Ngày nào đó, cô còn chưa kịp nhìn kỹ Hoàng Hà, trước tiên đã trải qua "lần đánh nhau" đầu tiên ở bên Hoàng Hà.
Là học sinh kém trong lớp, cô là kẻ học tập kém, ngày lễ ngày tết người lớn liên hoan, không có cách nào khen cô học giỏi, chỉ có thể khen cô lanh lợi hiểu chuyện. Trong đám học sinh ít nhất cô chưa từng bị gọi cha mẹ đến.
Bởi vậy loại chuyện đánh nhau này, cô chưa từng tự mình trải qua.
Có lẽ thiếu niên bị cô đánh lại sững sờ, có vài giây giữ nguyên trạng thái yên lặng, cô dùng vài giây cào đấm không có kết cấu, nhưng dùng đúng chỗ, cho đến khi bàn tay cô sắp tát đến trên mặt đối phương, đối phương mới ra tay, giữ lấy cổ tay cô.
"Ngừng ngừng ngừng!" Người đi cùng nhảy xuống xe đạp, bắt lấy cánh tay thiếu niên.
Cô nhân cơ hội giơ lên tay kia, ra sức tát cậu.
Thiếu niên hô người giữ cậu: "Anh bị mù à, không nhìn thấy cô ta đang đánh em sao!?"
Người kia không biết có nghe thấy hay là mặc kệ cậu, ôm lấy thiếu niên, không cho cậu ra tay.
Thiếu niên chỉ có thể cầm lấy cổ tay cô không buông, một tay vươn ra một chân đá.
Sao cô có thể bị đá, nổi trận lôi đình, cúi đầu cắn mu bàn tay cậu.
Cô không biết nơi này cách nhà cô Khúc chỉ hơn trăm mét, bọn họ bên này làm ầm ĩ đã sớm đến tai phía trước trong phòng đèn đuốc sáng trưng, nhóm người lớn đuổi tới, kéo, ôm, tốn sức một chút mới tạm thời dập tắt chiến trường.
Cô nhìn thấy cha mẹ cũng chạy tới, đột nhiên uất ức phẫn nộ, miệng gào khóc.
"Sao lại thế này?" Mẹ hoang mang rối loạn ôm cô, lại muốn đẩy cô ra kiểm tra tình hình, luống cuống tay chân không biết làm sao.
Cha trợn mắt, mắt thấy rõ ràng sẽ chất vấn thiếu niên gây ra họa, thông qua ngôn ngữ chung quanh ông đã biết thân phận thiếu niên.
Cô lúc ấy không để ý tâm trạng cha mẹ, thật lâu sau mới nhớ lại, cô mới nhận ra, cha vốn muốn làm chủ cho cô, nhưng khi nghe đến thiếu niên là cháu ngoại cô Khúc, ông lập tức dời mắt, chuyện lớn lập tức hóa không.
Chính cô cũng không dự đoán được người này lại là cháu ngoại cô Khúc.
Cô Khúc vẫn ở bên di thể chồng, không ra cửa, sau khi mọi người trở về mới giải thích với cô Khúc.
Cô Khúc khom lưng, để tay lên vai cô, kiểm tra một lần từ đầu đến chân cô, lại hỏi cô có bị thương không.
Cô tự nhiên khóc nói: "Đầu, lưng, cánh tay, còn có chân, đều bị đánh."
Mẹ ở bên ba phải: "Chị đừng nghe nó nói bừa, đừng để ý nó, vốn chỉ là hiểu lầm, nhìn cháu chị xem, tay bị nó cắn như thế nào."
Cô khó chịu, đỏ mắt ngửa đầu, trừng mẹ: "Tay cậu ta làm sao có việc gì!"
Thiếu niên đứng ở chếch đối diện.
Họ hàng xung quanh giáo huấn cậu, lí do thoái thác cũng chính là "Cậu đánh em thành dạng gì ", cậu không kiên nhẫn huơ không khí, không biết là ngại sương khói lượn lờ hay là chê phiền.
Vết cắn trên mu bàn tay rất rõ, nhưng không quá nặng.
Vì thế cô Khúc nhỏ giọng giải thích nguyên nhân với cô.
"Trong nhà vốn có ba chiếc xe đạp, tháng trước đều bị trộm, sau đó cô lại mua ba cái, không nghĩ tới trước đó không lâu kẻ trộm lại đây một lần, trộm một chiếc trong đó, hai chiếc xe mới không bị trộm đi, có lẽ là bởi vì cô dùng khóa ở đầu, kẻ trộm không mở được. Chúng ta đều đoán có lẽ kẻ trộm còn có thể tới cửa, cho nên cháu ngoại cô đạp xe đi làm ký hiệu, vừa rồi nó thấy cháu đi xe này nên hiểu lầm. Lần này nó thật sự quá lỗ mãng, xin lỗi cháu."
Dụ Kiến lần đầu tiên nghe người trưởng thành nói "xin lỗi", nước mắt đảo quanh hốc mắt, cũng quên rơi xuống.
Thật ra cô chả đau mấy, dù sao áo khoác vừa to vừa dày, cản không ít lực cho cô, cha mẹ cũng sớm nhìn ra cô đã thuận theo.
Thế nhưng sau vài giây ngắn ngủi, cô lại càng tức giận. Bị nhận lầm là kẻ trộm, cái này gọi là tai bay vạ gió gì, cô trêu ai mắng ai, trước tiên không nói cô vô duyên vô cớ bị người đánh, chỉ là cô mặc áo nặng như vậy đánh người cũng mệt chết đi được, đến bây giờ còn chưa lấy lại sức.
Cô Khúc quay đầu nói: "Tiểu Dương, cháu lại đây giải thích." Lại thuận tiện giới thiệu với cô, "Trước đó nó ra ga đón người, hai đứa không gặp mặt, cháu ngoại cô, tên mụ là Tiểu Dương Xuân, hoặc gọi nó là Tiểu Dương."
Mẹ Tiểu Dương Xuân cũng chính là con gái cô Khúc, đẩy con đi qua.
Thiếu niên bước nhanh đến, không cần người thúc giục, nói thực rõ ràng: "Xin lỗi!" Nhưng cậu lại giơ tay phải lên, ngón trỏ tay phải cũng có dấu răng, "Cô cũng không thiệt!"
"Tiểu Dương Xuân!" Cô Khúc quát lớn.
Mẹ Tiểu Dương Xuân túm cậu: "Con làm gì!" Lại nói với bọn họ, "Thật sự xin lỗi, đứa nhỏ này rất bướng, làm việc cũng không suy xét, nó nói nó thấy người cưỡi xe mặc áo khoác, lại là tóc ngắn, nó lập tức tưởng là nam, vậy nhất định là kẻ trộm. Tôi nghĩ nếu không có mặc áo khoác, chắc chắn không thể nhận sai. Sau đó nó cũng giật nảy mình." Nói xong, sờ đầu thiếu niên.
Thiếu niên liếc mẹ, cô Khúc cũng nhìn sâu xa con gái mình.
Dụ Kiến không muốn nghĩ nhiều như vậy, chỉ là nghe xong đối phương nói, cô cảm thấy chiếc áo khoác quá nặng, ngọn lửa trong lòng lại muốn bùng lên.
Cuối cùng mẹ Tiểu Dương Xuân mỉm cười nói: "Tôi nhất định sẽ giáo dục nó."
Mẹ nói: "Cần gì, trẻ con cãi nhau ầm ĩ mà thôi, được rồi, nơi này còn có chuyện!" Lại vỗ tay áo cô Khúc, "Đừng đánh đứa nhỏ, để cho bọn chúng tự mình đi chơi, lập tức sẽ nói cười."
Cô cũng biết người lớn không có khả năng đánh Tiểu Dương Xuân, nếu đối phương bảy tám tuổi thì có thể, tuy rằng vóc dáng cậu không quá cao, nhưng rõ ràng cũng phải mười ba mười bốn tuổi.
Quả nhiên nhóm người lớn lại trò chuyện.
"Cháu ngoại chị lớn hơn Kiến Kiến một tuổi, Kiến Kiến sinh nhật tháng mấy?" Cô Khúc hỏi.
"Tháng tám." Mẹ hỏi, "Tiểu Dương Xuân thì sao?"
"Xem ra Kiến Kiến đi học sớm." Cô Khúc nói, "Cháu chị sinh nhật vào tháng mười âm lịch, hiện tại nó học lớp tám, Kiến Kiến cũng vậy sao?"
Cho nên người này cũng học lớp tám! Cô ngồi ở ghế băng bên cạnh, cách chỗ quỳ nhìn chằm chằm người đối diện.
"Đúng, cũng là lớp tám. Vẫn là nhà em tốt, lúc ấy chị còn nghĩ có nên cho đi học muộn một năm, như vậy nhà chị cũng yên tâm hơn."
"Thật ra cũng không có việc gì, đi học sớm cũng có lợi."
Thiếu niên đối diện giương chân, tay cầm lon Coca, chân lắc lư. Cậu ngửa người về sau, bả vai và gáy dính lên tường, mí mắt cụp xuống, không chút để ý ánh mắt của cô, dáng vẻ suy sụp.
Cô nóng tính, mở áo khoác ra.
"Mẹ, mặt con đau." Cô quay đầu nói.
"Đau ở đâu?" Mẹ hỏi.
"Mặt đau!" Cô nhấn mạnh, "Vừa bị đánh, hình như mặt sưng lên."
Mẹ có lệ sờ mặt cô: "Đó là con béo mặt." Sau đó tiếp tục nói chuyện với cô Khúc.
Cô suýt chút nữa đã cắn đứt răng.
"Ha ——"
Cô thính tai, lập tức lườm qua, tầm mắt đối phương liếc qua, khóe miệng còn kiêu ngạo cười.
"Nó vừa đến nhà ga đón cha, nơi này ít xe taxi, cha thằng bé không thể lại đây." Cô Khúc thấp giọng tán gẫu chuyện nhà với mẹ, "...... Hai đứa đã ly hôn năm sáu năm, lúc trước hòa thuận, cho nên hiện tại vẫn là bạn bè, nghe nói Lão Hàn mất, cha Tiểu Dương lập tức đặt vé máy bay về, nó làm việc ở Anh cũng không dễ dàng, đặt vé giá cao, ai ngờ chuyến bay bị lùi lại, Tiểu Dương không đón được người, trở về còn đánh người, đứa nhỏ này!"
"Chuyện này không phải là hiểu lầm sao, đứa nhỏ khóc sẽ không có chuyện." Mẹ hỏi, "Vậy ngày mai cha nó có thể tới rồi?"
"Đúng vậy." Cô Khúc nói, "Chờ xong chuyện của Lão Hàn, con chị cũng quay về Cam-pu-chia."
Mẹ hỏi: "Cháu làm gì ở Cam-pu-chia?"
Cô Khúc nói: "Hiếm khi nó nói với chị, mấy năm nay đều như vậy, thằng bé ở với chị và Lão Hàn, số lần nó gặp thằng bé ít, cho nên có lúc khó tránh khỏi thiên vị thằng bé."
Cô vừa nghe người lớn trò chuyện, vừa dịch ghế ra sau, cô ngửa ra sau dựa vào tường, cảm thấy thoải mái, còn ngáp một cái.
Buổi tối ngủ ở nhà cô Khúc. Mẹ kiên trì muốn ở bên cạnh cô Khúc túc trực linh cữu, cô Khúc bảo cô đi lên trên ngủ.
Nhà cô Khúc rộng, phòng cũng nhiều, cô Khúc dẫn cô lên lầu, đẩy cửa một căn phòng nói: "Cô lấy khăn mặt bàn chải đánh răng cho cháu."
Cô đi theo vào, nhìn thấy trên tường có ảnh chụp chung của vợ chồng cô Khúc, biết đây là phòng chủ nhà, rụt chân bất ngờ đụng vào đồ, cô cúi đầu, mới phát hiện đàn ghi-ta đặt trên nền nhà.
Đàn ghi-ta nghiêng đi, cô xoay người lại đỡ, ngón tay đụng tới dây đàn, cô không nhịn được gảy hai cái.
Cô Khúc cầm khăn mặt lại đây, nói: "Còn chưa kịp thu dọn, chân đụng vào sao? Có đau không?"
Cô lắc đầu, hỏi: "Cái này phải bỏ đi sao ạ?"
"Không, để vào kho đi."
Cô không khỏi nhìn nhiều.
"Cháu thích đàn ghi-ta sao?" Cô Khúc hỏi.
Cô nói: "Cháu không biết chơi."
Đi vào phòng, cô để áo khoác tới ghế bên cửa sổ, cởi giày, cô mới nhận ra mu chân phải hơi đau, cô xoa mấy cái, hối hận vừa rồi không cởi giày cho nhóm người lớn xem, cái này cũng không phải là nói xấu, mẹ không thể nói chân cô cũng béo.
Trên lầu bật hệ thống sưởi, cô lần đầu tiên thấy, còn dùng tay sờ, không rõ dưới lầu như thế nào không bật. Thế nhưng cũng không cảm thấy tốt, cô bắt đầu nhớ giường trong nhà.
Ngày hôm sau mặt trời lên, dưới lầu tràn đầy mùi nến.
Chuẩn bị tiễn bước di thể, cô Khúc nói: "Lão Hàn nói cả đời này ông ấy đều sống thực bừa bãi, đến tuổi này đi rồi, tuy rằng hơi sớm, nhưng tính là hỉ tang. Ông ấy và cô cũng không phải là người chú trọng nghi thức, nhưng cuối cùng chúng ta cũng không có khả năng hoàn toàn không tôn trọng truyền thống, cho nên lễ tang cần làm, nhưng đừng thương tâm."
Vì thế sau cô đó đoán, khi dàn nhạc lễ tang đánh sai nhịp, cô Khúc cũng có thể mặt không đổi sắc, có lẽ là bởi vì cô ấy không phải là người chú trọng nghi thức, cho nên không trách dàn nhạc không chuyên nghiệp.
Tiểu Dương Xuân là cháu ngoại, tự nhiên toàn bộ hành trình ở đây, vẻ mặt cậu chăm chú, còn cô tối hôm qua ngủ không ngon, cũng không có sức lườm cậu.
Bận đến khi bầu trời tối đen, khách cũng đều tản đi, con gái và con rể cũ của cô Khúc đưa họ hàng bên ngoài đi khách sạn, đêm nay cô và cha mẹ vẫn qua đêm ở nhà cô Khúc, buổi chiều ngày mai đi xe của họ hàng nhà cô Khúc ra ga.
Thời gian đã muộn, nhóm người lớn cũng không đi nghỉ ngơi, mẹ dặn dò cô một câu: "Con và anh ở trong nhà xem TV, đừng chạy ra ngoài."
Anh cô ở đâu ra?!!!
Cô nhịn xuống, nhìn ra mọi người có việc, hỏi: "Mẹ đi đâu?"
Mẹ nói: "Mẹ và cô Khúc đi ra ngoài bàn chuyện."
Cô đứng lên: "Con cũng đi!"
Mẹ ấn cô xuống: "Con thành thật chút." Lại nói với cha, "Lão Dụ, ông để ý nó."
Cha lại nói: "Tôi đi cùng bà, nếu không tôi sẽ lo lắng."
Cô Khúc suy nghĩ nói: "Tiểu Dương, cháu ở với em gái, chúng ta sẽ lập tức trở về."
Cô thấy Tiểu Dương Xuân liếc cô, cái liếc mắt này rất có chút châm ngòi thổi gió, lòng cô lại nóng lên.
Tiểu Dương Xuân giơ điều khiển lên, ý là"Đi đi", lại lười biếng địa nói: "Yên tâm."
Trong núi không có vua, hai người bọn họ cũng không đánh nhau, Tiểu Dương Xuân ở dưới phòng khách xem TV, cô quay về trên lầu, tính đi ngủ.
Tắt đèn, cô trằn trọc, có lẽ bởi vì ngày mai có thể về nhà, cho nên hơi hưng phấn, không buồn ngủ.
Ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến tiếng động, cô cho rằng cha mẹ đã trở lại, đi ra cửa sổ xem.
Bên ngoài tầng hai tối om, dưới ánh trăng có người đàn ông đứng ở dưới chân tường.
Nhìn thấy cũng không giống cha Tiểu Dương Xuân, hơn nữa cha cậu đưa khách xong đã trở lại, mẹ cậu thì sao không thấy bóng người?
Cô nhếch người ra bên ngoài, muốn nhìn cẩn thận hơn, ánh mắt đột nhiên thấy một cái bóng đang tới gần chân tường, cô tập trung nhìn vào, bật người nhận ra là Tiểu Dương Xuân, cậu đi khẽ, trên tay giơ một cây gậy.
Có lẽ cô dịch người ra cửa sổ quá nhiều, cảm giác tồn tại quá mạnh mẻ, Tiểu Dương Xuân đột nhiên ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau, đầu óc cô trống rỗng.
Bóng người dưới chân tường bỗng nhiên xoay người, gần như có thể phát hiện ra Tiểu Dương Xuân, cô không hề nghĩ ngợi, cầm lên áo khoác ném xuống.
"A!" Tiếng kêu ngắn ngủi, giọng vùi dưới áo khoác.
Tiểu Dương Xuân nhân lúc này xông lên trước dùng gậy đập. Cô còn không kịp đi giày, lao xuống tìm điện thoại bàn, gọi 110, lại gọi vào di động của cha, hô to: "Cha, có trộm, cha mau trở lại!"
Dưới chân tường, mắt cô tinh, nhìn thấy hai chiếc xe, đây là kẻ trộm xe!
Cúp máy, cô trốn sau cửa nhìn lén bên ngoài, người nọ không biết có phải mọc mắt sau gáy, hô: "Đi gọi người!"
"Tôi đã gọi điện thoại!" Cô đáp.
"Đồ ngốc, gọi hàng xóm!"
Cô lao ra ngoài, vừa hưng phấn lại kích động, nhà hàng xóm cách một khoảng, nửa đêm cô sục sôi: "Cứu mạng —— bắt kẻ trộm —— cứu cứu Tiểu Dương Xuân —— cứu cứu Tiểu Dương Xuân ——"
Binh binh bang bang, hàng xóm đều vọt ra, trước khi Tiểu Dương Xuân sắp không khống chế được kẻ trộm, bắt gọn một lưới.
Cô chạy thở hồng hộc, chống eo đứng ở phía sau đám người thở, Tiểu Dương Xuân còn nắm gậy, quay đầu lại tìm, sau đó tầm mắt nhìn thẳng cô.
Ánh mắt cậu hơi lạ, cô thậm chí nhìn ra đối phương nghiến răng nghiến lợi.
Lời tác giả:
"Cứu cứu Tiểu Dương Xuân ——"
- -----oOo------