Hàn Phong vẫn tiếp tục thầm thương trộm nhớ người ta, ngày ngày trôi qua rất thỏa mãn. Bọn Trương Ngàn nhìn bạn tốt bày ra bộ dáng không tranh với đời thì phẫn nộ, vịn vào lý do Hàn Phong rốt cục chính thức tiếp xúc với Đại Thần, bọn họ muốn hung hăng làm thịt Hàn Phong một chầu. Sâu thẳm trong lòng Hàn phong yếu ớt kêu lên.
“Mấy người là đồ cầm thú! Lúc mấy người đi chơi với gái xem tôi ăn chết mấy người như thế nào?” Hàn Phong phát thệ.
“Yên tâm.” Lão Đại vỗ vỗ bả vai Hàn Phong, “Trường học chúng ta cháo rất nhiều, đảm bảo cho cậu ăn no, tớ không sợ.” Hơi có chút tự giễu: “Nếu tớ tìm được bạn gái, đừng nói mời các cậu ăn một bữa, cho dù ăn ba bốn bữa cũng không thành vấn đề.”
Chung quy nói cho có lệ thế thôi, bởi vì kết giao bạn gái rất tốn kém. Lão Đại hận không thể đem gia tài kiếm được dâng lên tặng người yêu, còn dư ra chút đỉnh mà mời khách đã là tốt lắm rồi.
Còn hai thằng khốn kia, mỗi thằng đều là thấy sắc quên bạn. Anh em người ta có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng, đằng này đeo theo học muội bợ đỡ xum xoe.
Hàn Phong lần đầu cảm nhận được mình thích nam nhân cũng có chỗ tốt, muốn hắn đi lấy lòng bạn gái hắn nhất định sẽ phá hư mọi chuyện.
Hôm nay sau khi hết giờ tự học, Hàn Phong ghé vào siêu thị mua chút đồ ăn vặt mang về ký túc xá.
“Này.” Đột nhiên có người vỗ vai hắn.
Hàn Phong phản xạ có điều kiện giữ chặt tay người đó, quật ngã.
Bịch!
Hoàn mỹ!
Hàn Phong gia cảnh cũng khá, chỗ ở trước đây trị an rất kém cho nên từ nhỏ hắn đã học đủ loại võ thuật. Đặc biệt là chiêu vật này, còn giật được giải quán quân cả nước!
“Aizzz” khi Hàn Phong phát hiện thì đã muộn rồi, hắn biết mình có cái tật xấu này, cho nên ngay từ đầu đã thông báo trước với người trong ký túc xá, lão Đại là nạn nhân thứ nhất, về sau bạn học không dám đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn nữa.
“Bạn học, bạn học, cậu không bị gì…” đi!
Nam tào!
Hàn Phong che mặt, đây không phải là… không phải Đại Thần sao? Sao lại ở chỗ này a?
Hàn Phong bi phẫn lệ rơi chạy đi.
Giang Vãn:…
Người bị hắn đánh còn chưa kịp đứng lên, có lý nào hắn có thể chạy trước?
Giang Vãn đầu đầy hắc tuyến, gần đây tâm tư học đệ thật sự là càng ngày càng khó đoán.
_(: 3∠)_.
Hàn Phong chạy về phòng ngủ mới tỉnh táo lại, phát hiện mình làm cái chuyện ngu xuẩn cỡ nào?
Hắn vừa quật ngã Đại Thần aaa? Sau đó còn chạy trốn?
Thật dọa người quá đi?!
Hàn Phong cảm thấy từ khi gặp gỡ Đại Thần, chỉ số thông minh tuột dốc không phanh!
Mà IQ vốn cũng không cao, bây giờ ngốc như vầy thì khi nào mới có thể tìm được người yêu tốt a a?
Ríu rít ríu rít ~
Thời điểm đồng bọn hắn trở về, phát hiện cảnh đẹp trước mắt có thể dùng để mua chuộc vô số học muội trong ký túc xá: ‘vật trưng bày’ ai ai oán oán ngã xuống giường… thật bỉ ổi o(╯□╰)o
“Tớ bảo này ‘vật trưng bày’, đầu cậu bị thũng sao?” Lão Đại vội vàng hỏi. Thậm chí quên rằng Hàn Phong hận nhất chính là xưng hô ‘vật trưng bày’ này.
Hàn Phong liếc lão Đại một cái, tiếp theo trề miệng, cũng không thèm sửa xưng hô của lão Đại.
Lão Tam lão Tứ hít một hơi, ‘vật trưng bày’ hôm nay có gì không đúng a!
Hàn Phong không để ý ba người đùa giỡn hắn, hắn khẳng định bị Đại Thần chán ghét chán ghét…
Ríu rít ríu rít, ông trời ơi, ông đừng đối xử với tôi như vậy có được không?
(⊙v⊙) Ừ, đúng vậy, Hàn Phong chính là một kẻ bỉ ổi —— Lão tặc thiên!
Ngày kế.
Hàn Phong lại tiêu chảy.
Nguyên đêm qua bị tiểu nhân đâm (?), không cẩn thận cảm lạnh rồi.
Bất quá lúc này đây hắn thực sự may mắn vì cướp được WC. Hàn Phong có chút thất vọng, nếu như mình giành không lại, Đại Thần có khi nào sẽ không đưa giấy không? Tuy rằng mất mặt một chút, nhưng tốt xấu gì có thể cùng Đại Thần kéo gần khoảng cách a.
Nói là nói như vậy, nhưng Hàn Phong vẫn cầm cuộn giấy trong tay, hắn làm sao lại lật thuyền hai lần cùng một chỗ được chứ?
“Hàn Phong, cậu ở trong sao?” bên ngoài WC đột nhiên truyền đến giọng nói của ai đó.
Này này, thật giống giọng Đại Thần a!
Không, không đúng, đây là thanh âm của Đại Thần!
“A… có, có! Buồng thứ ba!” Hàn Phong nói.
“Tôi ở bên ngoài chờ cậu đấy, nhanh một chút.” Giang Vãn cười nói, “Đúng rồi, lần này cậu hẳn là mang theo giấy đi?”
“Đương nhiên!” Hàn Phong cười nói, nắm tay lại!
Từ từ, giấy trong tay đâu?
Hàn Phong cúi đầu nhìn, giấy vệ sinh rơi vào bồn cầu rồi, vừa nãy hắn rất hưng phấn, đây là truyền thuyết vui quá hóa buồn sao?
(╯—﹏—)╯(┷━━━┷.
“Làm sao thế?” Giang Vãn đột nhiên hỏi.
“Đại Thần, giấy trong tay tôi rơi vào bồn cầu rồi, hỗ trợ chút được không, mang cho tôi một ít a!” Hàn Phong đã là vỏ mẻ không sợ nứt!
“… Được.”