Gặp Được Em Ở Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất

Chương 70: Rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt nhưng lại biến thành thằng ngốc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đưa Từ Hoãn về dưới phòng ngủ, Giang Quyết kéo cô lại không cho lên, cúi đầu quấn quít muốn hôn, kết quả chưa kịp hôn thì đã bị vả vào mồm
"Vợ, em lại đánh anh!" Anh che miệng tê rần lên án

"Em không thể đánh?" Từ Hoãn liếc nhìn cái người đang giả bộ đau
"Có thể, có thể" Anh thả tay xuống, lập tức chịu thua
"Hừ, mau về đi, anh ở đây gây chú ý quá rồi" Cô ghét bỏ nói, giờ này vẫn còn nhiều người qua lại, một người đàn ông cao lớn như anh đứng đây quá thu hút rồi
"Được rồi" Anh nhìn cô vào trong, rồi mở điện thoại. Trần Thâm và lũ bạn tag anh rủ đi ăn , cả hội đang ăn đồ nướng ở quán ven đường
Lúc Giang Quyết tới, bọn lũ đang ăn uống khí thế ngút trời. Trần Thâm đưa lưng về phía cửa, không biết đang chém gió gì mà giơ cao chén rượu
Giang Quyết tới ngồi xuống bên trái Trần Thâm, cầm lon bia lên bật nắp
"Ôi chao....người anh em này là ai? Mẹ kiếp! Giang Quyết?" Trần Thâm đang nói chuyện chợt thấy một đứa đầu bóng loáng ngồi xuống cạnh mình, cậu bèn quay ra nhìn, sau khi thấy gương mặt quen thuộc mới sợ hãi lùi về sau
Lâm Giang và một thành viên đội bóng cũng phải sửng sốt

"Kiểu tóc mới nhìn không tệ ha?" LÂm Giang nhìn mái đầu cua của Giang Quyết khen
"Mày bị ngã cây à? Sao cạo đầu sạch bong thế? Nãy tao còn tưởng thằng tội phạm nào trốn trại cơ!!" Trần Thâm ghé tới xoa đầu Giang Quyết, châm biếm
"Cút mẹ mày đi! Tiên sư, mày mới bị ngã cây ấy! Mày mới là tội phạm ấy !!!" Giang Quyết gỡ bàn tay heo trên đầu ra, bưng chén nhấp một hớp rượu
"Đây là kiểu tóc vợ tao bảo cắt đấy, sao? Đẹp trai chưa?" Ai đó dương dương đắc ys
"Ờ đẹp trai đấy, bọn mình cắt thì có thể đẹp. Nhưng nếu Trần Thâm cắt thì sẽ bị bắt vào tù trong vòng vài phút, hahaha!" Lâm Giang và đội viên ngồi cạnh sờ vào tóc, rồi trêu đùa Trần Thâm
"Với cái đầu nhỏ của Trần Thâm, cắt xong kiểu này chắc biến mẹ thành con trai của Bố Đầu to nhỉ" Giang Quyết tưởng tượng, giễu cợt thằng bạn
*Liên tưởng tới hình tượng trong bộ phim hoạt hình "Bố đầu to con đầu nhỏ"
"Mẹ kiếp! Giang Quyết, anh em với nhau mà ác vậy mày, sao trước mặt vợ thì sợ một phép vậy hả?" Trần Thâm không phục
"Trước mặt vợ nó chính là một cây kẹo ngọt nhỏ bé, hahaha" Lâm Giang nhớ tới một màn tại sân bóng rổ hôm trước mà phì cười
"Giang ngọt ngào, hahaha, mất mặt quá thể!" Ba người đàn ông lúc này vô cùng ăn ý chĩa mũi dù vào Giang Quyết
"Bọn mày thì biết cái quái gì?" Giang Quyết khinh thường
"Đần, đây gọi là chiều vợ, bọn mày có vợ mà đối tốt giống tao không?" Ai đó cười ra một chiêu trí mạng
"Cái này thì nhất mày rồi! Nói thật nhé, người anh em, mày hỏi vợ mày xem còn cô bạn nào độc thân không, giới thiệu cho anh em đê!" Trần Thâm ngồi thẳng, nghiêm túc hỏi
"Mày mơ đi, tao sợ mày gây họa cho con gái nhà người ta. Mày đếm hộ tao cái, xem bao nhiêu cô bạn gái rồi hả?" Cái thằng vong ân phụ nghĩa này tốc độ đổi bạn gái quá nhanh, ngộ nhỡ hại tới bạn vợ anh thì vợ anh lại chẳng đập cho anh một trận ấy chứ
"Sao tao lại gây họa hà? Không ăn nói tử tế với được à?" Trần Lâm tỏ vẻ vô tội
"Mày mà đẹp trai như Giang Quyết thì sao phải lo chuyện bạn gái nữa nhỉ?" Lâm Giang bổ thêm một đao
"Haha, vậy mày sai rồi, tao kể cho mày này, trước kia Giang Quyết theo đuổi bạn gái khổ lắm nhé, suýt chút nữa thì vuột mất rồi, ngày nào nó cũng khóc thút thít với tao, nếu không phải tao chỉ hướng cho nó khỏi con đường lầm lỡ thì lúc này chắc nó vẫn là cẩu độc thân thôi, rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt vậy mà nó lại biến thành thằng ngốc! Cười chết tao" Bộ dạng kính sợ lần trước của Giang Quyết khiến Trần Thâm có thể cười thêm mười năm nữa mỗi khi nhớ lại
"Câm miệng, mau ăn đồ nướng của mày đi" Giang Quyết nghe nhắc là lại nhức đầu, vội vã cầm một xiên thịt dê nhét vào trong miệng Trần Thâm, ngăn ngay cái miệng thối của nó
Giờ nhớ lại thì hồi đó đúng là ngốc thật, nhưng cũng không còn quan trọng, có thể gạt được vợ về nhà mới là bản lĩnh
Bốn người đàn ông cười cười nói nói, uống tới chuếnh choáng, rồi mãi khuya ai mới về nhà nấy