Gặp Được Ngày Mai

Chương 17




Việc bổ nhiệm Hàn Đạc giải tỏa gánh nặng ngàn cân cho Đinh Hương. Đối với cô, có ít nhất là hai điểm lợi: một là không phải tiếp xúc với Chu Quý Đồng, đây là chuyện cực tốt; hai là có thể xin nghỉ phép trước sinh nhật để bay tới Paris, thực hiện ước mơ nho nhỏ của riêng mình.

Thời còn trung học, giáo viên tiếng Anh yêu cầu học sinh giới thiệu về thành phố yêu thích của mình, các bạn khác thì nói Bắc Kinh, Thượng Hải, Thành Đô… lúc đó cô nói cô thích Paris.

Giáo viên hỏi: “Có thể nói cho mọi người biết tại sao em thích Paris không?”

Khi đó Đinh Hương mới 14 tuổi, là một nữ sinh trầm lặng, nói: “Bởi vì em nghĩ Paris rất lãng mạn.”

Mà lãng mạn, cụ thể là gì? Hôn nhân của cha mẹ thất bại nên đương nhiên không thể cho cô thấy được hình mẫu của một bức tranh lãng mạn cụ thể. Trong trí tưởng tượng của cô, cái gọi là lãng mạn có lẽ chính là chung sống cùng người yêu mà không có khoảng cách, bình yên, tin tưởng, an toàn và mãi mãi.

Hè năm ngoái, cô còn nói với người đó, đi Pháp với em một chuyến nhé. Người đó đã đồng ý rồi, nhưng cuối cùng do thời gian hai người rất khó sắp xếp trùng được với nhau – anh luôn bận rộn công việc – vì thế cứ trì hoãn hết lần này đến lần khác. Không ngờ tới cuối cùng, hai người đã đi đến chia tay.

Đinh Hương lắc đầu, thôi, không thể nghĩ nữa. Chuyện đã qua, thì cứ để nó trôi qua.

+

Trong phòng trà, Đinh Hương gặp Hàn Đạc – Hàn Đạc là quản lý cấp cao khác biệt của M.T. Công ty M.T chỉ thực hiện chế độ chấm công nghiêm ngặt đối với nhân viên cấp cơ sở, quản lý cấp trung trở lên thì thời gian tương đối thoải mái. Nhưng Hàn Đạc thì là lãnh đạo luôn đi làm đúng giờ, tích cực tăng ca, thông thường trước 9 giờ là Đinh Hương đã nhìn thấy sếp Hàn.

“Chào cô, giám đốc Đinh.” Hai người thời gian quen biết chưa lâu, vẫn nói chuyện khách sáo. Hơn nữa, Hàn Đạc không giống Lý Hoa Cường trước kia, tạm thời vẫn nên giữ khoảng cách an toàn thì phù hợp hơn.

“À, phải rồi, ngày mai cô bắt đầu nghỉ phép?” Đơn xin nghỉ là do anh ta ký.

“Vâng.”

“Nhân cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt.” Hàn Đạc rót trà sữa, Đinh Hương nhìn anh ta bỏ thêm một gói đường – anh ta có vẻ là người hảo ngọt. “Lát nữa cô đến văn phòng tôi.”

“Dạ được.”

Ngồi xuống đối diện Hàn Đạc, đồ đạc cá nhân của Lý Hoa Cương, Phó tổng tài chính cũ của M.T, đã không còn nữa. Trong thời gian ngắn, Hàn Đạc đã thay đổi văn phòng theo phong cách của anh ta, mấy chậu cây xanh nhỏ, rất nhiều sách.

“Tôi mới đến công ty, sau này cần cô hỗ trợ nhiều.”

“Hỗ trợ cho công việc của anh là trách nhiệm của tôi, sếp Hàn, anh khách sáo rồi.”

Hàn Đạc lại nhấp thêm một ngụm trà sữa ngọt mà anh ta pha, Đinh Hương nhìn mà răng muốn ê ẩm: “Vốn dĩ tôi đã có kế hoạch, dự kiến bắt đầu thực hiện ở bộ phận Tài chính ngay trong tuần này nhưng vì cô nghỉ phép nên đợi khi cô quay lại, tôi hy vọng có thể cùng cô trao đổi về việc điều phối công việc của bộ phận, sắp xếp lại nhân sự. Cô thấy sao?”

Đây là ý tứ “quan mới đốt ba đống lửa? “Sếp Hàn, việc sắp xếp nhân sự có thể cần sự đồng ý của bên nhân sự.”

“Ừm, tôi biết. Tôi đã nói qua với Tổng giám đốc Trần, bên nhân sự sẽ hợp tác với chúng ta.”

Đinh Hương không biết Hàn Đạc có ý gì, vì vậy chỉ ậm ừ đáp lại.

“Phải rồi, cô và sếp Chu đã bàn giao công việc hết rồi à?”

“Dạ vâng.”

“Tốt, sau này công việc tài chính của chúng ta, cô chỉ cần báo cáo trực tiếp với tôi, không cần xác nhận với sếp Chu.”

Đinh Hương nghĩ Hàn Đạc có ý khác, mặc dù anh ta và Chu Quý Đồng đều là Phó tổng nhưng chẳng lẽ anh ta không biết trọng lượng “Phó tổng” của Chu Quý Đồng lớn hơn anh ta, tại sao giọng điệu anh ta có vẻ như không xem Chu Quý Đồng vào mắt?

Mặc dù không còn liên quan gì với Chu Quý Đồng nhưng Đinh Hương không chấp nhận được thái độ coi thường Chu Quý Đồng của Hàn Đạc.

“Tôi biết.”

+

Ra khỏi văn phòng Hàn Đạc, vừa lúc gặp Coco đi ngang qua: “Giám đốc Đinh.”

“Ơi?”

“Cơm hộp của chị tới rồi.”

“Tôi đến lấy sau.” Đinh Hương bước tới quầy lễ tân, trước quầy lễ tân lúc nào cũng đông đúc ồn ào, mấy người chuyển phát nhanh, mấy người giao thức ăn. Cô nhìn thấy bao bì “Minh Ký” quen thuộc, định cầm lên thì thấy giấy dán: “Tầng 20 M.T, số nội bộ: 8017.” Là cơm hộp của Chu Quý Đồng, chuyện lạ.

Cô tìm tìm, thấy được phần cơm của mình, đưa tiền cho Coco: “Cảm ơn em.”

“Không có gì.”

Một lúc sau, Trương Phong – trợ lý riêng của Chu Quý Đồng - đi xuống hỏi: “Cháo của sếp Chu đâu?”

Coco nhiệt tình: “Đây đây.” Lại nhiều chuyện, “Hôm nay sếp Chu không đi ra ngoài ăn sao?”

“Mấy hôm nay anh ấy đều ăn cháo.”

“Tội nghiệp sếp Chu. Hai hôm trước tôi thấy anh ấy, hình như anh ấy sút cân đi rất nhiều.”

Đinh Hương cầm hộp cơm của mình, hơi dừng chân, rồi lại về văn phòng mình.

+

Tối về đến nhà, bắt đầu sửa soạn hành lý ngày mai xuất ngoại.

Mộc Tử gõ cửa phòng cô: “Nhiều đồ vậy à?”

Đây là một trong những điểm khác nhau giữa Mộc Tử và Đinh Hương. Đinh Hương chú ý tới những chi tiết vụn vặt trong cuộc sống, mỗi khi đi du lịch, cô mang theo rất nhiều thứ như khăn tắm, dép lê… vì vậy nên cô thường tự làm mình mệt mỏi, còn Mộc Tử thì chỉ cần một hai bộ quần áo, vác balô lên là đi.

“Gần xong rồi. Còn em?”

“Có tiền trong tay, nói đi là đi thôi.” Mộc Tử mặc bộ quần áo ngủ dài bằng vải bông, tựa vào cửa, miệng ngậm kẹo bạc hà. Cô có gương mặt trẻ thơ, mỗi khi tháo kính, xõa tóc, tựa như sinh viên mới đôi mươi.

Đinh Hương ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn Mộc Tử: “Gần đây em xinh nhỉ?”

“Không phải lúc nào em cũng đẹp sao?” Mộc Tử bĩu môi, “Gầy đi bốn năm cân, đúng là bây giờ chỉ có gầy mới được coi là đẹp, em gầy đi thì nói em đẹp à.”

Đinh Hương cười, tiếp tục gấp chiếc áo bông, giả vờ lơ đãng hỏi: “Gần đây không nghe em nhắc Tôn Canh?”

“Ừ.”

“Ừ là ý gì?”

“Không có ý gì.”

“Bắt đầu có bí mật thiếu nữ rồi.”

“Thôi đi, bà già rồi mà bí mật gì.” Mộc Tử ngồi xổm xuống, “Em thổ lộ với Tôn Canh, rồi thất bại, vậy đó.”

Đinh Hương gật đầu.

“Không an ủi em hả?”

“Em cần sao?”

Mộc Tử nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Không cần.”

Đinh Hương bỏ quần áo xuống, đi tới bên Mộc Tử, cúi xuống ôm cô: “Đây không phải an ủi, mà là khích lệ.”

Mộc Tử lắc đầu: “Chị biết vì sao không cần an ủi không?”

Đinh Hương nhìn cô với ánh mắt dò hỏi.

“Vì em và anh ấy chưa từng bắt đầu. Vì vậy, những thứ chưa có được thì không thể xem là mất mát.”

“Rất tốt.” Đinh Hương nắm tay Mộc Tử, “Logic hoàn chỉnh, lý lẽ rõ ràng.”

“Đương nhiên, bốn năm học tiếng Trung đâu phải để vô ích.” Mộc Tử gật đầu, “Đi Paris một chuyến, xem thử có cơ hội gặp gỡ ở thành phố lãng mạn không.”

“Đừng hy vọng xa vời.”

“Đừng đả kích em.”

Đinh Hương gật đầu: “Được thôi, chúc em may mắn, cũng chúc cho chị may mắn, sẽ có cuộc gặp gỡ tình cờ cực kỳ cực kỳ lãng mạn ở Pháp.”