Gặp Chân Tình Ở Cổ Đại (Phần 1)

Chương 29: Cho hắn cơ hội _1




Từ khi trở về phủ đại tướng quân Trương Dạ Yến không mở miệng nói với Tước Thiên một câu nào cả, nàng muốn gì cứ nói cho Thúy Nhi rồi cô bé nói lại với hắn, Thẩm nương cũng đã hết lòng khuyên nhủ nàng, nhưng Dạ Yến tính tình quật cường, có chút cố chấp nên đã hơn năm trăng tròn trôi qua mà hai người cũng không làm hòa được.

Tước Thiên buổi sáng vào triều chầu, về lại vào doanh trại tập luyện cho tướng sĩ, đến giờ Dạ Yến uống thuốc hay ăn cơm là có mặt hắn ở phủ để đút cho nàng, hắn không muốn ai động vào nương tử của mình, vết thương trên người nàng nhờ vào sự chăm sóc của Tước Thiên nó đã lành hẵng, mà cũng không để lại chút sẹo nào, Tước Thiên tính chiếm hữu quá mạnh, nên dù vết thương nằm ở chỗ ngại cho người nhìn thấy, ấy vậy mà hắn cũng tự tay thoa thuốc, không cho ai giúp dù đó đều là nữ nha nhân.

Dạ Yến cũng không buồn nói tới hắn, nàng để mặc hắn muốn làm gì thì làm đi, dù gì thân thể nàng hắn đã chiếm lấy mất rồi, sau một thời gian bồi bổ da dẻ của nàng đã hồng hào trở lại nhìn Dạ Yến lúc này càng thêm xinh đẹp.

Lúc này ngoài trời ánh trăng tròn mười sáu chiếu sáng cả một khu rộng của phủ , ánh sáng trăng len lỏi chui qua cửa sổ vào bên trong phòng, Dạ Yến một vóc dáng mảnh mai, tren người mặc y phục dài màu ngọc bích, mái tóc xõa dài quá lưng , nàng đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này Tước Thiên vừa tắm xong trên người mặc hờ chiếc áo choàng mỏng, bước chân vững vàng hắn đi về bên Dạ Yến vòng hai cánh tay khỏe mạnh ôm lấy eo nàng từ phía sau, đầu hắn đặt lên bờ vai của nàng, mũi hít lấy mùi thơm hương hoa toát ra từ trên người nàng, giọng nói trầm ấm khẻ nói bên tai Dạ Yến :

_Nương tử nàng sao lại chưa đi ngủ vậy?

_Nàng đợi ta đúng không? Nàng hôm nay mặc đồ màu này, nhìn nàng rất đẹp, phu quân đã lâu rồi phải nhịn đói, hôm nay nàng cho phu quân ăn no nha?

Lời nói hắn vừa xong, không đợi Dạ Yến đồng ý, Tước Thiên đã ôm nàng lên giường lớn, hắn nằm đè người nàng liền hôn xuống môi nàng, hắn hôn say mê Dạ Yến không kịp để thở, khi thở được nàng nhìn lại thì trên người của cả hai đã không con một mảnh vãi , và nụ hôn của hắn đã từ lúc nào di chuyển xuống bên dưới giữa hai chân nàng mà quấy phá, cả người nàng rung lên từng hồi vì khoái cảm hắn đem đến cho nàng, Dạ Yến cắn chặt môi của chính mình để không phải phát ra những tiếng kêu dâm đãng, nhưng với kỹ thuật điêu luyện của nam nhân, Dạ Yến cuối cùng cũng phải thét lên vì sung sướng mà phóng thích bản thân.

Lúc này Tước Thiên mới bắt đầu cuộc rong ruổi chính thức bên trong người nàng, hắn rất nhớ nàng, lúc này đây bao nhiêu sự chờ đợi, nhớ mong bao ngày qua được dịp nay hắn tuôn ra hết vào trong cuộc chạy đua này.

Dạ Yến vì bị Tước Thiên quá mạnh mẽ muốn nàng không biết đến lần thứ mấy, nàng mệt mỏi ngất xỉu, nhưng hắn vẫn ung dung rong ruổi đến qua canh tư hắn mới thỏa mãn ngừng lại, ôm nàng vào tắm rửa, thay cả tấm trải giường mới xong, hắn mới ôm nàng vào lau khô người nàng, mặc y phục sạch vào, Tước Thiên yêu thương nằm xuống bên nàng, cả hai chìm vào giấc ngủ say.

Khi Tước Thiên thức dậy đã quá trưa, nàng vẫn còn ngủ say, bước xuống giường hắn vào trong thay y phục chỉnh tề, hắn lên ngựa hướng hoàng cung đi đến.

Mot canh giờ sau tại sương phòng Trương Dạ Yến đã tỉnh, giờ này cũng đã là quá ngọ, nàng nhẹ nhàng bước xuống giường một cơn đau ê ẩm bên dưới làm cho đôi mày liễu của nàng chợt châu lại, Dạ Yến cố gắng chịu đựng, hai tay cầm lấy chăn gối gấp lại ngay ngắn, đi vào trong vệ sinh cá nhân, rồi nhẹ bước đi đến bàn trang điểm, Dạ Yến chải và cột gọn tóc lên cao, nàng cột tóc bằng dây lụa màu tím nhạt, những cây trâm cài bằng vàng, ngọc, nàng không thích cài, nàng là người hiện đại nên không quen với những thứ này, nhìn vào gương thấy mình đã khá tươm tấc, lúc này nàng mới ung dung mở cửa phòng đi ra ngoài.

Trước cửa hai hắc y vệ nghe tiếng cửa mở, vội quay sang hai y tên y vệ thấy Dạ Yến họ liền ôm quyền hành lễ với nàng, một người y vệ lên tiếng tiếng hỏi:

_ Phu nhân người muốn đi đâu vậy?

Liếc mắt phượng nàng nhìn hai người trước mặt giọng nhẹ nhàng lên tiếng đáp:

_Ta muốn đi dạo quanh trong phủ các người có thể đi cùng với ta được không? ta không biết rõ nơi này.

Nghe lời nàng vừa nói hai hắc y vệ vội vã nói: " dạ chúng tiểu nhân rất hân hạnh được đi cùng người thưa phu nhân"

_ Vậy chúng ta liền nhanh đi, Trương Dạ yến nói xong rồi quay lưng bước đi nhẹ nhàng.

Khuôn viên tướng phủ quá lớn, cách bài trí ở đây cũng khá đơn giản, nhưng không kém sự uy nghiêm, và đẹp mắt, hồ nước, cây cảnh đều dung hòa mát mẻ.

Trương Dạ Yến thả hồn vào không gian xinh đẹp này, nàng một thân ảnh cao ráo, mỏng manh,nước da trắng mịn màng, gương mặt thanh tú, đôi mục quang to đẹp, đôi môi hồng hồng tự nhiên không thoa son mái tóc đen mượt mà được buộc nhỏng cao gọn gàng, nhìn mạnh mẽ, thật là một cô nương xinh đẹp, làm cho hai người đi kế bên, tim họ đập liên hồi.

Trương Dạ Yến bất ngờ quay sang hai người đi bên mình lên tiếng hỏi:

_ Các anh tên gọi là gì vậy?

Nghe nàng hỏi một trong hai hắc y vệ lên tiếng trả lời: " dạ tiểu nhân tên gọi Thanh Uy, và đây là đệ đệ của tiểu nhân tên gọi là Thanh Phong, nàng gật đầu nói tiếp.

Ta muốn hai người đừng gọi ta là phu nhân gì đó, và cũng đừng xưng mình là tiểu nhân có được hay không?.

_ Thật là khó nghe, hai người cứ gọi ta là Dạ Yến, hoặc gọi muội muội đi, ta sẽ gọi hai người là Uy ca ca và Phong ca ca nha?.

_ Như vậy nghe hay hơn nhiều, hai người nghe nàng nói mặt cả hai điều đỏ, miệng họ há hết cở vì quá bất ngờ, hai người vội ôm quyền đứng trước nàng nói:

_Chúng tiểu nhân thật không dám thưa phu nhân.

Sắc mặt Trương Dạ Yến giờ đây tối sầm, nàng trừng mắt nhìn hai người liền nói: " sao lại không dám? Ta thích được gọi như vậy, ta đã nói không thích bị gọi là phu nhân các anh có hiểu không hả?

Dạ Yến hét lớn trước mặt hai người, làm cho cả hai cứng đờ tại chỗ, mặt cắt không còn giọt máu, hai người nhìn nhau suy nghĩ " sao đôi vợ chồng này giống nhau giữ vậy chứ, bá đạo quá mất".

Trương Dạ Yến cảm nhận mình hơi quá lời nên nàng cuối đầu ôn nhu nói: " muội thật xin lỗi hai ca ca ".

_" Không....không sao mà, thôi được bọn ta theo ý nàng vậy, nhưng khi có vương gia xin cho chúng ta gọi là phu nhân, nếu không chúng ta sẽ mất mạng ".

Trương Dạ Yến hiểu những người này rất sợ hắn, nàng liền gật đầu đồng ý, Dạ Yến nở nụ cười xinh đẹp cười với hai người họ rồi quay lại đi tiếp đến hoa viên.

_Tước Thiên vào cung trở về hắn nhanh chân trở lại sương phòng, mở cửa bước vào trong phòng ngủ, căn phòng sao lại im lìm như vậy chứ, hắn đi tìm khắp phòng không thấy nàng đâu.

Tước Thiên vội vã chạy ra ngoài miệng hắn hét to: người đâu!.

Từ xa hai thân ảnh lướt gió thi triển khinh công đến trước mặt hắn hai tay ôm quyền thi lễ miệng lên tiếng: " dạ chủ nhân cho gọi ".

Liếc đôi mục quang về phía họ mặt hắn băng lạnh nói:

_" Phu nhân đâu? ".

Hai người rùng mình sợ hãi nhìn chủ nhân liền trả lời: " phu nhân đi dạo ở hoa viên, có Thanh Uy và Thanh Phong đi theo bảo vệ phu nhân "

Tước Thiên nghe y vệ nói, mặt hắn cũng giản bớt đi căng thẳng, giọng liền ôn nhu nói:

_ Các người lui xuống đi, nhận được lệnh hai hắc y vệ tay ôm quyền thi lễ với chủ nhân và liền lui xuống.