chi nhánh đang mở rộng nên công việc ở trụ sở cũng nhiều hơn. Lãnh đạo có ý muốn tiếp tục mở rộng quy mô phòng tài chính, tuyển thêm người. Tôi muốn giao việc tuyển dụng cho hai người, đến lúc đó, hai người phối hợp với bộ phận nhân sự làm tốt công tác tuyển dụng.”

Tiểu Nhạc gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Đinh Hương lén nhìn Tiểu Nhạc. Năm nay Tiểu Nhạc 35 tuổi, ai có mắt tinh tường đều biết cô ấy được Hàn Đạc đích thân tuyển dụng, rất trọng dụng. Mặc dù chức vụ là Phó giám đốc, dưới quyền Đinh Hương, nhưng trên thực tế cô ấy thường trực tiếp báo cáo cho Hàn Đạc mà không thông qua Đinh Hương.

“Giám đốc Đinh, có vấn đề gì không?”

“Không thành vấn đề.” Đinh Hương đáp.

“Vậy đến lúc đó hai người xem xét cẩn thận, tuyển dụng những người thật sự có năng lực để làm việc.”

“Sếp Hàn, anh cứ yên tâm.” Tiểu Nhạc cười.

“Được. Tiểu Nhạc, cô ra ngoài trước đi, giám đốc Đinh, cô ở lại.”

Tiểu Nhạc chậm rãi ra khỏi phòng Hàn Đạc. Hàn Đạc đưa cho Đinh Hương một tập tài liêu, Đinh Hương mở ra xem, đó là báo cáo tài chính nội bộ của các bộ phận trong quý 3.

Đinh Hương nhướng mày: “Sao ạ?”

Hàn Đạc gõ gõ lên tài liệu: “Quý trước các khoản chi đã quá mức quy định, quý này lại tăng thêm 10 triệu tệ, sao lại thế được?”

“Đây là biểu mẫu thực hiện riêng theo từng bộ phận, còn phải thông qua xét duyệt của anh và Tổng giám đốc Trần. Khi đó việc tăng hay giảm đều do cấp trên quyết định.”

“Cô là giám đốc tài chính. Tôi nghĩ cô nên hoàn thành bước xét duyệt đầu tiên. Bộ phận kinh doanh đã chi quá mức, nếu lần nào cũng phân bổ tiền theo yêu cầu của họ thì họn chỉ biết tiêu tiền nhiều thêm.” Hàn Đạc lắc đầu, “Cô mang về đi, số liệu báo cáo cô sửa lại.”

“Sửa bao nhiêu?”

“Lần trước bọn họ bội chi 3 triệu tệ, thì lần này giảm 3 triệu, còn 7 triệu tệ.”

Đinh Hương thở dài, cô đã ở M.T nhiều năm như vậy, cô biết rất rõ bộ phận kinh doanh là bộ phận chi nhiều tiền nhưng cũng kiếm được rất nhiều tiền, cắt ngân sách của họ sao? Điều đó tương đương với việc cản trở sự phát triển của công ty: “Sếp Hàn, thực tế chi phí bộ phận kinh doanh khá lớn…”

“Vậy để cho họ giảm bớt lại. Bây giờ công ty phát sinh rất nhiều chi phí, rất nhiều chỗ cần tiền. Nhưng mà tiền chỉ có nhiêu đấy, không cần để họ tiêu xài hoang phí, sau này chúng ta là người bị mắng.”

Đinh Hương nhìn sắc mặt Hàn Đạc, biết có giải thích cũng vô ích nên đóng tài liệu lại: “Được.”