Giang Quyết vén váy cô, nhanh nhẹn cởi quần lót, dươ/ng v/ật nghấp nghé bên ngoài miệng huyệt như muốn cắm thẳng vào.
" Giang Quyết!" Từ Hoãn tức giận, không ngờ anh lại làm thật, cô vội lùi về đằng sau bắt lấy gậy thịt, rồi xoay người véo tai anh.
"Giờ em không quản được anh nữa đúng không? Cái tính xấu động dục bừa bãi của anh cần phải sửa ngay đi! Đồ lưu manh!" Cô xấu hổ, người đàn ông này được cô nuông chiều quá, nhường anh một tí mà anh thì được một tấc lại muốn tiến một thước, không có tí chừng mực nào cả!
"Vợ ơi, anh thực sự muốn mà!" Anh nắm lấy bàn tay mềm mại của cô trên tiểu Giang Quyết chậm rãi di chuyển, miệng bật ra tiếng rên rỉ vì thoải mái.
"Em đã nói buổi tối là buổi tối, bây giờ anh mà còn làm quá nữa là chiều nay em lập tức thu dọn đồ đạc đi ngay." Cô nhẫn tâm siết lấy dư/ơng v/ật, véo tai ai đó mắng.
"Biết rồi, vợ à, anh không làm khó em nữa." Anh tủi thân cúi đầu nhận lỗi, giúp cô kéo lại váy rồi bỏ tiểu huynh đệ vào trong quần.
"Cách xa em ra, em còn phải nấu cơm." Cô bực bội xoay người tiêp tục chế biến thức ăn.
Giang Quyết nhìn bóng lưng tuyệt tình của cô chỉ biết thở dài, tự an ủi tiểu đệ rồi bước lên trước: "Vợ ơi, anh giúp em."
"Anh đi cắm cơm đi."
Ai đó ngoan ngoãn đi vo gạo, đặt nồi cơm.
"Gọt hoa quả đi."
Anh lại mở tủ lạnh, lấy trái cây ra rửa sạch rồi gọt vỏ.
Từ Hoãn nấu thức ăn, mắt liếc nhìn thùng rác: "Thay túi rác đi."
Giang Quyết thay túi rác, rồi xách túi rác đầy để ra cửa.
"Anh chỉ thay mỗi trong bếp à? Còn phòng ngủ và phòng khách? Phòng vệ sinh nữa, không cần thay à?" Cô mang đồ ăn ra bàn để, lườm người đàn ông đang nhàn rỗi đứng cạnh.
"Ồ, để anh đi đổi." Anh vội cầm túi rác thay hết một lượt.
"Vợ ơi, anh xuống nhà vứt rác nhé." Anh đứng trước cửa nói vọng vào.
"Ừ." Cô lên tiếng, cắt sườn rồi thả vào nồi xào.
Giang Quyết vứt rác trở lại thì cô cũng đã nấu xong và bày hết lên bàn.
"Ăn cơm thôi." Cô ngồi xuống vẫy tay gọi anh.
"Vợ ơi, toàn món anh thích ăn, cảm ơn em." Anh đắc ý nhìn cô, gắp một miếng sườn lên gặm.
"Anh kén ăn thật đấy, món nào không thích là quyết không đụng đũa, muốn ép anh cũng chịu thua." Từ Hoãn hết cách nhìn anh, gắp rau cho anh.
"Đừng ăn mỗi thịt, ăn cả rau nữa này, lớn rồi mà không biết tự cân bằng dinh dưỡng à?" Từ Hoãn cảm thấy mình sắp thành mẹ anh rồi, chăm anh chẳng khác nào chăm con vậy.
"Ừ, vợ gắp là anh thích ăn, vợ cũng ăn nhiều thịt vào một chút, gầy quá rồi." Anh cười gắp sườn cho cô.
"Em nào thích ăn thịt giống anh đâu, với cả em không gầy nhé." Cô ăn vừa ăn sườn vừa nói.
"Hihi, cũng đúng, nơi nào cần thì thịt thà đều đầy đủ cả, ngực cao mông mẩy còn gì." Anh háo sắc liếc ngực cô.
"Nói cái gì đấy? Ăn cơm cũng không chặn nổi miệng anh hả?" Từ Hoãn cáu kỉnh lườm anh, rồi lại gắp thêm rau cho anh.
Giang Quyết cười nhìn chằm chằm cô, càng nhìn càng thâm trầm, như thể muốn nuốt sống cô luôn.
Bị ánh mắt lộ liễu của anh nhìn, cơ thể cô nóng bừng lên, cô nũng nịu: "Đừng có nhìn em! Ăn cơm của anh đi!"
"Vợ đẹp không cho khen, lại còn không cho nhìn nữa hả? Bá đạo thế cơ à?" Ngắm khuôn mặt đỏ bừng của ai đó anh cảm thấy thế nào cũng không đủ.
"Anh rõ là....! Sao lắm lời vây! Ăn nhanh lên, nguội hết cả rồi" Nói xong, không buồn để ý tới anh nữa, cô cố gắng phớt lờ ánh mắt đầy tính xâm lược của ai đó, tập trung ăn cơm.
Giang Quyết khẽ cười, từ tốn ăn tiếp bữa cơm vợ nấu, trong lòng cảm thấy bình yên.