Chu Quân hoàn hồn, ánh mắt lại lần nữa đặt lên người Ung Tấn lúc này thiếu tướng mới vừa lòng.
Y nhìn đôi mắt màu xám xanh kia: "Rất đẹp sao?" Chu thiếu gia dẩu môi nói: "Hắn là ai?" Ung Tấn dừng một lát tiện đà đáp: "Mộc Ly Thanh." Chu Quân không quá vừa lòng lắc đầu, hỏi lại một lần nữa: "Hắn là ai." Ung Tấn nắm tay Chu Quân, cảm giác lòng bàn tay lưu lại độ ấm mới thấp giọng nói: "Người của nhà họ Ung."
Không đợi Chu Quân tiếp tục hỏi Ung Tấn lại nói: "Lúc phát sinh sự việc ngoài ý muốn là hắn chắn đạn cho tôi." Ngón tay Chu Quân run lên hơi hơi co lại, lông mày của hắn cũng nhăn thành một đoàn.
Hắn lại càng không có tự tin tiếp tục hỏi câu thứ ba hắn là người của ngài, ngài và hắn từng có một đoạn thời gian sao? Chắn đạn là lấy mạng mình đánh cuộc, Chu Quân tự hỏi chính mình có lẽ là không có dũng khí như vậy.
Là yêu sâu đậm tới cỡ nào, thật khiến người ta kính nể.
Chu Quân bội phục Mộc Ly Thanh, nhưng không có nghĩa là lòng hắn không khổ sở.
Cho dù là hắn cũng cảm thấy phần cảm tình này mãnh liệt vậy Ung Tấn thì sao.
Một người bằng lòng vì mình chết trong lòng không thể không có cảm xúc.
Chu Quân như lùi bước muốn rút tay từ trong tay Ung Tấn ra.
Nhưng bàn tay Ung Tấn khép lại thật chặt không cho hắn lui ra.
Ung Tấn dắt hắn về phòng ngủ, lên giường nằm y cũng kéo Chu Quân lên theo muốn ôm lấy hắn.
Chu Quân cũng thuận theo cúi xuống, đá giày.
Hắn tùy ý để Ung Tấn ôm lấy dựa vào lồng ngực người kia.
Chu Quân an tĩnh suy nghĩ miên man, hắn nghĩ lúc hắn đang ở rạp chiếu phim xem phim Ung Tấn ở bên này có phải là đang vào thời khắc sinh tử hay không.
Hắn ôm lấy giai nhân, ca vũ thăng bình thiếu tướng Ung lại bị súng bắn trúng.
Lúc nữ chính mở miệng hát ca, có phải chăng máu Ung Tấn đang chảy đầy lưng áo.
Mộc Ly Thanh đang đè lên người Ung Tấn che chắn.
Một khắc kia sẽ rất chấn động chăng, đó là cảm thụ chỉ thuộc về Ung Tấn và Mộc Ly Thanh.
Mà hắn chỉ đứng ngoài nhìn hai người bọn họ.
Hắn bỏ lỡ những thứ này, hoặc là nói có lẽ vĩnh viễn hắn sẽ không thể mang đến cảm giác như vậy cho Ung Tấn.
Chỉ là hấp dẫn trên thân thể, thật sự có thể địch lại gắn bó sống chết hay sao.
Càng nghĩ càng loạn, càng loạn lại càng hoảng hốt.
Ung Tấn vốn đang xoa tóc hắn, có lẽ vì hắn quá im lặng ngón tay y bèn sờ lên mặt hắn nhẹ nhàng cẩn thận nâng lên.
Toàn bộ cảm xúc rối bời chưa kịp thu liễm đều trần trụi bày ra bị y nhìn thấy.
Ung Tấn chỉ nhìn ánh mắt hắn, như hiểu rõ Chu Quân suy nghĩ cái gì: "Đừng suy nghĩ linh tinh." Không biết vì sao y lại nở nụ cười rất vui vẻ.
Chu Quân không vui, cười cái gì có gì vui.
Ung Tấn thấy hắn tức giận còn nói: "Có biết biểu cảm vừa nãy của em như mèo con bị vứt bỏ hay không."
Chu Quân hung hăng căm tức nhìn Ung Tấn: "Rất đắc ý?" Ung Tấn ho nhẹ một tiếng: "Thật sự không có, chỉ là trước đây em không như vậy nên tôi có hơi ngoài ý muốn." Chu Quân nghe ra được gì đó: "Trước kia em thế nào?" Ngữ điệu hắn cao lên, ánh mắt cũng không tính là ôn hòa.
Hắn bây giờ giống như đứa nhỏ cần phải dỗ đôi ba câu nếu không sẽ không vui.
Nhưng Ung Tấn lại như không biết đến cảm xúc của hắn: "Muốn cách tôi rất xa, sợ tôi tới tìm em."
Chu Quân trầm mặc, hắn nghĩ liệu Ung Tấn có nghĩ lần này hắn lại có âm mưu gì hay không, đã bỏ chạy rồi lại quay về.
Nhưng Ung Tấn lại mở miệng, cũng không biết lấy đâu ra chút đắc ý: "Cho dù trong lòng em nghĩ như vậy nhưng cũng không khống chế được bản thân không phải sao.
Là em tự mình tới, tôi vẫn luôn biết."
Không muốn trả lời, Chu Quân khoanh hai tay lại rất muốn phản bác.
Nhưng lại buồn bực nghĩ, rõ ràng là Ung Tấn nói như vậy nhưng người này cũng không đi đâu cả, nhìn hắn hẹn hò với Dương tiểu thư, lại còn dáng vẻ nổi trận lôi đình kia nữa.
Hắn chưa từng qua lại với tình nhân nào lợi hại như thiếu tướng Ung, phải nói là ăn giấm cấp bậc đỉnh cao.
Cũng sẽ không nhẫn nhịn hắn, muốn tức giận liền tức giận, may là hắn còn dỗ dành được.
Hai người dựa vào một chỗ, đầu tựa đầu tay chạm tay.
Đầu ngón tay quấn quýt một chỗ chặt chẽ nắm lấy nhau.
Hai người đều làm lơ đi rất nhiều chuyện còn chưa cởi bỏ, cùng nhau chìm đắm ở hiện tại.
Khó có khi tâm trạng Ung Tấn rất tốt, y nhỏ giọng nói chuyện kể về chuyện lúc y còn nhỏ, kể về mẹ của y.
Chu Quân nghe nói đến mẹ y cũng liền nghĩ tới chiếc đồng hồ quả quýt kia.
Ung Tân nói lúc nhỏ mẹ y vẫn luôn kể chuyện cho y nghe.
Có lần bà kể với y rằng lúc gặp được người mình thích thì sẽ ngửi thấy mùi hoa, ngay cả ánh trăng trên trời cũng như trĩu nặng mà rơi xuống hóa thành ánh sáng được người kia đạp lên bước tới.
Đôi mắt người nọ sẽ sâu tựa biển khơi, y sẽ chú ý từng chi tiết nhỏ trên người người nọ, sẽ nhớ rõ mỗi một câu người nọ nói.
Chu Quân nghe thấy mà đỏ mặt, vô cùng không biết xấu hổ nói tiếp một câu: " Hóa ra em ở trong mắt ngài lại đẹp như vậy."
Không ngờ Ung Tấn chẳng chút lưu tình cười to, cười đến độ Chu Quân phát bực, hận không thể khiến Ung Tấn lập tức thừa nhận đó là mình.
Nhưng Chu thiếu gia nào có phải người sẽ làm ra loại chuyện mất mặt như vậy đâu, hắn đành phải làm bộ như không có chuyện gì.
Ung Tấn cười xong, đôi con ngươi như rượu ngọt, thâm trầm phủ lấy Chu Quân, ám chỉ mà nói với hắn: "Quả thực lúc đó tôi nghĩ là bà đang kể chuyện."
Không muốn nói quá nhiều chỉ tùy ý đề Chu Quân đoán mò, hắn đoán rồi đoán lại cười trộm một phen.
Ngọn lửa nổ lách tách trong lò sưởi hiếm khi yên tĩnh.
Trên tủ đầu giường đặt một chai rượu nho, một cái ly, một bình hoa và một bông hồng.
Chu quân rất vừa lòng với bài trí như vậy, hắn cầm ly rót rượu uống một nửa ly nghe thấy giọng Ung Tấn từ đỉnh đầu truyền tới: "Cho tôi một ly." Chu Quân uống một ngụm, liếm liếm khóe miệng: "Không có, không có nhiều ly, đây là cái ly em dùng."
Chu thiếu gia dưới ánh đèn ấm áp cười đến là mềm mại, giọng nói còn nhẹ nhàng trêu đùa Ung Tấn.
Mắt thấy Ung Tấn âm trầm nhìn hắn, một bộ muốn tới cướp lấy Chu thiếu gia bèn vội vàng uống nốt chỗ rượu trong ly vào miệng.
Đúng là Ung Tấn muốn đến cướp, không cướp được rượu trong ly thì y đành đè người ra giường mà hôn, ỷ vào mình bị thương tay Ung Tấn dùng sức mà xoa lên eo Chu thiếu gia, bàn tay thăm dò vào bên trong quần áo đang mở rộng xoa đến độ Chu thiếu gia kêu lên đứt quãng không ngừng cười nổi.
Màn đêm buông xuống, bầu trời có vài ngôi sao đang lấp lánh.
Ăn xong cơm tối, Chu Quân dựa vào lan can lầu hai ở Ung công quán hút thuốc đặt cằm dựa lên cánh tay xuất thần.
Dưới lầu có mấy đội binh lính đi qua lại tuần tra, hắn nghĩ tới lần trước hắn dễ như trở bàn tay bò vào phòng thiếu tướng Ung hẳn là bởi vận may lớn quá.
Nhìn dẫn đầu đoàn người kia còn là một con chó cao đến tận nửa người nhìn cực kỳ uy vũ.
Gẩy tàn thuốc trên tay bỗng phía sau truyền đến động tĩnh.
Trên người bị thương còn không ngừng nghỉ, thiếu tướng Ung kéo cửa sổ sát đất ra lấy thuốc trên tay hắn xuống lại nhét một viên kẹo vào miệng hắn, cực kỳ ngọt ngào.
Chu Quân híp híp mắt như mèo, vươn vai thả lỏng gân cốt.
Hắn tùy ý Ung Tấn tắt thuốc đi, lại đưa tay kéo hắn về phòng.
Tình yêu đang độ mặn nồng, đúng là một đêm mộng đẹp.
Lúc Chu Quân dậy, thời gian không sớm cũng không muộn đúng vào 9 giờ rưỡi sáng, lúc này ở nhà họ Chu hẳn là mọi người đều tỉnh dậy rồi.
Dưới lầu có tiếng cắt tỉa hoa cỏ, tiếng nước chảy còn có tiếng nện bước chỉnh tề.
Chu Quân cọ qua cọ lại lên gối đầu còn vương lại mùi hương thoang thoảng, trách không được trên người Ung Tấn thơm như vậy, ngay cả trong phòng cũng là loại mùi hương này, hắn rất thích.
Trong lòng vui vẻ, cho đến khi xuống tận dưới lầu bên miệng Chu Quân vẫn còn ngậm ý cười.
Đang định hỏi người làm xem Ung Tấn ở đâu hắn lại thấy cô bé kia vô cùng hoảng sợ nhìn hắn tiện đà cúi đầu vội vã bước đi.
Chu Quân chợt tỉnh táo, cơn buồn ngủ lúc sáng dậy cũng tan đi vài phần.
Hắn nghe thấy âm thanh thùng thùng truyền tới từ đại sảnh.
Chu Quân chậm rãi đi về hướng đó, đó là một giọng nói già nua trầm thấp tràn đầy uy nghiêm của người đứng ở địa vị cao.
Bước chân Chu Quân dừng lại theo bản năng muốn quay đầu.
Nào ngờ lại bị người nọ nhìn thấy, trầm thấp một tiếng bảo hắn đứng lại khiến cho xương cốt Chu Quân cứng đờ.
Đột nhiên có hai vị quân gia đi tới từ phía sau kẹp hắn vào giữa kéo hắn về phía người nọ.
Tới gần mới thấy đó là một vị nhìn qua khoảng chừng bốn năm mươi tuổi, râu tóc được cắt tỉa chỉnh tề, tóc mai điểm hoa râm, khí thế đao to búa lớn ngồi đó.
Trên người mặc kiểu áo tôn trung sơn 中山装, tay còn cầm batoong, thanh âm thùng thùng vừa nãy là tiếng phát ra khi cây gậy kia đánh lên sàn nhà.
Ung Tấn quay lưng về phía hắn quỳ gối trước mặt người đàn ông trung niên nọ, người kia hỏi: "Hắn là ai."
Hiển nhiên không phải đang hỏi Chu Quân, mà là hỏi Ung Tấn.
Hắn không nhìn thấy biểu cảm của Ung Tấn chỉ có thể nghe thấy Ung Tấn dùng một loại ngữ khí thản nhiên nói: "Một kẻ râu ria mà thôi.".