——
Lâm tiểu thư thích nhất điểm tâm của cửa hàng điểm tâm gia truyền ở thành Tây, mỗi buổi sáng đều sai người tới mua một hộp.
Lấy khăn nhỏ bọc lại, thỉnh thoảng lấy từ trong túi nhỏ ra cắn một miếng.
Cha cô rất chướng mắt dáng vẻ không gia giáo này của cô nên quở trách rất nhiều lần.
Cô không thích tham gia loại tiệc rượu này, quá náo nhiệt.
Cô vẫn luôn du học ở Hong Kong, người trong nhà cảm thấy thời cuộc không còn rối loạn như mấy năm trước nữa nên để cô trở về.
Cô chẳng quen biết được mấy người, vừa mới quay về cha cô còn sợ cô đọc sách đến độ mụ đầu chẳng còn chút phong phạm nào của tiểu thư nhà danh viện.
Ông định quyết định chung thân đại sự của cô bắt cô đi gặp vị thiếu tướng mà thậm chí cô còn không quen biết.
Mặc dù cô không quen người nọ nhưng cô biết không ít tin đồn nhảm nhí về người nọ.
Lâm tiểu thư cảm thấy cha mình đang cần quyền lợi chẳng màng nữ nhi, ấy thế mà còn muốn bán con gái đi thật quá đáng.
Nghĩ đến lát nữa còn phải đi gặp vị thiếu tướng kia Lâm tiểu thư lại bực mình.
Cô trộm đi ra chỗ ban công không người lấy bọc điểm tâm từ ví cầm tay ra bỏ mấy viên nhỏ vào miệng.
Âm thanh của bữa tiệc đột nhiên lớn lên, Lâm tiểu thư nhanh chóng lấy khăn tay che miệng quay đầu lại nhìn.
Hóa ra là có người đẩy cửa đi ra, đó là một vị thiếu gia dáng dấp cao gầy, toàn bộ tóc mái được vuốt ra sau đầu lộ ra cái trán trơn bóng và mặt mày anh tuấn.
Như là không ngờ nơi này lại có người, người kia kinh ngạc một chốc rồi cong môi cười nhạt, gật gật đầu với Lâm tiểu thư.
Dáng vẻ người đó không tầm thường, cử chỉ khéo léo, mặc dù Lâm tiểu thư không thích phản ứng với người xa lạ nhưng cũng không khỏi gật đầu với người này.
Người nọ đi đến một góc khác của ban công yên lặng đứng đó.
Lâm tiểu thư nghĩ mình nên đi thôi, vốn định chỉ ra đây cho thanh tĩnh đột nhiên bị người khác xâm nhập thì đứng đây cũng không có ý nghĩa.
Không ngờ người nọ lại nói với cô, giọng điệu trầm thấp khiêm tốn: "Tiểu thư có phiền không?"
Lâm tiểu thư hoàn hồn lại mới phát hiện người này cầm hộp thuốc hỏi cô có phiền không.
Lâm tiểu thư lắc đầu, người nọ liền ngậm một điếu thuốc híp mắt bật lửa.
Lâm tiểu thư không khỏi hướng tầm mắt đặt lên môi người nọ, độ dày vừa phải, màu sắc hồng nhạt là một đôi môi gợi cảm.
Như nhận thấy được tầm mắt của cô người nọ nhìn cô cong cong đôi mắt, hơi có ý cười.
Lâm tiểu thư nhanh chóng thu tầm mắt, cảm thấy tim mình đập có hơi nhanh.
Hai người không nói nữa, ban công lại tiếp tục im lặng.
Người nọ hút thuốc, đột nhiên đi về phía cô.
Lâm tiểu thư theo bản năng giật mình lui về phía sau một bước.
Người nọ càng đi càng gần nhưng lại dừng cách cô một bước chân, hài hước nói: "Vừa nãy tôi đã muốn nói."
Cô hơi hốt hoảng tránh ra sau: "Anh muốn làm gì?!" Ngón tay người nọ dừng ở bên má cô, giơ lên đó rất có cảm giác áp bách nhưng không thực sự chạm vào mặt cô.
Cách nhau rất gần cô mới phát hiện đôi mắt người này có màu xanh xám, rất giống với bóng đêm phía sau hắn.
Người nọ cười nói: "Mặc dù lúc tiểu thư ăn điểm tâm rất đáng yêu nhưng mà bị dính vào miệng rồi." Lâm tiểu thư lập tức sờ miệng mình, quả nhiên là lau xuống rất nhiều vụn đường.
Người này lại lui về khoảng cách an toàn sau đó trực tiếp rời khỏi nơi này.
Tầm mắt Lâm tiểu thư vẫn luôn theo sau người nọ, thấy hắn đặt tay lên then cửa đột nhiên quay đầu lại cười nói với cô: "Tôi tên Chu Quân, em thì sao?" Lâm tiểu thư tránh ánh mắt hắn không đáp lời.
Chu Quân cũng không miễn cưỡng, kéo cửa đi ra ngoài.
Một giọng nói khe khẽ truyền đến từ phía sau, người kia nói tôi tên Lâm Miên.
Lâm Miên đợi người đi rồi lúc này mới thấy hối hận.
Vừa nãy biểu hiện của cô hình như quá cao ngạo, trên môi thế mà lại còn bị dính vụn bánh.
Càng nghĩ càng mất mặt, hai má cô nóng bỏng, tình tố không biết tên lại chui ra từ trong xấu hổ.
Dì của cô rốt cuộc cũng tìm thấy Lâm Miên, cầm tay cô hấp tấp nói: "Con trốn ở đây làm gì nhanh đi ra với ta Ung tiên sinh tới rồi."
Lâm Miên rất không tình nguyện nhưng vẫn phải ngoan ngoãn đi theo.
Vị Ung tiên sinh cô chưa thấy bao giờ đang cầm ly rượu đứng bên cạnh cha cô, y thật sự rất cao còn cao hơn cha cô khoảng chừng một cái đầu.
Đêm nay lâm Miên đã đi giày cao gót nhưng đứng trước mặt người đàn ông kia vẫn có vẻ quá nhỏ bé.
Cô rủ mắt, vẫn luôn không nhìn Ung tiên sinh.
Người nọ cũng có vẻ không có hứng thú với cô, dường như không đáp lời gì với cô cả.
Cuối cùng vẫn là trưởng bối cố ý cho hai người chút không gian để bọn họ trò chuyện.
Nhưng trưởng bối vừa đi Ung tiên sinh lại trầm mặc chẳng nói lời nào.
Lâm Miên nắm lấy găng tay, nhìn nhìn khắp nơi.
Lại thấy vị Chu Quân kia đứng cách đó không xa hắn nâng ly cười với cô, Lâm Miên không khỏi cũng cười đáp lại.
Lúc này lại nghe Ung tiên sinh vừa nãy còn trầm mặc giờ lại mở miệng nói: "Tiểu thư đang nhìn cái gì?"
Lâm Miên bị Ung Tấn đột nhiên mở miệng làm hoảng sợ, cô vội vàng thu tầm mắt lại nhìn về phía Ung Tấn.
Cô vẫn luôn không nhìn mặt vị Ung tiên sinh này đột nhiên nhìn rõ lại làm Lâm Miên lập tức đỏ mặt.
Vị vị vị, vị Ung tiên sinh này...!Cũng quá là anh tuấn đi.
Lâm Miên rất không có cốt khí mà thất thần nhìn chằm chằm Ung Tấn.
Vị Ung tiên sinh này nghe nói cũng chỉ mới 24 tuổi, vẫn còn trẻ, nếu nói vị Chu tiên sinh vừa nãy là tuấn tú thì tướng mạo của vị Ung tiên sinh này thật sự là vẻ đẹp có tính công kích, vừa nhìn đã khiến cô quên cả hô hấp.
Nhìn qua ánh mắt y có vẻ lạnh lùng, đôi mày nhíu lại, là dáng vẻ rất khó tiếp xúc.
Ung Tấn không chờ được câu trả lời của cô, chỉ mím môi nhìn về phía Chu tiên sinh vừa nâng chén với cô.
Lâm Miên chỉ thấy lúc Ung tiên sinh nhìn rõ dáng vẻ của vị Chu tiên sinh kia thì sắc mặt lại càng thêm âm trầm, ngược lại nhướng mày hỏi cô: "Tiểu thư biết cậu ấy?" Lâm Miên theo bản năng lắc đầu lại hoảng loạn gật đầu, cô nhỏ giọng nói: "Vừa mới quen biết." Có lẽ là giọng cô quá nhỏ Ung tiên sinh không nghe rõ nên khom lưng nghiêng về phía cô, y rủ mi mắt, lông mi nhỏ dài khiến cho khuôn mặt thêm vài phần cứng rắn.
Lâm Miên cảm thấy mình sắp ngất đi rồi, lắp bắp nói: "Vừa nãy......mới quen ở bên ngoài." Cô vừa dứt lời chợt nghe bên phía Chu tiên sinh truyền đến một tiếng vang lớn.
Lâm Miên rụt cổ nhìn về hướng đó thấy Chu tiên sinh đụng phải một bồi bàn làm khay đựng ly rượu và chai rượu đều đổ xuống.
Chu tiên sinh đứng trong đống đổ vỡ, dưới rất nhiều tầm mắt không nhanh không chậm rút khăn tay lau đi cánh tay bị rượu dính vào.
Bồi bàn đứng bên cạnh xin lỗi nhưng Chu tiên sinh lại chẳng có biểu cảm gì, chỉ mở miệng nói gì đó rồi nhìn về hướng cô.
Vẫn là vị Chu tiên sinh kia nhưng cảm giác lại không giống.
Nhìn qua hắn như một pho tượng băng hoàn mỹ lại bọc lên một lớp khói lửa, không hiểu sau trong đầu Lâm miên lại hiện lên một câu như vậy.
Giống như trong chớp mắt phóng ra rồi lại nhanh chóng thu về.
Lại nhìn qua, Chu tiên sinh đã lui thân rời đi.
Lâm Miên hoàn hồn nhìn về phía Ung tiên sinh lại thấy người này dùng một loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn chăm chú vào bóng dáng Chu tiên, mang chút khổ sở lại tựa như kiên định.
Nhưng ánh mắt kia vẫn không nỡ rời đi, vẫn luôn theo đuổi bóng dáng người nọ, sai cũng không màng.
Trong lòng Lâm miên cảm thấy kỳ quái nhưng cô vẫn luôn được bao bọc rất tốt, thậm chí còn là cô gái vẫn còn chút ngây thơ.
Mặc dù phát hiện ánh mắt Ung tiên sinh nhìn Chu Quân không quá thích hợp nhưng cô cũng chỉ cảm thấy đại khái là hai người quen nhau, có lẽ là bạn bè khá tốt.
Nghĩ đến đây cô lại có chút ảo não.
Nói thật trước khi gặp mặt quả thực cô không hài lòng với sự sắp xếp của trưởng bối.
Nhưng sau khi gặp mặt trong lòng cô khó tránh nổi lên chút tâm tư, cảm thấy như vậy rất tốt.
Nhưng vừa nãy cô còn có chút liếc mắt đưa tình với bạn tốt của Ung tiên sinh liệu Ung tiên sinh sẽ có ấn tượng không tốt với cô hay không, sẽ cảm thấy cô tùy tiện hay không.
Cô nhéo nhéo ví cầm tay, nâng giọng nói: "Hai người quen nhau sao?" Mặc dù giọng có to lên nhưng cũng không quá vang, ngữ điệu cũng mềm mại.
Ung Tấn rốt cuộc cũng thu tầm mắt về, lại nói xin lỗi với cô.
Lâm Miên không biết sao phải xin lỗi.
Lại nghe đối tượng xem mắt của cô dùng giọng nói ưu nhã ngữ khí lễ phép nói nội dung chẳng lưu tình chút nào.
Y nói y sẽ không kết hôn với cô nhưng dưới áp lực của trưởng bối có lẽ bọn họ sẽ phải hẹn hò vài lần, nhưng cứ thế báo cho người nhà thì không thích hợp.
Hoặc thậm chí nếu Lâm Miên đồng ý, y sẵn sàng đưa cô đến chỗ vui chơi tốt nhất, phái người đảm bảo an toàn của cô để cô ở ngoài chơi một khoảng thời gian rồi về nhà.
Lâm Miên cứng họng há miệng, hồi lâu sau mới đóng miệng, bị tức thành cá nóc..