Dụ Kiến từ trên giường ngồi dậy, ném di động xuống chăn.
Bên gối cô có đĩa trái cây còn mấy miếng ô mai, trái cây để giữa đĩa, nĩa có đỏ có xanh, miếng kiwi còn dính trên mặt.
Thái Tấn Đồng ở điện thoại nói anh ta sắp đến biệt thự, bảo cô chuẩn bị, trí nhớ của Mạnh Đông khôi phục một chút.
Màn hình di động đã tối, cô còn ngồi ở trong chăn, trong đầu dường như đang cưỡi ngựa xem hoa, nhưng trong chốc lát hoàn hồn, lại cảm thấy trong đầu trống rỗng.
Hoặc là cũng không phải trống rỗng, mà là giống thời tiết mông lung này.
Dụ Kiến nhìn ra ngoài ban công.
Cuối cùng cô vẫn rời khỏi giường, lấy ra một chiếc áo len cao cổ màu trắng, cô không tính đổi áo khoác, trong đống quần áo hiện chỉ có chiếc mũ lông màu đen này đủ lớn.
Mở cổ áo lông ra, che khuất nửa khuôn mặt, lại khoác thêm một vòng khăn quàng cổ.
Ngoài thở không quá dễ chịu, những thứ khác đều tốt.
Đợi một lúc, xe đến, trước khi Dụ Kiến ra cửa bị gọi lại, bà Dụ bảo cô mời người đại diện vào trong nhà ngồi, Dụ Kiến đáp lại: "Để lần sau."
Xe dừng ở ngoài tiểu khu, cô đội mũ ra cửa.
Biệt thự mua sớm, năm đó cô vừa mới kiếm được khoản tiền đầu tiên, không tính là nhiều lắm, bởi vậy mua biệt thự không tính xa hoa, còn phải vay tiền. Thế nhưng lúc ấy cô mới hai mươi có thể mua nhà đã là rất giỏi, cha mẹ lo lắng cô áp lực lớn, cũng sợ cô có tiền sẽ tiêu xài, còn khuyên cô mua chung cư là được rồi.
Lúc ấy cô ý chí chiến đấu sục sôi, tất nhiên sẽ không lo trước lo sau giống cha mẹ.
Từ trong nhà đi ra, từ xa có thể thấy tòa nhà như ẩn như hiện trong sương mù, có lẽ hiện tại, cô ở trong mắt người khác cũng là vậy.
Cô khẽ kéo áo, thêm chút không khí mới mẻ, đi đến bên xe, cô mở cửa sau ngồi vào, một tay còn đút túi, một tay đóng cửa xe, cô hỏi: "Khôi phục trí nhớ?"
"Hình như nhớ tới một số đoạn ngắn, không tính khôi phục." Mạnh Đông ngồi ở ghế trước trả lời cô.
"Đây là tiến bộ, hy vọng ngay ở trước mắt!" Thái Tấn Đồng giữ tay lái, nói thật phấn chấn lòng người.
Cửa xe đóng lại, Dụ Kiến hỏi Mạnh Đông: "Vậy anh nhớ ra cái gì?"
Mạnh Đông nghiêng đầu ra sau, hất cằm, nói: "Hiện tại đi tiệm ăn nhà cô."
Dụ Kiến ngập ngừng: "Đi tiệm ăn nhà tôi?"
Mạnh Đông nói: "Tôi có một chút ấn tượng đối với nơi đó."
"À, một lần cuối cùng là anh ăn cơm ở nơi đó." Dụ Kiến không kinh ngạc, giọng bình thản, "Không phải chỉ là để nhớ tới anh từng ăn cái gì chứ."
Mạnh Đông lại hỏi: "Cô có thực đơn không? Có lẽ nhìn đến thực đơn, không chừng tôi thật sự có thể nhớ ra được gì."
Dụ Kiến tiếp lời: "Khi về tôi đưa cho anh."
Mạnh Đông nói: "Được."
Biệt thự cách tiệm ăn không xa, lúc trước mua nhà Dụ Kiến lo lắng cha mẹ cả ngày dậy sớm mở cửa hàng, cố ý chọn một nơi gần nhất.
Bởi vậy đi khoảng hai mươi phút, xe dừng ở đường cái đối diện tiệm ăn.
Tuy rằng tầm nhìn thấp, nhưng vẫn có thể thấy xung quanh khách sạn toàn là phóng viên, truyền thông vô cùng nhẫn nại, âm hồn không tiêu tan.
Thái Tấn Đồng vừa mới nhận chức người đại diện của Dụ Kiến, trước đó trên tay anh ta cũng có một ít nghệ sĩ, cho nên tiếng tăm của anh ta cũng không lộ, chả mấy ai biết mặt, cách kính xe anh ta cũng không sợ bị phóng viên thấy.
Anh ta quay đầu lại nhìn ghế sau, Dụ Kiến tuy rằng quấn khăn quàng cổ, nhưng mặt vẫn che nửa, về phần Mạnh Đông bên cạnh thân là đương sự, truyền thông còn chưa chụp đến mặt.
"Nói đi." Dụ Kiến nhìn ngoài cửa sổ, liếc đám người.
Mạnh Đông không thừa nước đục thả câu, anh cũng nhìn ngoài cửa sổ, nói: "Tầm chiều hôm trước tôi ở chỗ này chờ người."
Thái Tấn Đồng xen mồm: "Đáng tiếc người hẹn không đến, nếu không anh gặp chuyện không may, không thể nào đối phương không xuất hiện. Tôi chỉ là tò mò, người anh chờ hủy hẹn cũng không liên lạc lại với anh?"
Trước đó Mạnh Đông đã nói với anh ta, bây giờ anh ta vẫn muốn càu nhàu.
"Anh tiếp tục, nhìn bên ngoài từ từ suy nghĩ." Thái Tấn Đồng trông cậy vào "chốn cũ nhớ lại" có thể có thu hoạch lớn hơn nữa.
Tầm mắt Dụ Kiến dời về phía trước.
"Bạn anh lỡ hẹn?" Cô gằn từng tiếng hỏi.
Mạnh Đông không trả lời ngay: "Người không xuất hiện, sau đó tôi đi, tiếp đó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Anh nói: "Trước đó tôi cũng đã tới nơi này, lần trước đến, cây ven đường còn chưa sơn, lá cây cũng chưa rụng."
Thái Tấn Đồng nghiêng người, bất ngờ vì Mạnh Đông nhớ lại nhiều hơn, anh ta không dám nói lời nào, sợ ngắt đối phương suy nghĩ.
Nhưng thật ra người ngồi sau lại mở miệng: "Là lúc nào?"
Mạnh Đông nhìn một gốc cây sát đường, nói: "Lần trước tôi giẫm phải hoa quế."
Hoa quế rụng đó là mùa thu.
Thái Tấn Đồng không nhịn được nói: "Đó là tháng mười? Hai tháng trước? Hay là năm trước? Năm kia?"
"Hai tháng trước." Mạnh Đông nói, "Khi đó cũng có tấm băng rôn màu đỏ này."
Theo tầm mắt Mạnh Đông, Dụ Kiến và Thái Tấn Đồng ngẩng đầu, thấy trên cửa kính tầng ba tiệm ăn giăng băng rôn phía trên viết hai chữ cho thuê cực lớn, còn có số điện thoại liên hệ.
Tầng ba chính là nơi ban đầu nhà họ Dụ ở, mấy năm nay cho thuê đứt quãng, trước mắt thì trống không.
Thái Tấn Đồng kiềm chế kích động: "Liệu anh có thể nhớ tới trước khi anh tới nơi này đang làm gì không? Đi công tác?"
Mạnh Đông nói: "Không phải, gặp người."
Thái Tấn Đồng đạp ga: "Không sai, nhất định là vợ anh!"
Dụ Kiến nhìn về phía Thái Tấn Đồng, đáng tiếc tầm mắt bị ghế xe ngăn cản. Mạnh Đông cũng bị trượt xuống dưới, cười chỉ phía trước: "Ở bên kia tôi gặp được cô ấy."
Thái Tấn Đồng khởi động xe, đi với tốc độ thấp nhất, "Có đi phía trước không?" Anh ta hỏi.
"Lại đi phía trước."
Giống như phản chiếu hình ảnh mùa thu.
Cuối tháng mười, hoa quế còn lại cũng đã rơi xuống đất, khắp thành phố có thể ngửi được mùi thơm ngát.
Anh đi giày da, bước chậm ở trong này, xung quanh tiếng người ồn ào, dòng xe cộ nối liền không dứt, trời chiều nhuộm đỏ.
Có người đội mũ rộng, vừa đi vừa gọi điện thoại, bên cạnh đồng bạn đập vai, dường như thúc giục, cô gật đầu, vẫn không buông di động.
Trời chiều dừng ở sau lưng cô, gió thổi hoa quế, cảnh tượng tựa như ảo mộng.
"Khách sạn?" Thái Tấn Đồng dừng xe lại, chỉ vào khách sạn quen thuộc bên cạnh, "Anh ở khách sạn này?"
"Ừ." Giọng Mạnh Đông rất khẽ, "Tôi gặp được cô ấy ở trong này."
"Sau đó thì sao?"
"Không chào hỏi, cô ấy vào khách sạn."
"Anh có theo vào không?"
"Tôi chờ ở bên ngoài."
Ngoài khách sạn không có chỗ ngồi, xung quanh có lẽ có quán cà phê, Thái Tấn Đồng nghĩ là đương nhiên, theo ý nghĩ giúp anh nhớ lại: "Anh tìm quán nào đó ngồi? Phía đông hay là phía tây?"
Mạnh Đông nói: "Không đi, tôi chỉ đứng tại chỗ."
Đó là một thân cây cách cửa không xa.
"Vẫn đứng sao? Đứng bao lâu?"
"Khoảng hai tiếng."
"Lâu như vậy...... Vậy anh đợi được cô ấy không?"
"Trước khi cô ấy đi ra, trong khách sạn có một đống người cũng đi ra, chờ những người này đều đã đi, cô ấy mới chậm rãi đi tới, còn đội mũ, chỉ một mình cô ấy."
"Anh có gọi cô ấy không?"
"Không gọi, tôi đi luôn."
Ánh trăng đã treo cao, khi anh bước đi bước đầu tiên đã hơi lảo đảo, đầu gối đã cứng ngắc, đi gian nan, nhưng anh nhanh chóng lại đi ra bước thứ hai, thứ ba.
Ào ——
Đài phun nước khách sạn đột nhiên mở ra, như pháo hoa nở rộ ở trong bóng đêm, một đứa bé chạy về phía đài phun nước, cha mẹ đuổi sát sau đó, đụng phải anh, khoảng một giây, anh thấy cô ngồi vào trong một chiếc xe con.
"Sau đó anh đuổi theo cô ấy?"
Mạnh Đông lắc đầu: "Đầu gối đau, không đuổi theo được."
"Anh đứng hai giờ, đầu gối không chịu được?"
"Có thể bởi vì trước kia từng vỡ xương bánh chè gãy xương."
Tầm mắt Dụ Kiến hạ xuống, từ chỗ của cô không nhìn thấy đầu gối đối phương.
Thái Tấn Đồng cúi đầu nhìn, hỏi anh: "Trước đó anh ở bệnh viện kiểm tra sao không nhắc tới?"
"Kiểm tra chỉ là vết thương cũ, báo cáo ở khách sạn, anh muốn xem sao?"
"Không cần không cần...... Cho nên ngày đó anh không thể nói chuyện với cô ấy." Thái Tấn Đồng dựa theo lẽ thường phỏng đoán, "Xem ra hai người là lâu ngày gặp lại?"
Mạnh Đông không hé răng.
Thái Tấn Đồng đoán: "Lần này anh ở khách sạn này, không phải là vì ôm cây đợi thỏ chứ?"
Mạnh Đông vẫn không nói chuyện.
Thái Tấn Đồng hỏi: "Anh còn nghĩ ra cái gì? Nhớ rõ tên đối phương không?"
Mạnh Đông lắc đầu.
"Diện mạo thì sao?"
Mạnh Đông nhìn cừa khách sạn: "Có lẽ là rất được."
"Anh đã nhớ ra chuyện ngày đó, lại không nhớ được dáng vẻ của cô ấy?"
"Cô ấy đội mũ rộng, lúc vào khách sạn chỉ có bóng dáng, lúc đi ra bầu trời tối đen, cô ấy cúi đầu."
Thái Tấn Đồng líu lưỡi: "Anh đều nhớ rõ như vậy?" Lại suy nghĩ, "Nhìn bóng dáng còn có thể nhận ra người, được rồi, nếu không phải vợ anh thì tôi theo họ anh!"
Dụ Kiến ngắt lời Thái Tấn Đồng, hỏi: "Chỉ nhớ lại có thế?"
Mạnh Đông nói tiếp: "Sau đó tôi lại đi tiệm ăn nhà cô, thấy đóng cửa." Anh ngẩng đầu, vì thế nhìn thấy băng rôn cho thuê ở tầng ba.
"Oa ——" Thái Tấn Đồng phấn chấn, "Anh cố ý đi tiệm ăn?" Anh ta nói xong quay đầu lại, nói với Dụ Kiến: "Chiều hôm trước anh ấy cũng là hẹn người đến tiệm ăn nhà cô, hai tháng trước cũng đi tiệm ăn nhà cô, rõ ràng có sâu xa với tiệm ăn nhà cô!"
Dụ Kiến chỉ nói: "Là trùng hợp."
Di động cô vang lên, có điện thoại, đúng lúc ngừng Thái Tấn Đồng lại muốn phát biểu.
Di động dán bên tai phải cô, nhưng trong xe im lặng, tiếng em họ không thể tránh được lỗ tai Thái Tấn Đồng.
"Chị, không phải em đang kiểm tra ai lấy đi di động của ngài Mạnh sao, em xem máy theo dõi mấy cửa hàng gần đó, nhưng ngày đó thật sự rất hỗn loạn, vẫn không tìm ra là ai lấy đi, nhưng có phát hiện ngoài ý muốn.
Ông chủ quán nướng bên cạnh rảnh rỗi xem máy theo dõi mấy ngày nay, thấy ngài Mạnh liên tục mấy ngày đều đến tiệm nhà chúng ta ăn cơm, anh ta đi một mình, lúc đi không quay được, nhưng có lẽ sẽ có bạn anh ta đến, hai người trước sau đến."
Em họ đề nghị: "Không phải quầy thu ngân có máy theo dõi sao, để cho ngài Mạnh nhận mặt người, chị thấy sao?"
"Được!" Thái Tấn Đồng thay Dụ Kiến trả lời.
Một lần nữa khởi động xe, Thái Tấn Đồng đánh tay lái nói: "Hiện tại phải đi tìm cha mẹ cô, nói không chừng người nọ là khách quen nhà cô, cha mẹ cô cũng biết!"
Mạnh Đông liếc gương chiếu hậu, một lần nữa thắt dây an toàn.
Dụ Kiến dựa vào ghế, dường như hơi mệt, lông chạm vào mặt, qua khe hở cô nhìn người ngồi ghế trên.
- -----oOo-----