Editor: Liêu
Beta: An Hiên
Sau khi gọi món xong, phục vụ nhanh chóng mang đồ ăn lên.
Lục Nhẫn Đông mở miệng: "Bò bít tết ở đây không tệ, chất lượng thịt rất tốt, cô thử xem?" Anh nói xong thì thuần thục cắt đĩa bít tết thành những miếng to nhỏ vừa vặn. Bò bít tết chiên vô cùng mềm, sau khi cắt ra có thể thấy thớ thịt non mịn và những đường vân xinh xắn.
Một lát sau, Tô Đàm không kịp từ chối thì trước mặt đã có mấy miếng thịt bò. Do dự một chút, Tô Đàm đút một miếng vào miệng, đầu lưỡi cảm nhận được hương thịt bò nồng nàn, quả nhục đậu khấu rất non, hơi dai nhưng lại không khó nhai. Hàm răng có thể nghiền nát miếng thịt dễ dàng, nước thịt chảy ngập cả khoang miệng, thực sự là mỹ vị.
"Ngon quá." Tô Đàm tán thưởng.
"Chú út, chú út, cháu cũng muốn." Lục Nghiên Kiều vươn tới, cũng muốn xiên một miếng.
Nào biết Lục Nhẫn Đông lại lạnh nhạt từ chối Lục Nghiên Kiều: "Không có đâu, cháu tự cắt đi."
Lần thứ hai Lục Nghiên Kiều cảm thấy sự đãi ngộ khác biệt, cô ấy nghĩ thầm, có khi địa vị của mình trong lòng Lục Nhẫn Đông còn không bằng Khoai Tây...
Tô Đàm nhìn Lục Nhẫn Đông, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh Lục."
Lục Nhẫn Đông cũng cười: "Cần gì phải khách sáo với tôi như vậy, khi nào nấu cơm cũng cho tôi thử là được rồi."
Từ bé đến giờ, vấn đề ăn cơm của Tô Đàm gần như được giải quyết ở căn tin trường học, chỉ thỉnh thoảng có buổi liên hoan của học sinh thì mới ra ngoài ăn. Cô chưa từng ăn cơm Tây, cũng không biết sử dụng dao nĩa, vì vậy lúc gọi món ăn cô đã gọi những món tương đối dễ xử lý, không chọn món tủ của nhà hàng này. Hành động của Lục Nhẫn Đông đã giải quyết nỗi xấu hổ của Tô Đàm, lại kéo gần khoảng cách giữa hai người, anh là người thông minh, mà từ trước đến nay ở chung với người thông minh vẫn luôn vô cùng thoải mái.
Tô Đàm cụp mắt, không nghĩ nhiều nữa, tập trung hưởng thụ bữa ăn ngon.
Khoai Tây nằm bên cạnh vẫn luôn chảy nước dãi cũng nhận được một phần xương hầm, gặm đến mức nước bọt rơi tí tách, vui sướng cực độ.
Mặt trời từ từ khuất sau đường chân trời, bóng đêm phủ xuống. Ngoài cửa kính, cả thành phố bắt đầu lên đèn, trên bầu trời là những vì sao lấp lánh tô điểm cho ánh trăng sáng ngời.
Có Lục Nghiên Kiều lảm nhảm khiến không khí trong phòng bao cũng không tẻ nhạt, trên khuôn mặt Tô Đàm cũng xuất hiện ý cười, có đôi khi cô không hiểu cô nàng Lục Nghiên Kiều này đào đâu ra nhiều mẩu chuyện ngắn thú vị đến thế.
Cơm nước no say, Lục Nhẫn Đông đề nghị đi lên sân thượng một lúc.
Lục Nghiên Kiều vỗ cái bụng tròn vo: "Được, đi nào, đỡ em đứng dậy..."
Tô Đàm nắm tay cô ấy, cười hỏi: "Sao lại ăn no vậy chứ?"
Lục Nghiên Kiều đáng thương tố cáo: "Bởi vì bình thường chú út toàn ép em ăn chay."
Lục Nhẫn Đông tuyệt tình: "Được rồi, cháu đã nói như vậy thì cuối tuần ăn một bữa đi."
Lục Nghiên Kiều: "Chú ơi cháu sai rồi, chú cho cháu một cơ hội thay đổi đi..."
Giữa tiếng khóc vờ vịt của Lục Nghiên Kiều, ba người lên sân thượng.
Trên sân thượng nhà hàng trồng hoa cỏ sum suê, vách ngăn cũng làm từ thủy tinh giống dưới kia, có thể ngắm nhìn toàn bộ thành phố về đêm.
Tô Đàm dán mặt lên tường kính, trong đôi mắt đen láy thấp thoáng ánh đèn đường lung linh, cô thốt lên: "Đẹp quá!"
Lục Nhẫn Đông đứng bên cạnh Tô Đàm, anh hơi nghiêng đầu nhìn cô gái đáng yêu này. Cô có làn da trắng nõn, cái cổ duyên dáng, cộng thêm đôi môi nhỏ nhắn như cánh hoa có sắc hồng nhàn nhạt, đứng dưới bóng đêm càng trở nên nổi bật khiến người ta nghẹt thở. Hàng lông mi vừa dài vừa dày khẽ run, sâu trong đôi mắt chứa đầy vẻ ngạc nhiên và vui thích.
Gặp được cảnh đẹp chưa từng thấy nhưng trong mắt cô không hề có dục vọng tham lam, cảnh đẹp phù phiếm đối với cô đều như mây khói thoáng qua. Rõ ràng, khát vọng từ sâu trong nội tâm của cô không phải những thứ này.
Trong lòng Lục Nhẫn Đông rung động mãnh liệt, trái tim dường như bị người ta bóp mạnh.
Tô Đàm thấy ánh mắt của Lục Nhẫn Đông, cô hỏi: "Sao thế? Sao lại nhìn tôi chằm chằm vậy?"
Lúc này Lục Nhẫn Đông mới hoàn hồn, cười lắc đầu: "Không có gì, chỉ là nhìn cô tôi nhớ đến một bài thơ."
Tô Đàm: "Thơ gì?"
Lục Nhẫn Đông ngước mắt nhìn lên, nhìn vào ngọn đèn rực rỡ:
"Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh
Người trên lầu trông cảnh ngắm em
Trăng sáng trang trí cửa sổ nhà em
Em trang trí giấc mộng người khác.” (1)
(1) Bài thơ Đoạn Chương của tác giả Biện Chi Lâm.
Tô Đàm bật cười, đang định nói gì đó lại bị Lục Nghiên Kiều lao tới phá đám: "Mộng gì cơ, mộng xuân á?"
Lục Nhẫn Đông: "..."
Hai vai Tô Đàm run run, cô cố nhịn để không cười thành tiếng.
Lục Nhẫn Đông hít một hơi thật sâu: "Lục Nghiên Kiều, cuối tuần này cháu đừng khóc lóc cầu xin chú."
Lục Nghiên Kiều vội vàng xin lỗi, Lục Nhẫn Đông cười mỉa.
Lục Nghiên Kiều đúng là bậc thầy phá hoại bầu không khí, một câu mộng xuân khiến bầu không khí lãng mạn trở thành một màn cấm trẻ em, Lục Nhẫn Đông hận không thể sai Khoai Tây cắn hai miếng nuốt sạch cô ấy luôn.
Cuối cùng dù sao vẫn là cháu gái ruột, Lục Nhẫn Đông cố nhịn xúc động muốn giết người vứt xác: "Cũng không còn sớm nữa, về thôi."
Lục Nghiên Kiều cảm nhận được sát khí trên người Lục Nhẫn Đông, vẻ mặt còn đau khổ hơn cả Khoai Tây lúc ở bệnh viện.
Khi tạm biệt Tô Đàm trước cổng trường, cô nàng rưng rưng nước mắt nói cuối tuần Tô Đàm nhất định phải gọi điện cho mình, nếu không cô ấy sẽ chết trong tay chú út.
Tô Đàm dở khóc dở cười, cuối cùng đành phải đồng ý.
Lúc này đã sắp 10 giờ, Lục Nhẫn Đông dặn cô nhất định phải đi đường lớn mà về, vốn dĩ anh định đưa Tô Đàm về đến tận cửa nhưng suy xét lại thì vẫn không làm như vậy. Nếu để kẻ nào lắm miệng thấy được, có thể sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Tô Đàm.
Tô Đàm nói cảm ơn với anh, sau đó quay người đi vào trường.
Lục Nghiên Kiều chống cằm: “Chú út, chú thực sự thích chị Đàm Đàm phải không?”
Lục Nhẫn Đông trả lời: “Nếu chú không thích cô ấy, sao phải lãng phí công sức như này?”
Lục Nghiên Kiều lên tiếng: “Nếu sau này chú làm chuyện gì có lỗi với chị ấy, cháu chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho chú.”
Lục Nhẫn Đông lạnh lùng hỏi: “Đã bao giờ chia tay mà người có lỗi với đối phương là chú chưa?”
Lời nói này cũng có lý, vận đào hoa của Lục Nhẫn Đông cực kỳ tốt, nhưng chắc cũng vì quá tốt mà mỗi lần yêu đương đều không thuận lợi. Trong quá trình hẹn hò, nhà gái thường sẽ tràn ngập cảm giác bất an, cho dù Lục Nhẫn Đông bảo đảm thế nào, người ta cũng đều có cảm giác anh sẽ ngoại tình ngay lập tức.
Lục Nghiên Kiều hỏi: “Vậy tại sao chú lại chia tay với bọn họ?”
Lục Nhẫn Đông: “Cuộc đời dài như vậy, nếu thời kỳ yêu đương mãnh liệt còn khổ cực đến thế, mấy năm sau làm sao có thể trải qua được?”
Lục Nghiên Kiều nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Nhẫn Đông, chợt nhớ tới một cô bạn gái nào đó của chú út mình từng nói: “Khi anh thích người ta là thực sự thích, nhưng khi không thích nữa cũng sẽ hoàn toàn chấm dứt.”
Lục Nghiên Kiều phiền muộn, cảm xúc mang tên “thích” này quả thực quá huyền diệu!
Lại nói Tô Đàm, cô đi vào sân trường, xuyên qua đường hầm u ám. Bởi vì đã khai giảng, xung quanh có thể thấy sinh viên tụm lại thành từng nhóm 3 - 5 người mà đi, cũng không cần lo lắng sẽ xảy ra chuyện.
Từ cổng trường đến kí túc xá phải đi qua một quảng trường nhỏ, bên cạnh quảng trường là hồ nước nhỏ, mà sau hồ nước đó chính là con đường mà Tô Đàm từng đi qua.
Đi qua hồ, Tô Đàm đưa mắt nhìn về phía con đường nhỏ. Ở đó cây xanh tươi tốt, từ sâu trong bóng tối, Tô Đàm chợt cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình, cô ngoảnh lại, chỉ thấy sinh viên đi đi lại lại trên sân. Mọi người cúi đầu đi đường, ánh mắt không hề dừng trên người cô.
Là cô quá nhạy cảm ư? Tô Đàm hơi nghi ngờ, cô nhìn di động, nhìn thấy màn hình vừa vặn hiển thị 22:00.
Tô Đàm cẩn thận quan sát một lúc, xác định xung quanh mình không có người nào khả nghi, trong lòng cô mới hơi thả lỏng, chậm rãi đi về phòng.
Đường Tiếu đã về phòng, đang ngồi trước bàn trang điểm tháo trang sức, nhìn thấy Tô Đàm về, cô nàng vui vẻ nói: "Đàm Đàm, cậu về rồi."
Tô Đàm gật đầu hỏi cô nàng: "Suôn sẻ không?"
"Tất nhiên là suôn sẻ rồi." Đường Tiếu hếch mặt: "Tớ đích thân ra trận, không có chuyện không thuận lợi đâu..." Sau đó cô nàng hưng phấn kể cho Tô Đàm nghe buổi tối hoàn hảo ngày hôm nay với chàng trai khoa âm nhạc.
Tô Đàm nghe xong thì cười hỏi: "Xác định quan hệ rồi à?"
"Đúng rồi." Đường Tiếu nói: "Chờ rảnh tớ mời cậu ăn cơm, mà nói đi cũng phải nói lại, đến tớ cũng thoát kiếp độc thân rồi, sau này trong phòng cũng chỉ còn cậu độc thân nữa thôi, à đúng rồi, Đàm Đàm, cậu quen Vương Miện Quân khoa âm nhạc à?"
Tô Đàm lắc đầu, nhớ đủ mặt mọi người trong lớp thôi đã phát mệt rồi, sao cô có thể biết người khoa khác được chứ?
Đường Tiếu bật thốt: "Ôi chao, chính là anh đẹp trai kéo đàn cello trong tiệc tết Nguyên Đán năm ngoái đó, là anh chàng tóc nâu..."
Tô Đàm trả lời: "Hả? Tớ không đến bữa tiệc tết Nguyên Đán..." Hôm đó làm thêm được gấp ba tiền lương bình thường cho nên cô đi làm thêm.
Đường Tiếu mở điện thoại ra: "Là anh chàng này."
Tô Đàm nhìn vào, hỏi: "Sao vậy?"
Đường Tiếu trả lời: "Hôm nay anh ta tìm tớ, hỏi cách liên lạc với cậu..."
Tô Đàm nhíu mày: "Sao lại tìm tớ?"
Đường Tiếu thấy Tô Đàm tỏ vẻ phiền toái, cô nàng thở dài: “Bảo bối của tớ ơi, chắc chắn là người ta vừa ý cậu rồi mới xin phương thức liên lạc với cậu đó."
Tô Đàm: "À, đừng cho đấy."
Đường Tiếu: "Cậu chắc chứ?"
Tô Đàm vô cùng nghiêm túc: "Có thời gian rảnh, tớ thà đi sờ chó còn hơn."
Đường Tiếu khó hiểu, nghĩ thầm cái gì gọi là sờ chó? Chó là ẩn dụ gì đây? Chẳng lẽ Tô Đàm mới nhận thêm công việc ở cửa hàng thú cưng?
Nhưng chưa để cô nàng hỏi tiếp, Tô Đàm đã nói sang chuyện khác, vì thế chuyện này tạm thời kết thúc ở đó.
Tô Đàm và Đường Tiếu nói chuyện một lúc, sau đó rửa mặt lên giường ngủ. Trước khi ngủ thì Lục Nhẫn Đông gọi điện đến, anh hỏi cô về rồi sao không nhắn tin. Tô Đàm thành thật nói điện thoại hết pin, cô đang sạc. Điện thoại của cô là loại cũ, ngoài nhắn tin và gọi điện thì gần như không có chức năng khác.
"Được rồi, sau này lúc về phòng nhớ nhắn tin cho tôi." Lục Nhẫn Đông dịu giọng, "Tô Đàm, chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon." Tô Đàm cũng đáp lại một câu, đến lúc tắt máy cô mới thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm, nghĩ lại cẩn thận mới nhớ ra, lúc nãy Lục Nhẫn Đông nói "Sau này về phòng...", sau này là có ý gì?
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:
Lục Nhẫn Đông: Đàm Đàm, anh thật sự không muốn mơ thấy em.
Tô Đàm: Tại sao?
Lục Nhẫn Đông: Phí nước…
Tô đàm: Cắt đi thì sẽ không phí.
Lục Nhẫn Đông: … Em thật tàn nhẫn.