Gặp Đông

Chương 23




Tám tháng tỉnh Y nóng như lửa, cô cảm thấy chính mình giống con mực đặt trên tấm sắt, nướng là tiêu.

Cô ngồi bảy tiếng rưỡi tàu tới, đến trạm vào lúc hơn ba giờ, Tiểu Dương Xuân trên đường gặp phải kẹt xe.

Sau khi ra trạm cô quan sát xung quanh, quyết định đi bên tay trái, chỉ chốc lát đã tới bên ngoài.

Khi Tiểu Dương Xuân đuổi tới, cô đã ngồi được mười lăm mười sáu phút, câu đầu tiên cô nói với cậu là: "Cậu có nghe thấy tiếng gì không?"

Tiểu Dương Xuân nhướn mày, dường như là con giun trong bụng cô, đoán được suy nghĩ của cô, nhưng cố ý nói ra trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

"Em muốn ăn đồ nướng? Không thành vấn đề, buổi tối mời em." Cậu nói.

Cô nghẹn lời, sau đó buồn cười đá cậu: "Cậu nghe một chút, bàn chân tôi sắp bị nướng chín!"

Trải qua phơi nắng, khối xi măng bên ngoài chính là một khối tấm sắt, cô đi giày xăng-̣đan, bàn chân nóng bỏng.

Tiểu Dương Xuân hoàn toàn không giữ mặt mũi chọc thủng cô: "Nơi này râm."

Cô nói: "Tôi vừa mới chuyển vị trí."

"Hiếm khi em thừa nhận chỉ số thông minh của mình ở dưới loại tình huống này." Ngoài miệng nói vậy, tay cậu lại khẽ lau thái dương ướt sũng của cô.

Cô tức giận nghiêng đầu: "Lần sau đừng để cho tôi chờ, tôi ghét nhất chờ người."

Tiểu Dương Xuân im lặng gạt tóc cô ra sau: "Đã biết." Lại hỏi, "Chỉ có hai cái vali?"

Lúc này mông cô mới rời khỏi vali, Tiểu Dương Xuân nhận lấy vali, lại đi mua hai lon nước, hai người lên taxi rời đi.

Sau khi lên xe cô mới cảm nhận được chính mình sống lại, uống xong lon nước, cô hỏi Tiểu Dương Xuân: "Cậu nói với cô Khúc như thế nào?"

Tiểu Dương Xuân nói: "Bà đi ra ngoài du lịch, phải đi cả tháng."

"Lâu như vậy?"

"Bà nói nếu không đi ra ngoài chơi, về sau sẽ không đi được, đến bảy mươi tuổi, không có cơ quan du lịch nào dám tiếp."

Cô chưa từng ý thức được du lịch có hạn chế tuổi, cô nghĩ đến tuổi tác cha mẹ cô, khi nào không biết bọn họ mới hết bận rộn, có thể hưởng thụ cuộc sống.

Thế nhưng dường như trên đời này đa số người trưởng thành đều luôn bận rộn, trên đường cô đến đây, nhân viên công tác trên tàu, nhân viên nhà ăn, hành khách đi công tác, cùng với lái xe hiện tại ở phía trước, bọn họ đều đang bôn ba sống.

Cô cũng đã trưởng thành, không bao lâu nữa cô cũng sẽ trở thành một phần giữa bọn họ, cô nói với Tiểu Dương Xuân: "Hy vọng người chế tác âm nhạc kia đáng tin."

Cô nói lời này không đầu không đuôi, Tiểu Dương Xuân khó hiểu nhìn, cô cắn miệng lon nháy mắt mấy cái, Tiểu Dương Xuân cười, trộm ôm eo cô.

Tiểu Dương Xuân thuê phòng ở ngay bên cạnh trường đại học, tính từ cửa đi tầm mười hai phút, cô đi theo cậu vào thang máy, cố ý gây chuyện: "Sao cậu khẳng định chỉ mất 12 phút, còn thiếu 1 phút kìa?"

"Tôi đã đi hai lần, tính cả thời gian."

Cô im lặng, Tiểu Dương Xuân có lẽ hiểu lầm sự im lặng này, cho nên xoa tóc cô.

Lúc này cô mới mở miệng: "Hóa ra cậu cô đơn như vậy?"" Phải chán đến thế nào mới đi hai lần?

Tiểu Dương Xuân: "......"

Cậu quay đầu nhìn về phía cửa thang máy, trong nháy mắt cửa mở ra, dùng sức vỗ mông cô.

Mông cô căng thẳng, theo bản năng nhìn theo dõi thang máy, lập tức đuổi theo đánh Tiểu Dương Xuân.

Nghe nói khu chung cư này mới xây không lâu, chủ cho thuê không ở, nên cho thuê, Tiểu Dương Xuân là người khách thuê đầu tiên.

Cậu vươn cánh tay cho cô đánh hai cái, có lệ nói: "Em không đau tay?" Sau khi vào nhà cậu bật điều hòa, "Tôi vốn nhìn trúng một căn hộ 40 mét vuông, gồm hai tầng không gian chỉnh thể lớn hơn so với nơi này, trang hoàng cũng rất đẹp, giá cả không chênh lệch lắm."

Cô hỏi: "Vậy sao cậu lại thuê nơi này?"

"Em nói xem." Giữa hai căn hộ 40 và 60 mét vuông tại sao cậu chọn căn sau, còn có thể vì cái gì, " Không phải do em không chịu đi thang bộ?"

"À......" Cô đơn thuần nói, "Tôi cũng không ngại mỗi lần cậu đều cõng tôi."

Tiểu Dương Xuân làm bộ muốn đánh cô, cô giống như trước đưa mặt đến trước mặt cậu, làm đi!

Thế nhưng Tiểu Dương Xuân không giống trước đây hung dữ để cô biến mất, lần này cậu tiến lên từng bước, đặt cô ở trên tường bên tủ giày, sợ cô bị đụng, bàn tay cậu để sau đầu, ra sức hôn.

Người trưởng thành thô bạo hoàn toàn khác với thô bạo của trẻ nhỏ.

Bọn họ cứ như vậy ở trong này.

Căn hộ ở tầng hai mươi, bên dưới là bể bơi, cô thấy cả ngày đều có trẻ con ngâm mình ở bên trong, cô cũng hơi rục rịch, nhưng không mang áo tắm, còn phải tìm thời gian đi ra cửa mua.

Cô ghé vào ban công, quay đầu lại nói với Tiểu Dương Xuân: "Ngày mốt gặp xong người chế tác âm nhạc kia, cậu tiện thể đi mua áo tắm với tôi."

Tiểu Dương Xuân ngồi ở sô pha chơi di động, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô, sau đó cậu đứng dậy, đi đến trước mặt cô, tay bỗng nhiên với vào trong quần áo cô.

Cậu vẫn còn cầm di động trên tay, hơi thở nóng bỏng, tiếng đánh nhau trong trò chơi từ trong quần áo cô truyền ra, đỉnh đầu mặt trời nóng bỏng, dưới chân tiếng đám trẻ chơi đùa không dứt bên tai, rõ như ban ngày, cô nhất thời nửa khắc đầu óc ngẩn ngơ.

Tiếp đó, Tiểu Dương Xuân sờ từ trên xuống dưới, sau đó dường như không có việc gì buông cô ra, nói: "Đã biết."

Cô nhìn Tiểu Dương Xuân lại đi trở về phòng khách, sau đó không có gì.

Tới ngày mốt, cô và Tiểu Dương Xuân cùng đi gặp vị chế tác âm nhạc kia. Lúc trước cô đăng ca khúc lên mạng, ban đầu chỉ được hoan nghênh trong phạm vi nhỏ, gần đây phạm vi truyền bá mở rộng, ca khúc của cô càng ngày càng nổi tiếng, vị chế tác âm nhạc này muốn tìm cô hợp tác.

Vô tâm trồng liễu, liễu thành rừng.

Nghe được số tiền, cô hoàn toàn không tìm thấy lý do từ chối.

Tâm tình cô bay vút lên, hoàn toàn ném chuyện mua áo tắm này ra sau đầu, Tiểu Dương Xuân cũng không nhắc, đưa cô trở về chung cư, trước khi vào tòa nhà, cậu đi đến tủ lấy một gói đồ.

Cô không biết Tiểu Dương Xuân mua đồ khi nào, lên lầu mở ra, bên trong là ba bộ áo tắm nữ và hai quần bơi nam.

Áo tắm đều rất bảo thủ, không lộ lưng eo, cô giơ lên một bộ khoa tay múa chân ở trên người, Tiểu Dương Xuân chơi di động, cũng không ngẩng đầu nói: "Tôi đã đo, kích cỡ không thành vấn đề."

Cô cũng biết kích cỡ ổn, "Cậu đo bằng cái gì?" Cô hỏi.

"Cơ thể em."

Cô bỗng nhiên nghĩ đến hôm trước cậu ở ban công đột nhiên làm chuyện đó với cô, không nhịn được nói: "Cậu còn cần đo? Hơn nữa mua áo tắm không cần đo!"

Cô nói không nên lời, nhưng Tiểu Dương Xuân hiển nhiên vừa nghe đã hiểu, cậu bỏ qua một câu nghi ngờ trước của cô, đáp lại một câu sau: "Hiện tại đã biết."

Cậu túm cô đến sô pha, một cánh tay vòng cổ cô, hai tay gõ chữ, "Đứng không mệt?" Cậu nói.

Cô bị khóa lại không thể động, nhìn vào di động cậu, thấy cậu gõ địa chỉ trong taobao, cô hỏi: "Cậu đang làm gì?"

"Về sau tiện cho em mua đồ." Cậu cúi đầu, càng tiện hôn miệng cô.

Tiểu Dương Xuân rất thích tư thế vòng cổ cô, ngồi ở sô pha xem TV hoặc là chơi di động, cô đúng lúc nằm ở ngực cậu, cậu vòng cổ cô, đầu cô sẽ không nhúc nhích, cậu chơi trò chơi được một nửa, sẽ bỗng nhiên cúi đầu hôn cô, hoặc là xem điện ảnh đến chỗ phấn khích, cậu sẽ đột nhiên cắn mặt và lỗ tai cô.

Cậu ham thích làm chuyện thân cận với cô, cô cũng thích quấn quýt cậu chẳng rời.

Bọn họ ở trong căn hộ tha hương tận tình quên sầu, không lo học tập cũng không lo củi gạo dầu muối, bọn họ đối với nhau vĩnh viễn đều là ngoài miệng cao ngạo, cơ thể lại bán đứng lẫn nhau.

Cuối tháng tám, Tiểu Dương Xuân lần đầu tiên đón sinh nhật cùng cô, cô mười chín tuổi, tuổi mụ hai mươi, Tiểu Dương Xuân mua một đống nến, thắp từng cây một để cho cô thổi.

Cô ngạc nhiên.

Tiểu Dương Xuân thúc giục cô: "Thổi đi."

Cô thổi tắt.

Tiểu Dương Xuân lại châm một cây, trước khi cô thổi tắt nói: "Ước đi."

Cô đoán được trò của cậu, sau khi thổi tắt hai ngọn nến này, cô nói: "Bạn trai người ta đều là bổ sung quà sinh nhật hai mươi năm trước, không phải là thổi bù hai mươi ngọn nến."

Tiểu Dương Xuân không phản ứng cô, châm cây thứ ba: "Tiếp tục."

Cô ngồi dưới đất đè lại bàn: "Không."

"Tiếp tục thổi."

Cô nói: "Không thở được."

"Vậy tôi giúp em."

Cô nghĩ đến Tiểu Dương Xuân sẽ giúp cô thổi nến, ai ngờ Tiểu Dương Xuân đặt cô trên mặt đất, giúp cô làm một hồi hô hấp nhân tạo kéo dài.

Thế cô mới biết cậu cố ý đợi cô nói câu kia.

Tính cách của cô, người này từ mấy năm trước cũng đã rõ như lòng bàn tay.

Mùng 1 tháng 9 khai giảng, cô làm việc và nghỉ ngơi đã khôi phục bình thường, buổi tối không thể ở ngoài, cơm trưa và cơm chiều đều ăn cùng Tiểu Dương Xuân, ngày 8 tháng 9 chính thức tập quân sự, mỗi ngày cô đều trong tình trạng kiệt sức, lại vẫn kiên trì mỗi ngày hai lần ra ngoài trường, thời gian bọn họ gặp nhau ngày càng ngắn lại, ban đêm cô bắt đầu nôn nóng, trước hai ngày kết thúc quân sự, Tiểu Dương Xuân phải về Anh.

Kế hoạch của Tiểu Dương Xuân vốn ở bên cô hơn hai mươi ngày, bởi vì cô chạy tới sớm, lần này bọn họ ở tròn một tháng, phòng cho thuê một ngày cuối cùng dọn dẹp sạch sẽ, thời gian cậu xuất phát là buổi sáng, cô không có cách nào tiễn cậu.

Cô mặc đồng phục quân sự, đứng ở dưới mặt trời đã khuất nghĩ đến dáng vẻ cậu thu dọn hành lí, nghĩ đến một mình cậu đi sân bay, nghĩ đến cậu im lặng ở trên ba mươi nghìn mét Anh.

Cô ngửa đầu, không trung chói mắt làm cho người ta không thể mở mắt.

Xa xa một mảnh lá cây bay xuống, cô hoảng hốt ý thức được, mùa thu tới rồi.

Sau đó, thường xuyên có gió thổi, lá rụng cũng thường bay, lần gặp mặt tiếp theo, cô không biết phải chờ bao lâu.

Bên Anh thực hành chế độ một năm ba học kỳ, ngày nghỉ Giáng sinh và Lễ Phục sinh rất ngắn, chỉ có kỳ nghỉ hè bằng với trong nước.

Tiểu Dương Xuân không có khả năng mỗi lần nghỉ đều trở về, giống năm ấy cô học lại, cả một năm cậu cũng chưa quay về.

Tới giữa tháng mười hai, Tiểu Dương Xuân không trở về, cô biết Giáng sinh năm nay, cậu không tính về nước.

Tết Dương lịch vào thứ bảy được nghỉ ba ngày, cô thay áo lông dày, thứ bảy đi chơi cả ngày với bạn, chủ nhật cô một mình đi dạo đến khu chung cư bên cạnh trường học.

Trong bể bơi đã tháo nước, cô chống má ngồi ở bậc thang bể bơi, không có việc gì nhìn trẻ con đuổi nhau đùa giỡn, ngồi đến khi mặt đông lạnh đỏ, tay chân cứng ngắc, bạn cùng phòng gọi điện thoại thúc giục cô đi đón năm mới.

Cô không có tâm trạng, nhưng lại muốn tìm chuyện làm giết thời gian, vì thế cô và mấy bạn cùng phòng ngồi xe buýt đến trung tâm thành phố.

Nơi đón giao thừa tổ chức ở khu trung tâm, người đi tấp nập, âm thanh rung trời.

Cô đi theo bạn cùng phòng, đi dạo một lúc, di động vang lên, là điện thoại của Tiểu Dương Xuân.

Cô không mang găng tay, đi đường cũng không thể làm cho cơ thể nóng lên, ngón tay cô hơi cứng lại, lần đầu không ấn được, lần hai mới ấn được, đã lâu không uống nước, lại vẫn trúng gió, giọng cô hơi khàn: "A lô?"

"Ở trường học?" Tiểu Dương Xuân ở đầu kia hỏi.

"Tôi ở bên ngoài, đi đón năm mới với bạn cùng phòng."

"...... Ở nơi nào?"

"Trung tâm thành phố, làm sao vậy?"

"Gửi địa chỉ, hiện tại tôi qua."

"...... Hiện tại cậu ở đâu?"

"Cửa trường học em."

Cô nhanh chóng gửi định vị qua, lúc gửi đi đầu ngón tay run rẩy, không biết có phải do vì quá lạnh. Cô hà mấy hơi vào ngón tay, đứng ở góc đường không di chuyển.

Bước chân nối liền không dứt, tất cả đều là tiếng hoan hô cười đùa, cô đứng ở bậc thang một cửa hàng, thường xuyên nhìn ra xa, nước mũi chảy ra, cô lấy khăn tay lau, ném vào thùng rác, cô lại quay về bậc thang.

Đợi khoảng hơn nửa tiếng, một người cao cao từ taxi đi đến, nhìn mọi nơi, sau đó chạy về phía cô.

Cô cười vẫy tay, từ bậc thang nhìn cậu, cậu ôm cô vào trong ngực.

"Sao cậu đột nhiên tới đây?"

"Vốn không tính đến." Cậu nói, "Nhưng vẫn đến."

Tay cô lạnh như băng chạm vào cổ cậu, mặt cậu không đổi sắc, nhân lúc bóng đêm hỗn loạn hôn cô.

Xa xa có tiếng nhạc điên cuồng và đám người huyên náo, chỉ có góc đường này, dưới ánh trăng không người quấy rầy.

Cô không nhìn thấy gì hết, chỉ ngửi được mùi trên người cậu, lỗ tai nghe thấy MC hò hét ——

"3, 2, 1——

2018, năm mới vui vẻ ——"

Năm mới vui vẻ......

Tiếng ca uể oải, giống như bài hát ru con, xe đi trong bóng đêm.

Ở băng ghế sau, Dụ Kiến từ từ nhắm hai mắt, tựa vào trên bả vai anh, nói mê: "Anh hút thuốc."

Là câu khẳng định.

Mạnh Đông dịch người, nhìn cô, thấp giọng nói: "Lần sau không hút."

- -----oOo------