Trên mặt Thi Vân Nhu đã sớm hiện ra gương mặt nhợt nhạt không còn một chút máu. Cô như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ cùng anh ngồi xuống đối mặt nói chuyện, bất quá mới hơn mười phút mà thôi, cô nhất định không thể để bí mật mà cô cố gắng giữ gìn hai năm qua cứ thế mà bị anh vạch trần. Làm sao bây giờ? Cô hiện tại có nên phủ nhận, Tề Lạc sẽ tin tưởng lời nói cô sao? Cô cắn môi, phân vân.
"Nếu như em phủ nhận, anh sẽ đi xét nghiệm ADN." Tựa hồ đã nhìn ra suy nghĩ của cô, anh bỗng mở miệng nói.
"Anh rốt cuộc muốn như thế nào đây?" Thi Vân Nhu lập tức liền sụp đổ, cô bất lực hỏi anh.
"Lúc trước thời điểm em biết mình mang thai, tại sao em không trở lại tìm anh? Vì cái gì lại muốn cùng người đàn ông khác kết hôn, cho dù anh ta là người đồng tính hả? Em trả lời ngay cho anh biết." Anh trầm giọng chất vấn cô, thoạt nhìn có chút giận.
"Anh có biết lúc trước em vì cái gì mà rời khỏi anh sao?" Cô nhìn anh một cái, chua xót hỏi lại anh.
"Bởi vì gia đình em lấy tiền của mẹ anh. Ngay từ đầu anh cũng không tin nhưng khi chi phiếu đó được thanh toán thì không tin cũng phải tin thôi."
"Nếu như lúc đó em cần tiền thì cũng có thể nói với anh mà, anh có thể cho em tất cả thuộc về anh, tại sao em không lấy mà đi lấy của mẹ anh, hả?" Anh chất vấn cô.
"Đây là chân tướng mà anh nói đến sao?" Cô chua xót nói, sau đó lại nở một nụ cười trào phúng.
"Nếu anh đấy không phải sự thật, vậy em có thể nói cho anh biết cái gì mới là sự thật hay không?" Anh không chớp mắt nhìn cô.
"Tất cả đều là quá khứ cả rồi, em nghĩ điều đó không cần phải nhắc lại, nói rồi cũng không thể thay đổi được quá khứ vậy nói để làm gì. Huống hồ em hiện tại cũng đã hài lòng với hoàn cảnh sống của em, cho nên.." Thi Vân Nhu mở miệng thở dài, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là lắc đầu, chậm rãi nói với Tề Lạc.
"Em hài lòng nhưng anh thì không hài lòng!" Anh nổi giận đùng đùng đánh gãy lời nói của cô, sau đó lớn tiếng ra mệnh lệnh.
"Anh phải biết rằng toàn bộ sự thật, ngay bây giờ!"
Tề Lạc cường ngạnh, không thỏa hiệp làm cho Thi Vân Nhu không biết xoay sở ra sao, cuối cùng theo ý muốn của Tề Lạc, đem chuyện hai năm trước cô vì sao cô lựa chọn rời đi nói ra.
Mẹ anh phản đối chuyện của bọn họ, Lâm Tuyết Nhiên đe dọa, sỉ nhục ba mẹ cô, khiến hai người bọn họ chịu nhục, sự an toàn của mạng sống bị uy hiếp, nói đến chuyện đó thôi cũng đủ là nguyên nhân cô phải chọn rời xa anh.
Còn chuyện cô biết mình mang thai sau đó vì cái gì mà không trở lại tìm anh? Lý do cho việc này cùng với nguyên nhân cô rời đi đều giống nhau. Mẹ anh sẽ bởi vì cô có thai liền thay đổi tư tưởng, cảm thấy cô xứng đôi với anh sao? Lâm Tuyết Nhiên sẽ bởi vì cô mang thai liền thay đổi tính tình, không hề uy hiếp, đe dọa cô sao? Chỉ sợ mọi chuyện sẽ càng ngày càng trầm trọng thêm. Ba mẹ cô sẽ bởi vì cô mang thai, thân phận của họ liền trở nên khác sao, làm cho người ta nhìn bọn họ với con mắt khác sao, không bị nhục nhã, xem thường sao? Mạng sống được an toàn ai mà không muốn, bởi vì so với việc rời đi, cô không còn thêm sự lựa chọn nào nữa.
Tề Lạc rốt cuộc không có lời nào để nói, một lát sau cúi đầu hôn con trai đang ngủ say trong lòng ngực mình, đem con trai trả lời cho cô, mở miệng nói.
"Anh sẽ chịu trách nhiệm với em và con." Nói xong cũng không quay đầu lại, cứ thế mà rời đi.
Thi Vân Nhu nghĩ không ra, những lời này của anh là có ý gì? Anh muốn chịu trách nhiệm gì với cô? Lại vì cái gì mà muốn chịu trách nhiệm?
Tề Lạc nói anh không có kết hôn, nói anh chưa bao giờ quên cô, nói rằng anh luôn tin tưởng sẽ có một ngày hai người bọn họ gặp lại nhau. Anh vẫn luôn đợi cô, mà cô lại sớm cùng người khác kết hôn, thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới muốn xuất hiện ở trước mặt anh. Là cô có lỗi với anh. Tâm tình nặng trĩu, làm cho cô mặt ủ mày chau, trầm mặc không nói.
* * *
"Nhìn dáng vẻ của em thì chúng ta cần phải nghĩ cách ly hôn thôi." Giọng của Ôn Thụy Hạo đột ngột vang lên ở bên trong xe.
"Cái gì?" Thi Vân Nhu hoàn hồn, giương mắt nhìn về phía Ôn Thụy Hạo.
"Em rốt cuộc cũng chú ý đến anh, muốn cùng anh nói chuyện rồi sao?" Ôn Thụy Hạo chế nhạo cô một câu, sau đó đáp.
"Anh nói, nhìn dáng vẻ của em hôm nay, anh nghĩ chúng ta nên nghĩ ra lý do hợp lý để ly hôn thôi."
"Vì cái gì anh lại đột nhiên nói như vậy?" Cô ngạc nhiên hỏi.
"Em còn yêu anh ta đúng không? Mà anh ta rõ ràng cũng còn yêu em, hai người rõ ràng đã yêu nhau sâu đậm, hà cớ gì phải chia rẽ uyên ương, anh vẫn nên làm tác hợp hai người mới phải." Ôn Thụy Hạo nhẹ nhàng cười nói.
"Em và anh ta không có khả năng đến với nhau." Thi Vân Nhu ảm đạm nói.
"Em không thử, làm sao biết hai người không có khả năng?" Alex mở miệng nói.
"Em không phải là chưa từng thử qua, mà là giữa anh ta và em có quá nhiều trở ngại, không phải muốn ở bên nhau là ở." Cô chua xót suy nghĩ về chuyện cũ.
"Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Huống hồ trừ bỏ mọi người ra, thì vẫn còn có anh ta ở đó cùng cô không phải sao? Vợ chồng đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn. Em chưa từng nghe qua những lời này sao?" Ôn Thụy Hạo cổ vũ.
"Nếu em và anh ly hôn thì đến lúc đó anh và Alex làm sao bây giờ? Còn có ba mẹ anh phải làm sao cho họ hiểu đây?" Thi Vân Nhu vì anh nhiệt tình quan tâm mình mà cảm động. Cô hỏi lại anh. Mấy năm nay, ba mẹ chồng đều đối xử với cô cực kì tốt, xem cô như là con ruột, cô không nghĩ lại có một ngày làm cho bọn họ đau lòng.
"Em không cần lo lắng chúng tôi."
"Em không thể không lo lắng, hai người giống như anh trai của em, ba mẹ của anh cũng giống như ba mẹ ruột của em, em không thể vì hạnh phúc của bản thân mà không màng đến hạnh phúc của những người yêu thương em."
"Có những lời này của em như vậy là đủ rồi." Ôn Thụy Hạo trong lòng tràn đầy an ủi.
"Em nói em không thể vì hạnh phúc của bản thân mà không nghĩ đến hạnh phúc của những người yêu thương em, thì anh cũng vậy, anh không thể nào ích kỉ như vậy. Em xem anh như anh trai, anh cũng xem em là em gái, anh làm anh trai thì không thể vì hạnh phúc của mình mà hy sinh hạnh phúc của em gái chứ?"
"Em hiện tại đã rất hạnh phúc."
"Có lẽ là vậy, nhưng cũng không phải là thứ hạnh phúc mà em mong muốn, bởi vì nếu như em thật hạnh phúc thì em sẽ không mặt ủ mày chau, buồn bực không vui như lúc này."
"Em.. em.."
"Em cái gì đều không cần nói ra, anh biết anh hiểu chuyện gì đã xảy ra." Ôn Thụy Hạo nói, thâm tình quay đầu nhìn Alex liếc mắt một cái.
"Kỳ thật hiện tại hai người nói chuyện này vẫn còn hơi sớm, chờ tên Tề Lạc kia tìm đến cửa thì tính cũng không muộn. Vân Nhu, chúng tôi chỉ là muốn cho cô biết, Thụy Hạo lúc nào cũng có thể ly hôn với em, chỉ cần em có thể được hạnh phúc." Alex duỗi tay nắm lấy tay Ôn Thụy Hạo, sau đó mở miệng nói.
"Đúng vậy, bất cứ chỗ nào, bất cứ lúc nào, chỉ cần em nói với anh một tiếng là được." Ôn Thụy Hạo gật gật đầu nói.
"Cảm ơn hai anh." Cô cảm kích nói, hốc mắt có điểm nóng lên.
"Không cần cảm ơn, ai kêu chúng tôi là anh trai em?" Ôn Thụy Hạo ha ha cười nói.
Thi Vân Nhu nghe vậy sau cũng nhịn không được ra một nụ cười, cảm giác hai năm trước có thể gặp được bọn họ, thật tốt. Cô đúng là một kẻ may mắn mà.