Gặp Được Em Ở Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất

Chương 58: Vợ đánh anh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nửa hiệp sau nhanh chóng kết thúc, Đội khoa học công nghệ chiến thắng là không thể nghi ngờ, hơn nữa lại còn thăng với tỉ số áp đảo, còn cái đội Xây dựng khiêu khích đâu rồi?
Khí thế ban đầu đã tan hết, tất cả bọn họ đều ỉu xìu ra về, giống như một bầy gà trống bại trận.

"Các anh em, chốc nữa nhà hàng hải sản thẳng tiến nhé! Tao mời khách!"
Nói xong, Giang Quyết uống một hụm nước, cúi đầu để Từ Hoãn lau mồ hôi cho.
Cả lũ rú ầm lên, lao tới phòng tắm để thay quần áo.
Từ Hoãn đứng ở cổng sân vận động đợi mọi người.
Người ra nhanh nhất là Giang Quyết, đầu anh vẫn còn hơi ướt, anh đã thay áo phông trắng và quần đùi, gọn gàng và mát mẻ.
"Vợ chờ anh lâu không?" Anh vò đầu, vẩy tóc lên xuống.
"Không lâu." Từ Hoãn giúp anh sửa vài sợi tóc ấm rối bời trên trán.
"Tóc cũng chưa kịp sấy mà đã ra rồi."

"Anh không kịp sấy, sợ em đứng một mình buồn, phơi nắng tí là khô ấy mà." Anh dịu dàng nhìn người phụ nữ giấu mình dưới ánh mặt trời.
"Vợ ơi, em ngửi trên người anh đi xem thơm không, anh dùng sữa tắm giống em đấy." Anh cúi người ghé sát cô, cười gian.
Mùi hương quen thuộc phả vào mặt cô, cô ngửi thử, dở khóc dở cười: "Đây là sữa tắm dành cho phụ nữ, anh đàn ông đàn ang dùng mùi thơm vậy làm gì?"
"Anh mặc kệ, anh phải dùng giống em." Anh tự hào.
"Không được, đổi ngay, không được dùng mùi thơm thế, hôm nào em chọn cho anh một loại." Từ Hoãn chỉnh cổ áo xộc xệch của anh, kiên định không cho phản bác.
"Được, nghe vợ hết!" Giang Quyết nắm tay cô, ghé lại hôn lên đôi môi mọng nước.
Lúc này, thành viên trong đội cũng ra tới, bị hai người cho ăn cẩu lương.
*cẩu lương ( thức ăn của chó) ( các cặp đôi yêu nhau thường hay show các hành động thân mật, tình cảm, và các FA thường gọi đó là cẩu lương)
"Tao ngất, này người anh em, mặt trời đủ chói rồi, mày muốn chọc mù mắt bọn tao à?" Trần Thâm ra vẻ ghét bỏ cười trêu chọc.
"Mày thì biết cái gì?" Giang Quyết miệt thị không thương tiếc.
"Được được, một con cẩu độc thân như tao không xứng được hiểu, các anh em, đi nào, hôm nay chúng ta phải ép chết Giang Quyết." Trần Thâm hô hào các đội viên, cười ầm ĩ đi đằng trước.
"Nhà hàng hải sản giá chắc không rẻ nhỉ?" Từ Hoãn nhỏ giọng hỏi.
"Yên tâm, ông xã em có nhiều tiền lắm." Anh ôm cô , xoa đầu.
"Anh lấy tiền đâu ra mà nhiều thế? Không nên tiêu xài hoang phí quá nghe không? Bớt ong bướm bâu vào" Cô dặn dò.
"Vâng, vâng, bây giờ anh sẽ tích tiền để cưới em." Giang Quyết nghiêm túc.
"Nói nhăng cuội gì đấy?" Từ Hoãn cáu, bấm một cái vào thắt lưng anh.
"Hic, vợ, thắt lưng đàn ông không được sờ loạn đâu." Anh cố chịu cơn ngứa ngáy, ôm chặt Từ Hoãn không cho cô động đậy.
"Sờ nữa là nó cứng lên đấy nhé, mấy hôm nay anh không được làm vợ rồi, muốn chết đi được." Giọng anh khàn khàn, thầm thì bên tai cô.
"Sao anh háo sắc vậy! Câm miệng ngay!" Từ Hoãn nóng mặt, vội che miệng anh lại.
Giang Quyết càng ngày càng táo tợn, vậy mà anh dám lè lưỡi liếm tay cô.
"Á! Anh làm gì thế Giang Quyết?" Mặt mũi cô đỏ bừng, phát mạnh lên người Giang Quyết.
"Đừng, vợ đánh anh!!!" Anh nắm tay cô tủi thân.
"Ai cho anh liếm em, tay em toàn nước bọt của anh này!" Từ Hoãn ghét bỏ lau lau lên người anh.
"Vậy sao lúc anh liếm tiểu Hoãn Hoãn không thấy em chê?" Giang Quyết nhỏ giọng oán trách.
"Anh nói cái gì? Anh lặp lại lần nữa xem? !!" Cô bị cái người mặt dày này chọc tới phát điên bèn véo tai anh dạy dỗ.
"Đau, vợ ơi, anh sai rồi, anh không dám nữa, không dám nữa!" Ai đó sợ hãi xin tha thứ.
"Hừ!" Cô phớt lời, đợi lỗ tai anh đỏ ửng lên thì mới tha.