"Em không muốn! Anh ra ngoài đi! Anh thật đáng ghét! Em muốn ngủ ~~~! Đừng..." Cô vừa tủi thân khóc thút thít vừa gầm gừ với anh
Giang Quyết đành dừng lại, khẽ mổ lên trên gương mặt đầy nước mắt của cô, dịu dàng dỗ dành, "Được được, vợ ơi anh ra ngoài, anh ra ngoài, đừng khóc mà bảo bối" Anh cắn răng rút tiểu huynh đệ ra, khẽ cọ xát lên khe huyệt để giải khát
Cảm xúc tiêu cực kia tới nhanh đi cũng nhanh, tiếng thút thít cũng biến mất. Từ Hoãn dụi đôi mắt đẫm lệ, nhìn gương mặt kìm nén âm trầm của anh
"Anh khó chịu không?" Cô áy náy nhỏ giọng hỏi
"Khó chịu" Giọng anh khàn đặc, nghe cực kỳ tội nghiệp, hai chữ này giống như tảng đá to bị mài mòn dần, khó khăn lắm mới bật được ra khỏi cổ họng anh
"Vậy anh vào đi" Cô ôm cổ anh, khẽ đánh mông
Đôi mắt anh bừng sáng, vật to lớn cứng rắn lập tức thúc mạnh vào trong
"A..." Anh thoải mái rên, miệng ngậm lấy đầu ti cô, dùng hết sức ra vào
Tinh lực đàn ông sáng sớm công nhận là quá dồi dào, quá đáng sợ. Trước khi Từ Hoãn tỉnh lại, không biết anh đã làm bao lâu rồi, bây giờ chân cô tê dại hêt cả đi
"Ưm...khẽ...khẽ chút anh..." Miệng cô thoát ra vô số âm thanh yêu kiều, mấy lời hờn giận đều bị anh đụng tan tành
Khẽ làm sao được? Hồn anh sắp thăng rồi đây này, cả người sung sướng, chỉ muốn làm chết cô thôi
"A....thật con mẹ nó chặt" Anh rút ra cắm vào tầm trăm lần rồi mãnh liệt bắn tinh
"Vợ ơi, nằm xuống, nhổm mông lên để chồng làm" Một tay anh đệm dưới ngực cô, một tay lật cô lại
Từ Hoãn nghe lời anh chổng mông thật cao, "Chồng ~" Đôi mắt mờ sương liếc nhìn anh đầy mê hoặc, rồi cô cúi đầu liếm lấy ngón tay anh, mông nhỏ khẽ uốn éo
"Lại bắt đầu dâm đãng rồi đấy, đợi lát nữa đừng có mà khóc nhé" Giang Quyết căm hờn, nắm lấy bờ mông cô rồi nhấp thẳng vào trong, chĩa thẳng vào điểm G mà thúc mạnh