Gặp Được Em Ở Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất

Chương 94: Đừng tới trễ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Giang Quyết gọi hai cuộc điện thoại mà không ai bắt máy. Anh buồn bực xách túi ra khỏi phòng tập, nhún vai đẩy xe, uể oải gọi điện cho Trần Thâm, "Người anh em, đang ở đâu?"
 
"Đang ăn đồ nướng ở căn tin tầng một! NÀy, mau tới uống rượu đê!" Trong điện thoại có vẻ rât náo nhiệt
 
Trần Thâm, Lâm Giang cùng mấy thành viên trong đội bóng đang cùng nhau uống bia, đồ nước cũng đã lên mấy bận. Mặt mũi tên nào cũng đỏ bừng, không biết bọn họ đang tán gẫu mấy chuyện bậy bạ gì nữa

 
Giang Quyết tới rất nhanh, ngồi xuống bên cạnh Trần Thâm, cầm một cái cốc không rồi rót bia, không nói không rằng
 
"Ôi chao, làm sao thế?" Lâm Giang quan sát
 
Trần Thâm nhìn trộm, hiểu ra, "Tình cảm chứ gì!"
 
Giang Quyết cúi đầu im lặng, đặt cốc bia xuống rồi cầm một xiên thịt dê lên từ tốn ăn. Mãi lâu sau, anh ném cái xiên không xuống, nhìn chằm chằm mấy huynh đệ bên bàn nhậu hỏi, "Bọn mày dỗ bạn gái thế nào?"
 
"Phụt!” Trần Thâm suýt chút nữa văng hết cả rượu ra, lại tưởng có đại sự gì chứ
 
"Muốn bạn gái hết giận, thì cứ kéo thẳng lên giường làm cho một trận, rồi đảm bảo sẽ trở nên ngoan ngoãn ngay" Cậu cười nhạo, rồi chọn một xiên thịt để ăn
 
"Mày độc thân mà" Giang Quyết liếc mắt, ý là mày không có tư cách để lên tiếng
 

"Hahaa, mày độc thân là có lý do hết cả đấy" Lâm Giang cười nhạo, "Mà mày làm gì chọc bạn gái giận vậy?" Cậu khơi chuyện
 
"Không bắt máy, cô ấy gọi ba cuộc, trước giờ cô ấy chưa từng gọi nhiều thế, chắc có chuyện gì gấp, sau đó tao gọi lại thì cô ấy liền giận" Giang Quyết thở dài, rót bia
 
"Hehe, vấn đề này cũng không lớn lắm, mua quà, dỗ ngon dỗ ngọt thử xem?"Lâm Giang vuốt cằm bày mưu tính kế
 
"Đầu tiên cứ nhận lỗi đi, mặc kệ đúng sai, mày cứ là người phải nhận lỗi trước đã" Một tên trong đội bóng ngồi cạnh hiến kế
 
"Không được nữa thì mày cứ dùng mỹ nam kế, dùng cơ thể của mày mà chuộc tội" Trần Thâm đặt cốc bia xuống cười gian
 
"Cút! Đàn ông làm đại sự mà thế à?" Giang Quyết mắng
 
"Hahahaaa" Mấy người đàn ông đồng lòng phì cười
 
Giang Quyết không dám uống nhiều, chỉ tầm hai ba cốc là anh ngừng. Bỏ qua chuyện tình cảm, anh chuyển sang nói chuyện phiếm với mấy huynh đệ
 
"Ấy! Tiểu sư muội!" Trần Thâm ngẩng đầu, đột nhiên ánh sáng bừng, vẫy tay chào một người cách đó không xa
 
"Tới ăn nướng này tiểu sư muội!" Cậu bắt chuỵen
 
Giang Quyết cũng ngẩng đầu, trông thấy người đứng trước cửa số 10, cao và gầy
 
"Tiểu sư muội, nào tới đây, ngồi ở đây này!" Lâm Giang cười ghẹo
 
Chu Mộ đầu đầy vạch đen, đành bước tưới chào hỏi
 
"Nào, ăn thịt đi!" Trần Thâm cầm một xiên thịt đưa cho Chu Mộ
 
"Không cần đâu sư huynh, em tới bên kia mua cơm" Cô từ chối
 
"Tiểu sư muội, vẫn đẹp trai như trước nha" Lâm Giang khen, nữ sinh mặc cả bộ đồ màu đen, vài sợi tóc lơ thơ trên trán, mái tóc ngắn gọn gàng khiến cô càng thêm sinh động
 
Chu Mộ cười ngại ngùng
 
"Năm nay tiểu sư muội báo danh hạng mục gì trong đại hội thể dục thể thao?" Có người hỏi
 
"100m, 4x100m, nam 3000m" Cô đáp
 
"Oa! Tiểu sư muội sao khéo quá vậy!" Không ít người trong nhóm này đều tham gia hạng mục 3000m, giờ nghe tin dữ này không khỏi than thở. Năm ngoái, trường bọn họ liên kết với các trường đại học khác tổ chức cuộc thi Marathon, vị tiểu sư muội này nhờ vào thể lực tốt đã vượt lên trên Giang Quyết giành chức quán quân, khi ấy không ít người phải kinh hãi, bọn họ còn dùng bức ảnh quán quân và á quân chụp chung làm nhục Giang Quyết mấy tháng liền. Giờ nghĩ tới đại hội thể thao vài ngày sau, e rằng tới lúc đó cả nhóm bọn họ sẽ đều bị chịu nhục
 
"Chu Mộ, tới lúc đó nhớ nương tay nhé!" Giang Quyết thuận thế mỉm cười
 
"Chờ so tài tại trận đấu đi" Chu Mộ cúi đầu nhìn anh, kiêu ngạo mười phần
 
"Oaaaa! Tiểu sư muội gắt quá!" Trần Thâm ồn ào, hóng cảnh Giang Quyết bị tiểu sư muội đồ sát
 
Chu Mộ bật cười, "Các sư huynh cũng rất lợi hại mà, chắc em phải bày trận thế sẵn sàng mất: Cô quay đầu liếc nhìn quầy cơm, "Sư huynh, cơm của em được rồi, em đi trước nhé"
 
"Được, hẹn gặp tiểu sư muội tại trận đấu"
 
Nhìn cô bước xa dần, Trần Thâm không nhịn được thốt lên, "Đẹp trai quá, suýt nữa thì tao cảm nắng rồi"
 
Qủa thật Chu Mộ được tuyển sinh vào lớp cơ sở (Chế độ giáo dục đặc biệt dành cho thiếu niên có năng khiếu), năm nay là năm hai đại học, vậy Chu Mộ cũng đã 17 tuổi rồi. Nhưng so với nữ sinh cùng lứa thì Chu Mộ lại cao hơn, vóc dáng thon thả, mặt mũi thanh tú, tính cách hào sảng, nhiệt huyết và rất tự nhiên
 
Cả nhóm hàn huyên thêm một lúc nữa rồi ai về phòng nấy
 
Tắm xong, Giang Quyết nằm trên giường, cố gắng gửi cho vợ hai cái bao lì xì, nhưng không thấy cô hồi âm. Chắc là đi ngủ rồi chăng, anh tự an ủi bản thân
 
Đấu tranh mất vài phút rồi anh chạy vào phòng vệ sinh, cởi quần áo, giữ lại mỗi quần lót. Nhìn thẳng vào trong gương khoe khoang tạo dáng, chụp ảnh lại cơ bụng của mình, rồi zoom ống kính vào gần cơ ngực, thầm nghĩ chắc vợ sẽ thích góc độ này. Chọn góc độ và ánh sáng thật tốt rồi anh ấn nút chụp, người đàn ông trong bức ảnh cực kỳ anh tuấn, ánh mắt đen láy mang theo vẻ tủi thân. Giang Quyết send ảnh, tựa vào tường chờ đợi, nhưng vẫn không có hồi âm
 
Chẳng lẽ phải cở hết sao? Anh cúi đầu nhìn chiếc quần sip còn sót lại, cắn răng cởi nốt, sau đó chụp. Từ cơ ngực tới chân đều bị thu vào trong ống kính, đủ để người xem huyết mạch sôi trào. Giang Quyết kiểm tra lại bức ảnh, thêm hiệu ứng đen trắng vào bức ảnh khỏa thân, hài lòng gửi đi. Sau đó anh mặc quần áo tử tế thản nhiên mở cửa bước ra, giống như cái hành động chụp ảnh nude cầu xin vợ tha thứ kia không phải anh làm vậy.
 
Cả đêm Từ Hoãn chẳng buồn để ý tới Giang Quyết, sáng hôm sau tỉnh lại cơn giận trong cô đã tiêu tan, cô mở wechat, người đàn ông nào đó đã gửi tận hai mươi mấy cái tin nhắn, cô nhấn vào xem, không ngờ lại thấy những bức ảnh trần trụi, cô mở to mắt, đầu óc lập tức thanh tỉnh, vừa rồi cô còn tưởng mình mở nhầm sang khung chat với Kỳ Viện. Trượt lên trên là những tấm ảnh làm nũng dễ thương và nude toàn thân của ai đó, cô dở khóc dở cười, kinh sợ về độ mặt dày của anh, tin nhắn trên cùng là hai cái bao lì xì
 
Một giây sau đó, Giang Quyết đã gọi điện tới
 
"Alo" cô bắt máy
 
"Vợ ơi, anh sai rồi, tha lỗi cho anh được không?" Giang Quyết ríu rít đầy tủi thân
 
"Ừ, tha cho anh dấy" Từ Hoãn dịu dàng cười
 
"Em ăn sáng chưa? Anh mua bánh bao em thích nhất này"
 
"Anh ở đâu?" Cô hỏi
 
"Sắp tới dưới chỗ ký túc xá của em rồi. Bảo bối mau xuống ăn điểm tâm đi" Giang Quyết cưng chiều nói
 
"Ừ, đợi em một lát"
 
Từ Hoãn xuống giường đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi xuống tầng, thấy anh đang lười biếng đứng cạnh xe đạp, tay sách theo túi bánh bao nhìn vào cổng. Cô mềm lòng, tiến lên ôm lấy anh, "Lát nữa không phải anh có tiết học à? Có tới kịp không?"
 
"Bữa ăn của vợ là quan trọng nhất" Giang Quyết cúi đầu hôn cô rồi đưa túi bánh bao qua.
 
"Anh ăn chưa?" Cô đón lấy
 
"Ừ, ăn trên đường rồi" Anh ăn vội hai cái bánh bao thịt cỡ lớn rồi chạy tới đây mà
 
"Vậy anh mau đi học đi, đừng để trễ giờ"
 
"Muốn được hôn cơ" Anh cúi đầu đòi hỏi
 
Từ Hoãn nhìn xung quanh, thấy không có người cô mới nhón chân lên hôn anh
 
Giang Quyết nhân cơ hội gặm cắn mấy cái, sau đó hớn hở cưỡi xe đi