Gặp Chân Ái Ở Khoa Trực Tràng

Chương 40: 40: Chức Trách Của Bác Sĩ





“Làm ơn tránh ra, bệnh nhân đang trong tình trạng nguy cấp.”
Y tá đi đầu cố gắng gạt người đàn ông đó ra khỏi đường đi chỉ vì tiếng báo động trên màn hình của tài xế xe tải càng lúc càng lớn.

Nhưng cậu ta không chịu dịch chuyển dù cho các vết thương hành hạ thể xác.
“Các người là bác sĩ mà không biết ai nên cứu, ai không à? Hắn đâm chết người, hắn xứng đáng được chết thay cho họ.”
Các bác sĩ và y tá khác không dám làm gì mạnh bạo, chỉ dám vừa trấn tĩnh bệnh nhân, vừa gấp gáp đưa tài xế vào phòng cấp cứu trước khi quá trễ.
“Cậu bình tĩnh lại đi.”
“Làm ơn tránh ra.”
Khung cảnh rơi vào mớ hỗn loạn với các tiếng r3n rỉ đau đớn của những người khác.

Cậu trai trẻ vẫn nắm chặt cánh tay của y tá dẫn đầu, gần như không còn kiểm soát được tâm trạng nên muốn xông tới.
“Rầm!”
Tiếng bàn ghế đụng vào nhau một cách thô báo, nhưng điều làm cho mọi người sững sờ chính là cú đấm của cậu trai trẻ định giáng xuống tài xế xe tải đã nằm chễm chệ trên mặt của Hoài Khang.

Anh hơi đưa tay lên miệng, thấy không chảy máu răng thì mới dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn cậu ta khiến ai cũng nuốt nước bọt trong lo sợ.
“Chúng tôi là bác sĩ có chức trách phải cứu giúp tất cả bệnh nhân, không được bỏ sót một ai.


Còn lỗi sai của người này sẽ có pháp luật trừng trị.

Mong cậu hãy bình tĩnh, đừng gây thêm rắc rối nếu không tôi buộc phải mời cậu ra ngoài.”
Hoài Khang tiến lên một bước, ép cậu trai trẻ phải lùi lại, sẵn tiện ra hiệu cho đồng nghiệp nhanh chân đưa tài xế vào phòng phẫu thuật.

Cậu ta đành nhượng bộ, tự thấy mình đã quá kích động, nên chỉ nuốt xuống cục tức mà nhìn theo nhưng cũng không làm gì quá đáng hơn.
“Bây giờ cậu ngồi xuống để tôi kiểm tra vết thương.”
Hoài Khang liên tục đi đi lại lại giữa các giường bệnh, sắp xếp mọi thứ đâu vào đó, hỗ trợ các bệnh nhân hết sức có thể để tránh xảy ra thương vong lần nữa.

Cho tới khi xong xuôi, số liệu báo cáo đã là chín người bị thương, hai người không may tử vong.
Cảnh sát cũng không dám chậm trễ, kịp thời đến hiện trường lẫn bệnh viện để phong tỏa tin tức cùng áp chế sự nổi loạn của một số người nhà bệnh nhân.

Họ không muốn một ai nghĩ quẫn đến mức ra tay tàn độc với tài xế.

Hãy để pháp luật có sự trừng phạt với tội lỗi mà ông ta gây ra.
Sau khi trải qua thêm hai cuộc phẫu thuật gấp gáp cho bệnh nhân trong tai nạn xe cộ thảm khốc, Hoài Khang rửa sạch đôi tay ám mùi máu.

Anh trở về phòng làm việc với cái đầu nhức lên từng cơn, còn chưa kể đến một bên má vẫn bị ảnh hưởng bởi cú đấm.

Nghĩ đi nghĩ lại, anh quyết định tìm đến việc có thể khiến bản thân giải tỏa một lát, đó chính là kiểm tra tin nhắn của cô gái nhỏ.
“Vậy mà bơ đẹp mình.

Bận đến mức thế sao?”
Hoài Khang thấy Tuệ Khanh vừa trả lời mình cách đây năm phút dù tin của anh đã được gửi trước đó khá lâu thì thầm khó chịu.

Rõ ràng ban sáng còn rất vui vẻ lấy lòng, bây giờ cô lại thể hiện bộ mặt lạnh nhạt.

Anh thấy mình bị điên rồi mới du di cho bản tính của cô.


Còn chưa kịp trả lời lại, cửa phòng lập tức vang lên tiếng gõ cửa.

“Viện trưởng, đô đốc yêu cầu được gặp anh ngay lập tức.”
Hoài Khang nhíu mày, mau chóng mặc áo blouse vào rồi vội đi theo y tá, nhưng khi tới nơi, người có vấn đề lại là Tâm Dao.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho Tuệ Khanh chẳng đoái hoài gì đến tin nhắn của Hoài Khang.

Mấy tiếng trước, cô còn đang tận hưởng việc chơi điện thoại trong tiết học nhàm chán thì vô tình lướt phải thông tin đang nổi rần rần trên mạng.
“Đô đốc Vĩ Thành tỉnh lại.

Vị hôn thê Mỹ Ngọc túc trực bên anh ngày đêm.”
Tuệ Khanh nắm chặt điện thoại, không cần phải hỏi thì cũng biết chiêu trò này do ai bày ra.

Đám người nhà họ Lý vừa nghe thấy đô đốc tỉnh lại thì liền bày trí chuyển hướng dư luận, nối lại tình xưa trong khi chính Tâm Dao mới là người ngày đêm chăm sóc Vĩ Thành.

Đúng lúc chuông reo tan học, cô lập tức nói chuyện này cho bạn mình biết.
Nào có ngờ chỉ vài phút sau, Tuệ Khanh phải chứng kiến cảnh tượng Tâm Dao bị bà Lý bắt lên xe rồi phóng đi mất.

Cô muốn chạy lại cũng không kịp, đôi chân nào có nhanh bằng vận tốc của xe hơi.
“Phải làm sao đây?...!chị Thuỳ Linh, đúng rồi, chị Linh…”
Tuệ Khanh chạy như bay lên tầng của sinh viên năm ba, bàn tay run rẩy đến mức không bấm nổi vào danh bạ liên lạc.


Nghe từng hồi chuông reo bên tai, trái tim cô đập mạnh, liên tục lo sợ cho sự an toàn của Tâm Dao.
“Chị Linh!”
Tuệ Khanh vừa nhìn thấy bóng dáng của Thuỳ Linh, không màng kế bên có ai mà lập tức kể rõ sự tình, từ việc nhìn thấy bài báo trên mạng đến việc Tâm Dao bị bắt mất với giọng điệu lắp bắp và sợ hãi.

Thuỳ Linh cố trấn tĩnh Tuệ Khanh, sau đó gọi điện ngay cho bà Triệu.
“Giờ chúng ta phải làm sao hả chị?” Tuệ Khanh chỉ có mỗi Tâm Dao là người bạn tri kỷ, biết rõ nếu cô ấy bị bắt về nhà họ Lý sẽ xảy ra chuyện không hề tốt đẹp gì nên căng thẳng đến mức muốn bật khóc.
“Hiện giờ chúng ta không thể làm gì được, dây vào sợ chỉ làm cho chuyện thêm rắc rối.

Em yên tâm đi, nhà họ Triệu sẽ giải quyết ổn thoả.” Thuỳ Linh đã từng đến nhà họ Triệu để tập bài cùng Tâm Dao nên hiểu rõ cô ấy được quý mến và xem trọng đến cỡ nào.
Tuệ Khanh chỉ còn biết nghe theo, tự trách bản thân đã không kịp thời cứu giúp Tâm Dao và giờ chỉ thầm cầu nguyện cho cô bạn sẽ vượt qua được sóng gió này.

Cho đến khi từ miệng Thuỳ Linh biết được Vĩ Thành đã cứu Tâm Dao ra khỏi nhà họ Lý, cô mới thở phào một hơi, nhưng lại lo lắng thêm cho các vết thương của bạn mình.
Nghĩ tới gì đó, Tuệ Khanh mới mở điện thoại lên, lập tức trả lời tin nhắn của Hoài Khang gửi cho mình từ lâu.

Đến lúc muốn hỏi về vấn đề của Tâm Dao, cô lại chần chừ, sau đó quyết định sẽ về nhà và chờ anh để tìm hiểu cặn kẽ hơn..