Gặp Được Em Ở Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất

Chương 93: Ai biết con bé bịa đặt làm gì?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trời đã chuyển lạnh, cái nóng của mùa hè gần như đã biến mất, cơn gió thu mang theo mùi hoa quế ngọt ngào lan tỏa
Cách buổi tiệc chào đón tân sinh viên vài ngày, dưới sân trường cũng bắt đầu náo nhiệt và khẩn trương hơn

Sau khi kết thúc tiêt học cuối cùng, Từ Hoãn khoác túi đi tới phòng truyền thông
"Đến rồi?" Cánh cửa vừa mở ra, Trần Tắc Đồng vừa nghe điện thoại vừa ngẩng đầu nhìn cô
"Ừ, chúng tập tiếp đoạn tối qua đi, không còn nhiều thời gian nữa rồi" Cô để túi xuống
Trần Tắc Đồng bật loa, bắt đầu chơi nhạc đệm
Hai người hợp âm một lần
"Chuẩn âm ok, nhịp điệu cũng ổn, nhưng hơi thở của cậu chưa được ổn định" Trần Tắc Đồng chỉ ra vấn đề
Từ Hoãn cắn môi, "Hơi thở?" Cô giương mắt, hoang mang hỏi
"Ừ, hơi bị chênh vênh"

"Khi hát thường lấy hơi từ bụng, cũng có thể dùng phương pháp lấy hơi từ ngực. Cách đơn giản nhất chính là nằm yên trên giường rồi hít thở. Lúc này cơ thể hoàn toàn hô hấp bằng bụng, cậu sẽ không còn thấy ngực phập phồng nữa thay vào đó là phần bụng. Còn một phương pháp nữa là thở ra để vai bất động, rồi hít vào một cách tự nhiên, hô hấp từ bụng chuẩn mực nhất là giữ cho vai không cử động, bụng nhấp nhô và hít vào." Trần Tắc Đồng làm mẫu cho cô
Từ Hoãn học cậu cách hít thở, giữ vững bả vai, rồ tự nhiên hô hấp
"Ừ, chính là như vậy" Cậu cười gật đầu
"Mình sẽ chỉ thêm vài tiểu xảo cho cậu có thể luyện tập thêm. Trước tiên hít một hơi thật sâu, cùng lúc đó đếm thầm 1234 567 8910. Cứ thê lăp đi lặp lại, tới khi hết hơi thì thôi. Xem xem cậu có thể lặp lại bao nhiêu lần một nhịp như thế"
Từ Hoãn nghiêm túc nhìn Trần Tắc Đồng, tự luyện tập thử
"Cậu cũng có thể thử thế này" Dứt lời Trần Tắc Đồng bước tới trước bàn học, ra hiệu cho cô nằm xuống
"Bình thường lúc ở ký túc xá, cậu có thể nằm xuống giường, đặt mấy cuốn sách lên bụng, hít một hơi. Sau đó bắt đầu đếm từ 1. Đây là một bài tập bắt buộc để có thể kiểm soát được hơi thở đồng thời có thể tăng cường cơ bụng và khống chế cơ hoành. Mới bắt đầu có thể đặt ít sách, rồi dần dần tăng thêm, từng bước một" Cậu khom lưng lấy từ trong túi ra hai quyển sách đặt lên bụng Từ Hoãn, kiên nhẫn dạy cô
Từ Hoãn dựa theo lời cậu nói luyện tập thử mới phát hiện ra hơi thở của mình đúng là yếu thật. Cô chậm rãi điều hòa hơi thở, rồi chống tay xuống mép bàn cố gắng ngồi dậy, không ngờ lại bất cẩn chống vào hư không, cơ thể đổ nghiêng ngả.
"Coi chừng!" Trần Tắc Đồng nhanh tay nhanh mắt ôm lấy thắt lưng cô đặt xuống đất
"Cảm ơn" Cô lúng túng giãy dụa tránh né vòng ôm của cậu
"Không có gì" Cậu ho khan, ngón tay khẽ cọ xát, xúc cảm nóng hổi thoáng qua biến mất nhanh chóng
....Điện thoại của Từ Hoãn trong túi rung lên, cô thả lỏng bả vai, thở hắt rồi nhanh chóng bắt máy
"Hoãn Hoãn, mợ đây, em họ cháu bị gãy chân rồi, cháu mau vào viện đi!" Giọng nói qua điện vô cùng lo lắng
"Mợ, mợ đừng nóng, Đình Đình ở viện nào?" Cô khẩn trương hỏi
"Ở bệnh viện liên kết với trường cháu đấy, cháu mau qua xem xem! Phòng 315 nhé!"
"Vâng, được ạ. Cháu lập tức đi" Cô cúp máy rồi thu dọn đồ vào túi
"Sao thế?" Trần Tắc Đồng hỏi
"Em gái mình bị gãy xương đùi phải vào viện, mình cần tới đó ngay, hôm nay sợ không thể tiếp tục tập rồi" Từ Hoãn áy náy
"Trễ thế này rồi để mình đưa cậu đi. Một mình không an toàn đâu" Cậu liếc nhìn thời gian
"Không cần đâu, ngay ở bệnh viện liên kết với trường mình mà, qua đường là tới" Cô cười từ chối
"Cùng đi đi, vừa khéo mình cũng phải tới đó tìm Vương Bác"
Từ Hoãn đành đáp ứng
Dọc đường, cô gọi điện cho Giang Quyết, không biết anh ấy tập luyện xong chưa mà gọi hai cuộc không bắt máy
Tới viện, cô tìm thấy phòng bệnh rồi bước vào, không nhìn thấy gương mặt quen thuộc ở đó. Cô ngẩn người rồi ra ngoài nhìn lại số phòng. Không sai mà??
Trần Tắc Đồng đi sau hỏi, "Chắc chắn là phòng này à?"
"Ừ" Cô nhíu mày, đúng là 315
Cô nhìn lướt một vòng quanh phòng bệnh, càng chắc chắn là căn phòng này, rồi cô đi tới đầu kia của hành lang
Cô gái tóc dài ngồi đó nghe thấy tiếng bước chân bèn ngẩng đầu, kinh ngạc, \"Từ Hoãn? Sao chị ở đây?"
"Mẹ em nói cho chị biết em bị gãy xương" Cô nhìn cẳng chân nguyên vẹn của cô nàng, lạnh nhạt nói
"Em có nói dối đâu, em bị vấp ngã thôi, không có gì quan trọng đâu, chị về trước đi" Cố Đình dựa vào tường, nheo mắt nhìn cô
Ánh mắt cô nàng lướt qua Từ Hoãn, nhìn thấy Tràn Tắc Đồng đứng cách đó không xa
"Chị, chị quen Trần Tắc Đồng?" Cô nàng trợn mắt khó mà tin nổi, phức tạp quét qua quét lại hai người, tựa hồ đang suy đoán mối quan hệ giữa họ
"Bạn học"
"Không phải người yêu à?" Cố Đình thăm dò, mong đợi nghe được một câu phủ nhận
"Không phải" Từ Hoãn máy móc trả lời
".." Cô nàng thầm thở phào, nhìn người đàn ông cao lớn đứng đó. Cách đó không lâu, Cố Đình và một người bạn trông thấy Trần Tắc Đồng tại một lễ hội âm nhạc, anh vừa lên hát đã đốt cháy cả hội trường. Cố Đình đã bị chững và choáng váng, anh đẹp trai lại hát hay, lại không hề kiêu ngạo. Nếu anh là bạn trai của Từ Hoãn thì đúng là phí. Cố Đình thầm oán
Cố Đình nhìn gương mặt đắn đo của Từ Hoãn một lần nữa, rồi lén liếc nhìn Trần Tắc Đồng đang dựa tường nghịch điện thoại, điều chỉnh lại tư thế ngồi
Lúc này có tiếng bước chân chậm rãi vang lên, một nam sinh ăn mặc sành điệu đi tới
"Sao giờ anh mới tới? Em chết đói rồi này" Cố Đình bĩu môi bất mãn than phiền
"Thế là nhanh rồi đấy, tiệm đông khách quá, xếp hàng chờ mất thời gian mà" Cậu đưa túi đồ ăn cho Cố Đình
"Em có người chăm sóc rồi, vậy chị về đây" Ngầng đầu liếc nhìn nam sinh xa lạ, Từ Hoãn nói
"Được, chị về đi, đừng nói với mẹ em nhé" Cố Đình liếc nam sinh đứng cạnh ra hiệu
Từ Hoãn cười, quay người đi
"Về?" Trần Tắc Đồng thấy cô bước tới bèn cất điện thoại, đứng thẳng người
"Không phải cậu định tìm Vương Bác à?" Khoa Xquang đâu có ở trong tòa này
"Mình vừa nhắn tin hỏi, Vương Bác hôm nay xin nghỉ" Cậu giơ điện thoại lên giải thích
"Ừ" Cô gật đầu, đi thẳng về phía cầu thang
"Hừ, giả vờ giả vịt" Cố giễu cợt nhìn theo bóng lưng hai người
"Ai đó?" Xinh vãi lúa. Nam sinh kia tò mò
"Mắc mớ gì tới anh?" Trông thấy vẻ mặt bỉ ổi của cậu, Cố Đình cau mày đứng dậy, "Về trương!"
Ra khỏi tòa nhà điều trị, Trần Tắc Đồng hỏi, "Có muốn đi ăn không?"
Từ Hoãn lắc đầu, mở điện thoại gọi cho Giang Quyết, vân không có ai bắt máy
Cô bực bội tắt máy, đi bộ về trường
Trần Tắc Đồng lặng lẽ theo sau
Lúc này, chuông điện thoại của Từ Hoãn reo lên
"A lô, mẹ" Cô bắt máy
"Nghe nói Đình Đình bị gãy xương? Có chuyện gì thế?" Bà Từ lo lắng
"Cái gì mà gãy xương, chỉ bị trẹo chân tí thôi" Từ Hoãn chế giễu
"Vậy mà mợ con cứ xồn xồn lên gọi điện khắp nơi" Bà Từ thở dài
"Ai mà biết con bé bịa đặt làm gì" Cô cười
"Con ăn chưa? Trễ thế này rồi"
"Con chưa, bận tới tận giờ"
"Vậy mau đi ăn đi, đừng để đói bụng, mẹ cúp điện thoại nhé" Bà giục
"Vâng được ạ, tạm biệt mẹ" Cô tắt máy
Nhìn Trần Tắc Đồng vẫn luôn im lặng, Từ Hoãn có chút xấu hổ, "Cậu đói không? Mình mời cậu ăn cơm nhé?" Coi như cảm ơn mấy hôm nay cậu ấy dạy cô hát
"Ừ, giờ chắc căn tin vẫn còn cơm, cùng đi chứ"
Hai người bèn tới căn tin giải quyết bữa tối, sau đó ai về nhà nấy
Giang Quyết ở trong phòng tập tận ba tiếng đồng hồ, vừa mở điện thoại đã thấy có ba cuộc gọi nhỡ của Từ Hoãn làm anh kinh sợ
Anh vội gọi lại, "Vợ ơi, vợ à, không phải anh cố ý không bắt máy đâu, anh vừa tập thể hình xong, không biết để chế động im lặng lúc nào nữa"
"Em biết rồi" Giọng cô vẫn bình thường
Xong rồi. Trong đầu Giang Quyết vang lên một hồi chuông báo động. Nghe giọng cô là biết không ổn
Anh vò đầu bứt tai, không biết nên giải thích thế nào
"Tìm anh có chuyện gì hả vợ?" Anh cẩn thận hỏi, cô gọi tận ba cuộc liền cơ mà
"Không có chuyện thì không được gọi cho anh hả?" Từ Hoãn cầm chìa khóa mở cửa
"Anh không có ý này mà, vợ có chuyện gì gấp phải không?"
"Không phải" Giọng nói Từ Hoãn gượng gạo
"Không nói chuyện nữa, em đi tắm đây" Anh chưa kịp phản ứng thì cô đã thẳng thừng tắt máy
"Vợ?...." Giang Quyết hoang mang nhìn màn hình tối om