Gặp Được Em Thật Hưng Phấn

Chương 26: Bị ốm




Editor: Liêu

Beta: An Hiên

Nhân dịp mùa xuân đang đến gần, nhà trường tổ chức đại hội thể thao.

Tuy mỗi lớp đều yêu cầu phải có sinh viên tham gia nhưng trên thực tế đối với sinh viên năm ba sắp lên năm tư mà nói, đây chỉ là một dịp nghỉ ngơi mà thôi.

Lớp Tô Đàm cũng vậy, mấy môn điền kinh còn có vài người tham gia, ở sân vận động điểm danh xong, Tô Đàm nhanh chóng tìm cớ về quán cà phê.

Chị chủ thấy cô tới thì cười hỏi: "Không đi đại hội thể thao à?"

"Không đâu chị." Tô Đàm đang chỉnh lại hoa đào mới mua để cắm vào bình, nghe chị chủ hỏi thì cười nói: "Thoát được rồi."

Chị chủ lại hỏi: "Bị bắt được sẽ không bị trừ tiền chứ?"

"Không sao, em xin thầy hướng dẫn nghỉ rồi." Tô Đàm giải thích. Thầy hướng dẫn biết hoàn cảnh nhà cô không tốt, mặc dù xin nghỉ cũng đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt nên trong tình huống bình thường đều sẽ đồng ý.

"Vậy thì tốt rồi." Chị chủ gật đầu.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến giờ đóng quán cà phê nhưng vẫn không thấy hoa hồng tới cửa. Trong lòng Tô Đàm hơi nghi ngờ nhưng cô không hỏi.

Chị chủ đang ngồi trên sofa chơi điện thoại dường như biết được Tô Đàm nghĩ gì, chỉ lạnh nhạt nói: "Sẽ không đến nữa."

Tô Đàm hơi sững sờ.

Chị chủ cười: "Chị nói anh ta đừng tới... Em về đi."

Tô Đàm hỏi: "Chị chủ, còn chị thì sao?"

"Chị ngồi thêm một lát nữa."

Tô Đàm đi tới cửa, quay đầu nhìn lại vào trong quán cà phê, chỉ thấy dưới ánh đèn mờ ảo của quán cà phê, đường nét trên khuôn mặt của chị chủ cũng trở nên nhạt hơn, dường như đang ngẩng đầu nhìn vách tường chăm chú. Tô Đàm nhìn theo ánh mắt cô ấy thì thấy một bức tranh bình thường chưa từng chú ý, giữa một rừng hoa hồng là một cô gái nhỏ đang khóc. Trước kia không nhìn kĩ, bây giờ nhìn lại, cô gái kia và chị chủ đúng là có vài nét tương tự.

Tô Đàm than thầm, có vẻ như đây là một câu chuyện xưa rất dài, sau đó chậm rãi rời khỏi quán cà phê.

Trong lúc đại hội thể thao diễn ra, có không ít sinh viên trốn khỏi trường học, có người hẹn bạn bè đi chơi, có người lại dùng khoảng thời gian này để đi du lịch. Trong trường học ban ngày náo nhiệt, buổi tối lại hơi vắng vẻ. Tô Đàm bước vào trường, đúng lúc nhận được tin nhắn của Lục Nhẫn Đông.

Lục Nhẫn Đông hỏi cô: "Cô đang ở đâu?"

Tô Đàm trả lời: "Tôi đang trên đường về phòng."

Lục Nhẫn Đông nhắn lại một chữ "À".

Tô Đàm hỏi có chuyện gì sao? Anh không trả lời nữa.

Cô thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn không nghĩ nhiều, tiếp tục đi về phía kí túc xá. Đi từ cổng trường vào sẽ phải băng qua một đường hầm lớn, đường hầm này nghe nói được xây dựng để kỷ niệm liệt sĩ đã khuất, đèn phía trong hầm bị hỏng mấy cái vào hôm trước, lúc này trong hầm tối om.

Bình thường ở đây thế nào cũng có vài nhóm sinh viên, nhưng hôm nay lại không một bóng người. Không biết tại sao, trong lòng Tô Đàm hơi sợ hãi, cô không tự chủ được mà nhanh chân hơn.

Nhưng khi Tô Đàm vừa bắt đầu chạy, chợt nghe phía sau mình cũng vang lên tiếng bước chân vội vàng, giống như người nào đó sợ không theo kịp bước chân cô nên cũng tăng tốc độ.

Trong đầu Tô Đàm chợt hiện lên mấy hình ảnh máu me, cô thậm chí còn không dám quay đầu lại, không khống chế được đôi chân mà chạy thật nhanh.

Tiếng bước chân phía sau quả thực không phải ảo giác, bước chân đó cũng nhanh dần theo tốc độ của cô. Tô Đàm lập tức chạy như điên, mắt thấy sắp ra khỏi đường hầm thì bỗng nhiên bị người phía sau mạnh mẽ ghì vai xuống.

"Á!!!" Tô Đàm cảm thấy mình bị bắt được nên hoảng sợ hét to.

"?!" Người phía sau cũng bị tiếng hét bất thình lình của Tô Đàm dọa, giọng nói kinh ngạc của Lục Nhẫn Đông vang lên, anh hỏi: "Tô Đàm, làm sao vậy?"

Tô Đàm quay đầu lại, nhìn thấy biểu cảm khiếp sợ của Lục Nhẫn Đông, cô thở hổn hển dồn dập, quan sát Lục Nhẫn Đông từ trên xuống dưới: "Anh muốn dọa chết tôi à?"

Lục Nhẫn Đông để lộ vẻ mặt bất đắc dĩ: "Tôi ở đằng sau liên tục gọi tên cô đấy... Cô chạy nhanh như vậy làm gì?"

Tô Đàm nghi ngờ: "Anh thật sự gọi tôi sao?"

Lục Nhẫn Đông nghiêm túc gật đầu.

Nhìn biểu cảm của Lục Nhẫn Đông, Tô Đàm tin lời anh, nhưng cô thực sự không nghe tiếng anh gọi, "Được rồi, do tôi không nghe thấy."

"Xin lỗi, không phải tôi muốn dọa cô đâu." Nhìn thấy trên trán Tô Đàm đầy mồ hôi, Lục Nhẫn Đông xác nhận cô gái này thực sự bị dọa rồi, anh lấy khăn giấy từ trong áo ra đưa cho Tô Đàm.

Tô Đàm nhận lấy, lau mồ hôi lạnh trên mặt mình, cô lẩm bẩm: "Phiền quá đi mất, dạo gần đây tôi vẫn luôn cảm thấy có người đi theo tôi..."

Lục Nhẫn Đông nghe vậy thì nhíu mày, không có ý kiến gì, anh nói: "Để biểu đạt sự áy náy, tôi mời cô đi ăn khuya được không?"

Tô Đàm vốn định từ chối.

Nào biết Lục Nhẫn Đông lại trưng ra vẻ mặt tủi thân hệt như Khoai Tây, "Tô Đàm, không phải cô còn trách tôi chứ, thực sự tôi không phải muốn dọa cô đâu."

Tô Đàm thở dài: "Tôi biết rồi, tôi không trách anh, chỉ là gần đây hơi nhạy cảm." Có lẽ là di chứng sau khi nhìn bức ảnh về vụ án kia.

"Vậy đi nhé?" Anh lại hỏi.

Tô Đàm nhìn anh, như thể nhìn thấy phía sau anh mọc ra một cái đuôi xù đang phe phẩy, cô do dự một chút, cuối cùng vẫn chấp nhận lời mời của anh.

"Đi thôi, tôi đưa cô đi ăn đồ nướng." Lục Nhẫn Đông vui vẻ.

Hai người lại quay về con đường hầm kia, nhưng lúc đi đến cuối đường, Lục Nhẫn Đông vẫn đi theo sau Tô Đàm bỗng nhìn về phía rừng cây rậm rạp tươi tốt ở hai bên đường đầy ẩn ý, sau đó lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn ngắn gọn.

Nửa tiếng sau, hai người ngồi trong một quán đồ nướng.

Thấy Lục Nhẫn Đông gọi một đống đồ ăn nên Tô Đàm hỏi: "Gọi nhiều vậy ăn hết được sao?"

Lục Nhẫn Đông trả lời: "Ăn hết được, tôi chưa ăn cơm tối."

Tô Đàm à một tiếng.

Tôm hùm cay là món đặc biệt của quán này, Lục Nhẫn Đông biết Tô Đàm ăn cay, dứt khoát gọi hai cân, chất đầy một bàn trước mặt Tô Đàm.

Anh mở lời: "Tôi có việc muốn nói với cô."

Tô Đàm đang cúi đầu bóc tôm, nghe vậy thì gật đầu, sau đó đưa ngón tay dính đầy nước vào miệng liếm, nhẹ nhàng vâng một tiếng.

Lục Nhẫn Đông nhìn động tác vô ý của Tô Đàm, trong lòng thở dài, anh thực sự phải cố gắng lắm mới kìm nén được xúc động ôm chặt cô gái mềm mại trước mặt vào lòng, sau đó mạnh mẽ nhào nặn một trận.

"Mấy ngày nay tôi cũng sẽ ở trường các cô." Lục Nhẫn Đông nói: "Buổi tối cô phải làm thêm đúng không? Lúc về gọi điện cho tôi, tôi đưa cô về."

Động tác của Tô Đàm ngừng lại, cô không ngốc, tuy rằng anh không nói rõ ràng nhưng cô đã đoán được chuyện này nhất định liên quan đến vụ án, cô hơi chần chừ: "Ngày đó tôi thật sự đã nhìn thấy hung thủ?"

Lục Nhẫn Đông gật đầu, xác định suy đoán của cô: "80%."

Da đầu Tô Đàm tê dại, cô không thể nào khống chế được mà nhớ lại tiếng da thịt bị vũ khí sắc bén chém lên, còn có bóng người cầm vũ khí lạnh lùng nhìn cô, không thể nghi ngờ, nếu như người cô nhìn thấy ngày đó đích thực là hung thủ, như vậy người ở cùng với hung thủ chính là nạn nhân.

"Nhưng đó không phải nạn nhân trong bức hình." Lục Nhẫn Đông xoa bóp mi tâm, trầm giọng nói: "Hẳn là nạn nhân thứ hai, thời gian mất tích không khác biệt lắm so với nạn nhân đầu tiên, lúc cô nhìn thấy thì đã bị sát hại."

Tô Đàm chợt cảm thấy con tôm hùm nhỏ trước mặt trở nên vô vị.

Lục Nhẫn Đông thấy Tô Đàm thay đổi sắc mặt, thoải mái nói: "Đừng sợ, bọn tôi đã điều tra được nhiều manh mối, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cuối tháng này là có thể phong tỏa mục tiêu, sau đó kết án."

Tô Đàm: "Hy vọng là thế."

Lục Nhẫn Đông chậm rãi bóc tôm cho Tô Đàm, tay anh rất đẹp, thon dài trắng bóc, khớp xương rõ ràng, rất thích hợp đánh đàn piano. Mỗi con tôm được bóc vỏ đều vô cùng hoàn chỉnh, anh bỏ tôm vào bát Tô Đàm, thấp giọng nói: "Đừng sợ, có tôi ở đây."

Tô Đàm khó khăn nhai thịt, cô hỏi: "Hôm nay anh tới có phải phát hiện ra cái gì rồi không?"

Lục Nhẫn Đông trả lời: "Không phải, chỉ là có cảm giác." Lúc anh rời khỏi trường đã gửi tin nhắn gọi người tới kiểm tra rừng cây bên cạnh đường hầm, không biết có kết quả hay không.

Tô Đàm nói nhỏ: "Tôi hơi sợ."

Lòng Lục Nhẫn Đông mềm nhũn.

Lớp lông mi dài của cô run lên, giữa hai hàng lông mày thấp thoáng chút u buồn, cô nói: "Tôi muốn mình sống thật tốt, sau đó nhanh chóng chuyển được mộ bà nội, tiếp đó tôi muốn kết hôn, sinh con, dẫn cháu đi gặp bà nội." Từ cấp ba cô đã bắt đầu tích tiền, hôm nay một đồng ngày mai mười đồng, bây giờ đến năm ba đại học, tiền gửi trong ngân hàng rốt cuộc cũng sắp đủ mua mộ, bà nội ở phương xa cũng sắp được rời khỏi chỗ ký gửi lạnh như băng, an tâm xuống mồ.

Lồng ngực anh như bị nghẹn lại, "Được, tôi ở cạnh cô." Cũng sẽ bảo vệ em.

"Cảm ơn." Tô Đàm nở nụ cười miễn cưỡng.

Lục Nhẫn Đông gọi: "Tô Đàm..."

Tô Đàm nhìn anh, đôi mắt cô thấp thoáng hơi nước, con ngươi màu đen như lấp đầy một bầu trời sao, đẹp đến mức khiến người ta không thở nổi.

Ánh mắt Lục Nhẫn Đông trở nên sâu thẳm, anh muốn nói rất nhiều nhưng cuối cùng chỉ nói ra hai chữ: "Tin tôi."

Tô Đàm chưa nói được, cũng chưa nói không được, mà cô cụp mắt, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Cảm ơn."

Trong lòng anh than thầm, anh biết có một số việc không thể nóng vội, đặc biệt với tính cách luôn đề phòng như Tô Đàm. Gia đình là nhân tố ảnh hưởng lớn nhất đến tính cách của mỗi người, thuở nhỏ bị bố mẹ bỏ rơi, Tô Đàm sống hết sức khổ sở, sao có thể dễ dàng tin tưởng người khác.

Tối hôm đó, Lục Nhẫn Đông đưa Tô Đàm về kí túc xá, nhìn Tô Đàm đi vào phòng rồi mới quay đầu rời đi.

Tô Đàm về phòng, rửa mặt rồi lên giường. Cô nằm trên giường, cơ thể lại lạnh như tảng băng, làm thế nào cũng không ấm lên được. Cách một khoảng thời gian khá lâu, cho đến tận khi chân trời ẩn hiện tia nắng sớm, Tô Đàm mới mơ màng chìm vào giấc ngủ. Nhưng chắc vì cơ thể quá lạnh, Tô Đàm vừa mở mắt đã cảm thấy đau đầu hoa mắt, trước mắt tối sầm.

Đường Tiếu phát hiện Tô Đàm khác thường, vội chạy tới sờ trán cô, thở dài nói: "Đàm Đàm, trán cậu nóng lắm rồi."

Tô Đàm hít mũi một cái, lầm bầm: "Tớ không đi bệnh viện đâu."

Đường Tiếu dở khóc dở cười, bình thường Tô Đàm rất chững chạc, bây giờ ngã bệnh, sao lại trở nên trẻ con vậy chứ, cô nàng an ủi: "Được rồi, tớ đi mua thuốc cho cậu uống, nếu còn không đỡ thì nhất định phải đến bệnh viện."

Tô Đàm rúc vào chăn, rầu rĩ đồng ý với đề nghị của Đường Tiếu.

~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:

Lục Nhẫn Đông: Bảo bối Đàm Đàm của anh bị bệnh, anh rất đau lòng, hôn chút là được rồi.

Tô Đàm: Chó con mau đến đây để chị ôm nào, chị sẽ cho hôn.

Lục Nhẫn Đông: Gâu gâu gâu.

Tô Đàm: …