Edit: Yan
——
Một đường bị che mắt trói tay súng trên người cũng bị cướp.
Đợi đến khi tới nơi Chu Quân lại một đường lảo đảo bị đẩy xuống xe, thật ra những người đó cũng không đối xử với hắn quá thô lỗ chỉ là hắn không nhìn thấy đường nên khó tránh khỏi va đập.
Tới phòng rồi còn để hắn ngồi trên ghế đệm mềm mại, đãi ngộ tốt đến mức khiến hắn giật mình, giống như hắn thật sự tới để làm khách.
Đến khi một người bước vào căn phòng yên tĩnh hắn mới có thể nhìn thấy ánh sáng.
Lúc vải che mắt bị kéo xuống Chu Quân khó chịu nheo mắt, lúc thích ứng được ánh sáng rốt cuộc cuộc hắn mới nhìn rõ người tới là ai.
Thế mà lại là Alan với ánh mắt cùng với nụ cười quái dị khiến người ta khó chịu kia.
Trang trí của căn phòng này cũng coi như không tồi, vốn hắn tưởng là chỗ hẻo lánh nào cơ, nhìn qua chắc là nhà riêng, Alan mang hắn tới chỗ này làm gì.
Nghĩ gì nói đó, Chu Quân rất bình tĩnh hỏi: "Alan, nếu cậu muốn mời tôi làm khách, không cần phải như thế này chỉ cần dùng điện thoại liên hệ, tất nhiên tôi sẽ tự mình đáp ứng." Alan ngồi xuống đối diện hắn thong thả lấy từ hộp sắt ra một ít thuốc lá sợi bọc vào tờ giấy đưa thuốc cuốn xong tới bên miệng Chu Quân, ý bảo hắn lếm mép giấy.
Chu Quân thấy gã không đáp lời đành vươn đầu lưỡi nhanh chóng liếm lên.
Không ngờ rằng Alan trực tiếp nhét ngón tay vào miệng hắn ấn lên đầu lưỡi hắn, trong ánh mắt rõ ràng có si mê: "Stison, lúc ở Đức tôi không biết rằng hóa ra cậu thích đàn ông." Chu Quân cảm thấy ghê tởm, lông mày hắn nhăn lại hơi tức giận.
Alan cũng không dừng hành động của gã lại ngay, mà sau khi rút tay từ miệng Chu Quân ra gã còn vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm lên đầu ngón tay ướt át: "Đáng tiếc, Stison à cậu thích ai không thích cố tình lại là vị thiếu tướng kia." Chu Quân không muốn nhìn gã chỉ chán ghét dời tầm mắt.
Không ngờ Alan nhìn biểu cảm của hắn thế mà lại như càng hưng phấn: "Tuy nhiên như vậy cũng tốt nếu không tôi cũng không dám đụng đến cậu."
Gã nói gã hợp tác với nhà họ Chu đã lâu, gần đây bởi vì Ung Tấn và Chu Quân thân cận quá mức nên bọn chúng hoài nghi thành ý của Chu Diêm.
Lúc này mang Chu Quân đến đây cũng không định làm gì với hắn cả chỉ là một chút cảnh cáo thôi.
Alan nói đến là dễ dàng nhưng hắn lấy trong hộp sắt ra một chai thuốc màu lam cùng với ống tiêm, chẳng có tí nào gọi là cảnh cáo một chút.
Alan vui vẻ nói: "Stison, đây là sản phẩm mới yên tâm cậu sẽ cực kỳ sung sướng." Vừa nói, không biết gã nghĩ đến cái gì ấy vậy mà thân dưới cứng lên, dưới háng nhanh chóng nhô lên một khối suýt nữa khiến Chu Quân ghê tởm muốn chết.
Tay Chu Quân bị còng nhưng chân thì được tự do.
Hắn lại không đá Alan, ai mà biết được tên ngáo đá này sẽ làm gì hắn đâu.
Hắn nỗ lực nhớ lại ký ức về Alan trong đầu, nhớ ra không nhiều nhưng dưới loại tình huống này chỉ đành đánh cuộc một phen.
Thấy Alan muốn cầm ống tiêm lên Chu Quân vội mở miệng nói: "Đợi đã!" Tay Alan không nhừng lại, miệng còn dỗ dành hắn: "Đừng lo lắng sẽ rất nhanh thôi." Chu Quân nâng chân lên, Alan cảnh giác định tránh không ngờ Chu Quân chỉ chạm lên giữa háng gã, dùng đế giày hơi cọ nhẹ vào hạ bộ gã.
Gã nhìn thấy Chu Quân có vẻ khinh thường cười nói: "Cậu muốn chơi tôi đúng không."
Động tác của Alan ngừng lại, gã đảo con ngươi nhìn xuống chân Chu Quân rồi nhìn lên người Chu Quân.
Chu Quân tiếp tục nói: "Tôi không thích lúc bị cắm vào mà thần trí không tỉnh táo, nếu cậu muốn chơi tôi bây giờ là cơ hội tốt nhất của cậu." Dứt lời hắn thu chân, hai chân hơi tách ra hướng về phía Alan: "Hay là tôi hiểu lầm, cậu không thích đàn ông?"
Tay Alan run rẩy muốn vươn lại sờ hắn nhưng nửa đường lại dừng lại.
Hắn nở nụ cười quái dị: "Stison, đợi tôi tiêm vào cho cậu cậu sẽ van xin tôi chơi cậu.
Không phải sốt ruột, rất nhanh sẽ tốt, rất nhanh..."
Gã cúi đầu muốn lấy ống tiêm trong hộp sắt ra lại nghe Chu Quân thở dài một hơi.
Gã vừa định ngẩng đầu nhìn dáng vẻ chật vật của Chu Quân nhưng vừa nhấc mắt lại chỉ nhìn thấy bàn tay đang duỗi về phía gã.
Đá quý màu đỏ vừa lóe lên trên cổ đã truyền đến cảm giác đau đớn.
Ngay cả âm thanh Alan cũng không kịp phát ra đã bị Chu Quân che kín miệng.
Chu Quân mặt không biểu cảm chặt chẽ kẹp chặt cổ gã cho đến khi hiệu lực của thuốc phát huy công dụng làm Alan chậm dãi mềm xuống.
Trán Chu Quân đổ đầy mồ hôi hắn nhẹ nhàng thở ra, bỏ người sang một bên lại bẻ lại ngón cái đã bị trật khớp về vị trí.
Đau chết mất, vốn định kéo dài chút thời gian rồi dùng cách khác không ngờ Alan không mắc lừa đành phải dùng thủ đoạn thô bạo hắn không muốn dùng nhất.
Chu thiếu gia yếu ớt xoa xoa khóe mắt, là thật sự đau rớt nước mắt.
(Giải thích chỗ bẻ ngón cái bị trật khớp cho bạn nào không biết thì khi bị còng tay chỉ cần bẻ lệch khớp ngón cái là có thể rút tay khỏi còng nha)
Hắn trói Alan lại, tiêm ma túy vào cơ thể đối phương.
Chỉ dám tiêm vào nửa ống vì hắn sợ tiêm nhiều tên kia lại nghẻo mất.
Alan muốn dùng thứ tốt lên người hắn, hắn đành phải đáp lễ lại thôi.
Chất độc bên trong nhẫn Ung Tấn tặng hắn đã bị thay đổi.
Chủ yếu là dù sao cũng coi như là vật đính ước nhỡ đâu ngày nào đó cãi nhau với Ung Tấn, một phát thọc chết người kia thì biết làm sao.
Mặc dù đã đổi thành thuốc mê cực mạnh nhưng ở mức độ nào đó cũng coi như đã giúp ích một việc lớn.
Hắn xoay đi xoay lại vài vòng trong phòng rồi khoá trái cửa.
Vừa nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy phía dưới là một sân nhỏ tường thấp và thảm cỏ xanh mướt, hắn đang ở một biệt thự loại nhỏ.
Không biết là Alan quá xem nhẹ hắn hay là cảm thấy chỗ làm việc phải sắp xếp thoải mái dễ chịu mà lại đưa hắn đến nơi có thể nhẹ nhàng trốn đi này.
Chu Quân nhẹ nhàng thở ra sờ lên người thấy súng Ung Tấn đưa cho hắn đã không còn.
Hắn lật qua lật lại trên người Alan tìm được một khẩu súng cùng với một hộp đạn còn có một con dao.
Hắn mạo hiểm nhảy từ mép cửa sổ xuống.
Đáng tiếc là quá xui xẻo, vừa rơi xuống đất đã nghe thấy tiếng người hô to kèm theo tiếng súng nổ.
Viên đạn cắt qua cánh tay hắn nhưng Chu Quân không rảnh bận tâm.
Hắn cất bước chạy như điên gần như là liều mạng sau đó mượn lực nhảy lên tường, may là trình độ bắn súng của mấy người kia không tốt lắm, bắn liên tiếp vài phát nhưng toàn bắn vào không khí, cuối cùng trơ mắt nhìn Chu Quân như thằn lằn bò qua tường.
Chu Quân che cánh tay, nghe thấy phía sau tường vì tiếng súng mang tới xáo động mà tiếng bước chân càng ngày càng nhiều.
Hắn chạy nhanh tới một chiếc xe phía trước dùng súng đập vỡ cửa sổ.
Chiếc xe này không có chìa khoá nên phải tốn chút thời gian đánh lửa.
Nhưng nếu như chạy bộ trốn đi chỉ sợ rất nhanh sẽ bị đuổi theo, chọn xe không bằng dùng luôn chiếc này, Chu Quân không do dự nữa.
May mà mặc dù tay nghề không quá quen nhưng vẫn còn kịp, lúc một chân hắn nhấn ga lao ra ngoài cửa sổ xe cũng cùng lúc bị một phát đạn đánh nát, thủy tinh bắn ra suýt nữa đâm vào mắt phải của hắn.
Cửa sổ xe vỡ thành mạng nhện, Chu Quân dùng sức đánh tay lái không biết thân xe cọ vào chỗ nào khiến cho ma sát bắn ra tia lửa.
Hắn xiêu xiêu vẹo vẹo lái xe đi, tiếng súng phía sau cũng dần dần ngừng lại.
Đây là khu dân cư vừa nãy hắn còn nhìn thấy người nước ngoài né tránh trên đường.
Dù Alan có gan to bằng trời cũng không dám lái xe đuổi theo bắn xe hắn.
Chu Quân lái đi một đoạn, đến khi cuối cùng truy kích cũng biến mất hắn mới thoáng nới lỏng chân ga.
Má phải, tay phải của hắn đều đang đau, trong lòng vẫn còn căng thẳng nơm nớp lo sợ.
Vốn tưởng về nước sẽ có được ngày tháng sống yên ổn nhưng có vẻ ông trời ngứa mắt hắn sống mơ màng nên quẳng cho hắn một chút trắc trở khó khăn hay sao?
Chiếc xe này chạy được một nửa cuối cùng cũng chết máy, Chu Quân đành phải ngồi trên xe dùng kính chiếu hậu cẩn thận rửa sạch mặt mình, hắn nghĩ lúc này hẳn là hắn nên đi bệnh viện nhỉ.
Không biết vì sao hắn lại không đi mà mua một bộ tây trang quê mùa ở một cửa hàng ven đường thay chiếc áo khoác loang lổ vết máu trên người, sau đó hắn lại ngồi lên xe kéo.
Hắn muốn đi đến nơi vốn dĩ hắn muốn tới, Ung công quán.
Lúc đến đã là đêm khuya, hắn như tên trộm trèo tường vào nhà lén lút tránh đội tuần tra.
Lại không hề biết phó quan Trần đã gọi một cuộc điện thoại vào phòng ngủ thiếu tướng Ung, mang sắc mặt phức tạp báo cho y rằng Chu Quân không mời tự đến.
Ung Tấn cầm microphone, sắc mặt vốn dĩ ủ dột dần dần tựa hoa nở xuân về.
Y phân phó phó quan trần thông tri cho đội tuần tra tránh khỏi Chu Quân để cho người kia cho rằng tự mình có thể trèo vào, đừng vạch trần hắn.
Phó quan Trần hơi do dự: "Thiếu tướng, ngài không sợ..." Ung Tấn rủ mi: "Tôi tự biết rõ, để cậu ấy vào." Chu Quân không biết bản thân đã sớm bị vạch trần vẫn chậm rãi đi trong sân còn bẻ một đóa hoa hồng đỏ.
Hắn men theo tường bò lên lầu, tất cả đều thuận lợi, cửa sổ phòng ngủ của Ung Tấn thế mà hơi hé mở, hắn đứng ngoài cửa sổ nhìn người bên trong quay lưng về mình mà ngủ hoàn toàn không hề phòng bị.
Chu Quân chân tay vụng về bò vào trong cửa sổ, hắn mất máu quá nhiều nên sớm đã đầu váng mắt hoa.
Lúc này chẳng qua là cậy mạnh cùng với niềm tin tràn đầy trong lòng.
Hắn chậm rãi tới gần Ung Tấn lấy đóa hồng trong ngực ra.
Đóa hoa mềm mại nằm trong lồng ngực hắn một lát đã rơi mất vài cánh.
Hắn đưa đóa hoa hồng không được coi là đẹp kia đến gần gối đầu Ung Tấn, phủ lên khuôn mặt người kia, nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn..