Năm hai đại học, Giang Quyết từng bị thằng bạn ngốc, khẩu vị nặng ở cùng phòng kéo tới xem sinh viên ngành y giải phẫu xác chết. Ngồi xe buýt hơn một tiếng mới tới được khu giảng đường lớn của khoa y.
Hai người đi qua cổng trường tới khu giải phẫu, sau đó dựa theo lời của thằng bạn ngốc tìm được phòng thí nghiệm, vừa vào đã thấy hai hàng người đứng xung quanh chiếc bàn để tử thi. Ở trung tâm là giáo viên đang giải thích các bước giải phẫu. Giang Quyết cao 1m9, cho nên có đứng ở xa thì anh vẫn có thể nhìn thấy vẫn rõ. Ánh mắt anh lướt qua xác chết, giới tính nam, cổ bị siết bởi một sợi dây thừng, cơ thể cứng ngắc tỏa ra mùi Formalin. Giang Quyết nhíu mày, định hỏi bạn xem có khẩu trang không thì ánh mắt anh bắt gặp bóng hình một cô gái đứng cạnh bàn để xác chết ở đối diện. Gương mặt tinh xảo, trắng trẻo của cô gái ấy khiến anh chợt ngẩn ngơ. Cô đang nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài, tuy mặc áo blue trắng giống mọi người nhưng trông cô lại nổi bật hơn hẳn. Chỉ nhìn thoáng qua thôi mà Giang Quyết đã không thể rời mắt.
Anh đứng ngoài ngắm cô chẳng chút e ngại. Cô cầm con dao giải phẫu trong tay, cúi đầu như đang cân nhắc xem nên hạ dao ở đâu. Bạn anh đứng bên cạnh, một tay che mũi, nhìn chằm chằm thi thể. Còn đôi mắt anh lại dính chặt vào cô. Nhìn cô ung dung hạ dao, nhìn đôi mắt cô không có chút sợ hãi, nhìn ngắm cả đuôi tóc đang rủ xuống gáy của cô. Ngay giây phút ấy, Giang quyết cảm thấy cô gái này cực kỳ gout của mình, chỉ hận không thể dán mắt vào cô, ngay cả cái mùi hôi nồng của formalin trong không khí cũng nhờ có cô mà phai nhạt đi rất nhiều.
Giang Quyết cứ nhìn cô như thế cả tiếng đồng hồ, tới tận khi tiết giải phẫu kết thúc. Anh và bạn ra trước, có lẽ do anh khá cao, hơn nữa lại là người lạ nên lúc anh ra ngoài, sinh viên trong phòng đều để ý tới.
Tên bạn cùng phòng của Giang Quyết, Trần Đông Lâm đột nhiên giơ tay vẫy về hướng cửa phòng thí nghiệm, "Ngô Đổng!".
Người được gọi tên liếc nhìn qua bên này, vừa cười bước tới: "Haha, cậu tới lúc nào thế? Đã xem giải phẫu chưa?".
Trần Đông Lâm tiếp lời: "Tớ vừa kịp tới xem! Nào giới thiệu cho cậu đây là bạn cùng phòng với tớ. Giang Quyết! Giang Quyết, đây là Ngô Đổng".
Nói xong, Trần Đông Lâm vỗ vai Giang Quyết, Giang Quyết cười nhìn cô ấy gật đầu: "Chào bạn!".
"Xin chào!", Ngô Đổng chào xong liền nhìn về phía nhìn Từ Hoãn đang đi tới, "Từ Hoãn! Có Trần Đông Lâm tới này, bạn học cao trung của chúng ta đấy".
Từ Hoãn vốn định đi vào nhà vệ sinh rửa tay, chợt nghe thấy Ngô Đổng gọi, cô bèn đi qua, thấy Trần Đông Lâm, cô thoáng mỉm cười, "Trần Đông Lâm, sao cậu tới đây vậy?"
Trần Đông Lâm cực kỳ ngạc nhiên khi thấy Từ Hoãn: "Từ Hoãn? Sao cậu lại trở nên xinh đẹp thế? Haha, nếu không phải Ngô Đổng nói thì mình cũng không nhận ra đâu!".
"Đúng đúng! Từ Hoãn bây giờ chính là nữ thần trong lớp tớ đấy!", Ngô Đổng nói xen vào.
Từ Hoãn chỉ biết cười trừ. Cô ngước đầu, định khiến cho Ngô Đổng ngừng nói bậy bạ thì trông thấy một người con trai cao hơn hẳn hai người. Từ Hoan không khỏi khen thầm về vóc dáng anh chàng.
Trần Đông Lâm thấy vậy liền giới thiệu: "Từ Hoãn, đây là Giang Quyết, bạn cùng phòng với tớ. Sao sao, đẹp trai không?".
Không đợi Từ Hoãn mở miệng, chàng trai trước mặt đã vươn tay ra: "Chào bạn!".
Từ Hoãn do dự giây lát, đầu tiên là đáp lại lời chào, sau đó khẽ khoát tay, "Đừng bắt tay thì hơn, mình vừa mới giải phẫu thi thể, tay có mùi lắm, mình đi rửa đã. Các bạn nói chuyện đi nhé".
Nói xong, cô chỉ về phía phòng WC bên cạnh cho họ thấy rồi đi qua đó.
Giải phẫu cũng đã xem xong, Giang Quyết và Trần Đông Lâm cũng nên về rồi. Vì thế hai người liền chào tạm biệt Ngô Đổng. Giang Quyết có vẻ không muốn đi cho lắm, thỉnh thoảng anh lại ngoảnh đầu, hy vọng có thể trông thấy bóng dáng ai đó.
Trên xe buýt, Giang Quyết đắn đo một lúc, rồi dùng khuỷu tay chọc cái tên đang ngồi cạnh chơi điện tử, hỏi: "Này, mày có wechat của Từ Hoãn không?".
Trần Đông Lâm thoáng sửng sốt, rồi chỉ cái điện thoại tối om, hóng hớt hỏi lại: "Sao, mê rồi hử? Tình yêu sét đánh à?".
Giang Quyết im lặng trong giây lát, hơi mất tự nhiên nhìn Trần Đông Lâm đang hóng truyện bên cạnh: "Sao nói nhiều thế, có hay không có thì nói mau lên?".
Trần Đông Lâm mở điện thoại, làm bộ đáng tiếc: "Wechat thì không có, nhưng tao có QQ của nàng" . Nói xong, anh chàng mở ngay QQ ra, đưa danh sách bạn bè cho Giang Quyết xem.
Giang Quyết cầm lấy điện thoại rồi vào trang cá nhân của người nào đó. Hai tên con trai ôm điện thoại ngâm cứu, bài đăng mới nhất của Từ Hoãn vào khoảng ba tháng trước. Cô đăng video một đứa bé đang hát hết sức dễ thương! Có 45 like và vài bình luận, tất cả đều khen đứa nhỏ. Lật lại bài đăng cũ thì toàn là trích dẫn, không hề thấy status yêu đương nào cả. Chợt Trần Đông Lâm nhớ ra gì đó liền chọc chọc Giang Quyết: "Ê ê, Giang Quyết, tao nhớ hồi cao trung, Từ Hoãn khá hướng nội. Nhưng thành tích của cô nàng rất tốt, tao nghe nói cô nàng thích bí thư đoàn trong lớp, hôm nào cũng ngồi ngắm hắn ta, hehe!".
Giang Quyết ban đầu còn nghiêm túc nghe, lúc nói tới vế sau, anh rõ ràng cảm thấy khó chịu. Anh cau mày, liếc nhìn thằng bạn ngu ngốc như muốn nói: "Mày thử nói thêm một câu nữa xem tao có đánh chết mày không!".