Gặp Được Ngày Mai

Chương 13




Mộc Tử thực hiện “lời hứa” của mình, gọi cho Tôn Canh: “Còn nhớ hôm trước tôi nói sẽ mời anh ăn cơm không? Tối nay đi.”

“Xin lỗi, tối nay tôi bận.”

Mặt Mộc Tử xịu xuống.

Tôn Canh giải thích: “Tôi có hẹn đánh cầu lông với bạn.”

“À, vậy thì hôm nào hẹn lại.” nhiệt tình của Mộc Tử giảm đi mấy phần.

“Có muốn cùng nhau đánh cầu không?”

“Hả?” Mộc Tử nghĩ tới trình độ cùi bắp của mình, nhưng không muốn bỏ qua cơ hội, “Được đấy.”

Tôn Canh báo thời gian và địa điểm đánh cầu lông cho Mộc Tử.

Mộc Tử ném đện thoại xuống, lao về phòng: “Đồ đánh cầu! Đồ đánh cầu! A!”

Tủ quần áo cô không có quần áo thể thao. Cầu cứu Đinh Hương: “Tôn Canh hẹn em đêm nay chơi đánh cầu, mà em không có bộ đồ thể thao nào hết.”

Đinh Hương đang ở văn phòng bận tối mặt tối mày: “Vậy đi mua nhanh lên.”

Giọng nịnh nọt: “Chị, đồ thể thao của chị…”

“Nếu em mặc vừa thì cứ lấy, không sao.”

Nhưng đúng là cô mặc không vừa. Mộc Tử nhanh nhẹn sửa soạn, xách một cái túi to, đi ra ngoài mua đồ “trang bị” hẹn hò – cứ coi như hẹn hò cũng cần có “trang bị” đi.

Mộc Tử chen lên tàu điện ngầm, thở dài. Phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Lúc vội vàng mới ôm chân Phật thì sẽ luống cuống tay chân, thường là bi kịch. Tình yêu cũng vậy, hiểu rõ bản thân và đối phương, không ngừng điều chỉnh chiến lược thì sẽ giành được chiến thắng trong mọi trận chiến.

+

Cuối cùng Mộc Tử mặc bộ đồ thể thao mới toanh còn mùi vải mới tới sân đánh cầu lông.

Tôn Canh đã ở đó, đối thủ của anh là một người con gái. Ngồi trên ghế là hai nam một nữ, Mộc Tử vẫy tay: “Xin chào, các anh là bạn của Tôn Canh ạ?”

“Chào người đẹp.” Người thanh niên cao lớn trong hai người đó rất nhiệt tình, “Xưng hô thế nào nhỉ?”

“Kêu tôi là Mộc Tử là được.”

“Tôi là Cao Sơn, cậu ấy là A Nam, cô ấy là Phi Tử.” Cao Sơn chỉ chỉ, “Người đang chơi kia là Thi Vân.”

“Phi Tử?”

Phi Tử cười: “Tôi tên Trần Địch Phi, biệt danh Phi Tử.”

Cao Sơn đứng lên: “Hê, Tôn Canh, đánh đôi đi!”

Tôn Canh đánh hụt cầu, cúi người nhặt lên, nghe vậy thì dừng lại: “Các cậu đánh trước đi, tôi uống nước đã.”

Mộc Tử nhìn Tôn Canh người đầy mồ hôi đi tới: “Anh có cần khăn giấy không?”

Tôn Canh lắc đầu: “Tôi có khăn lông.”

Bốn người kia hợp thành 2 đôi đánh cặp, chỉ còn lại Tôn Canh với Mộc Tử.

Tôn Canh uống hết nửa chai nước rồi ngồi xuống.

Mộc Tử thấy người đàn ông đẫm mồ hôi trước mặt mình thật sự đầy cuốn hút.

“Mọi người thường hẹn nhau chơi cầu à?”

“Ừ, nếu không có việc gì thì thường hẹn nhau đấu, có thể hai ba lần một tuần.”

“Hồi đại học tôi học cầu lông trong môn giáo dục thể chất.”

Tôn Canh gật đầu: “Vậy chắc hẳn cô đánh không tồi.”

“Ngược lại mới đúng.” Mộc Tử cười tự giễu, “Tôi nghĩ hồi đó mình đậu thì có 90% là do thầy giáo thông cảm.”

“10% còn lại thì sao?”

“Nhờ sắc đẹp.”

Tôn Canh cười to.

“Anh cười vậy không nghĩ tới cảm giác của tôi hử?” Mộc Tử giả vờ tức giận.

“Không, tôi không có ý đó.” Tôn Canh xua tay, “Cô rất có khiếu hài hước.”

“Tạm coi như đó là lời khen đi.”

Tới lượt Mộc Tử thi đấu, Mộc Tử và Tôn Canh hợp sức đấu với Cao Sơn và Thi Vân.

Cao Sơn và Thi Vân nhìn là thấy người tràn đầy năng lượng, nhất là Thi Vân, đánh liên tục hơn một giờ.

Mộc Tử giao cầu trước. Về chuyện tự giễu nói đủ đạt tiêu chuẩn thì đúng là chỉ nói đùa. Môn cầu lông trong hai năm đầu đại học cũng không phải qua loa, cô nghĩ kỹ năng cơ bản vẫn còn, ít nhất trước mặt nam thần chắc chắn không thể để mất mặt.

Mộc Tử và Tôn Canh cực kỳ ăn ý trên sân. Chung cuộc, họ thắng Cao Sơn và Thi Vân với tỉ số 2-1.

“Lợi hại quá.” Thi Vân đi tới, cô ấy là một người đẹp đúng chuẩn, chào Mộc Tử, “Cô thường đánh cầu à?”

“Thỉnh thoảng.”

Thi Vân gật đầu: “Tôn Canh, anh đưa Mộc Tử đến là cố tình hạ uy tôi à?”

Tôn Canh nhìn Mộc Tử: “Do cô suốt ngày tự hào về công phu mèo ba chân của bản thân thôi.”

Mộc Tử xua tay: “Do Thi Vân chơi trước lâu rồi nên thể lực bị tiêu hao nhiều, nếu để tôi một chọi một với cô ấy thì chắc chắn tôi sẽ bị hạ.”

Thi Vân thấy rất hài lòng với những lời này, hất cằm đắc thắng; “Mộc Tử rất biết cách ăn nói.”

Mộc Tử âm thầm nhận xét mối quan hệ giữa mấy người này. A Văn và Phi Tử rõ ràng là một đôi. Tôn Canh và Thi Vân tuy nói chuyện với nhau nhiều nhưng trông không giống bạn trai gái, còn Cao Sơn, đúng nghĩa là kẻ dở hơi phụ trách việc điều hòa không khí.

Tâm tư Mộc Tử xoay đi chuyển lại, cuối cùng lại cảm thấy tâm tư mình khó lường. Có lẽ Tôn Canh chỉ coi mình như một người bạn có thể trò chuyện được, mình tự nghĩ ngợi nhiều vậy để diễn cho ai xem?!

Mộc Tử ngồi một bên nhìn Tôn Canh và Cao Sơn chơi cầu lông. Nghĩ nghĩ rồi chụp mấy tấm ảnh, đăng lên vòng bạn bè.

Phong Lan nhanh chóng bình luận: “Có phải Tôn Canh không?”

Mộc Tử trả lời: “Mắt nhìn tốt thế.”

Giây tiếp theo, Phong Lan gửi tin wechat: “Sao lại ở cùng nhau, chị không nhận được tin tức gì.”

“Chỉ là bạn bè bình thường, tương tự như đồng nghiệp, ok?”

“Chị chưa từng thấy Tôn Canh hẹn đồng nghiệp đi chơi cầu lông.”

Mộc Tử nhắn icon ngạc nhiên qua.

“Nhìn vầy có vẻ như tụi em có cơ hội phát triển.”

Mộc Tử gõ: “Không được”, nghĩ lại rồi xóa đi, “Nhận lời tốt lành của chị”, nghĩ rồi lại xóa, lại nhắn một câu mà mình cũng không giải thích được: “A di đà Phật, thiện tai thiện tai”.

“Nếu cần, chị sẽ là người hỗ trợ em.”

“Cảm ơn trợ thủ.”

“Cố lên!”

Mộc Tử đặt điện thoại xuống, ngẩng lên nhìn Tôn Canh, anh ấy đang đập cầu về phía Cao Sơn, Cao Sơn rên rỉ vẻ chán nản. Tôn Canh dường như có thần giao cách cảm, chợt nhìn thoáng về hướng Mộc Tử.

Mộc Tử phất phất tay với anh: “Tôn Canh cố lên!”

Tôn Canh mỉm cười, mặt mày giãn ra.

Nội dung weibo đêm đó của Mộc Tử: 9:38 tối, nhà thi đấu cầu lông, sân 10, một người đẹp trai tới mức khiến tôi bấn loạn.