Gặp Bạn Trai Cũ Khi Du Học, Làm Sao Đây?

Chương 26




Qua thứ hai là sinh viên năm nhất sẽ bắt đầu đi học, nhưng lịch học của ngành chúng tôi không nặng lắm, một tuần cũng chỉ học ba ngày.

Vốn cho rằng chương trình học thoải mái thì học tập sẽ dễ dàng hơn, nhưng hoàn toàn ngược lại, mỗi tuần phải học tận bảy tám trang giáo trình, đã thế mà giảng viên các môn còn yêu cầu chúng tôi học thêm kiến thức bên ngoài.

Hơn nữa đây xem như là lần đầu tôi tiếp xúc với khóa học được giảng dạy hoàn toàn bằng tiếng Anh, ít nhiều gì vẫn hơi không quen, giảng viên môn finance & accounting còn là một ông già người Ấn Độ, khẩu âm đó, chậc chậc, đậm đà đến mức khiến người ta cảm thấy như vừa học vừa ngửi mùi cà ri vậy.

Mặc dù tôi rất muốn xỉa xoi khẩu âm này, nhưng ông già ấy vô cùng tốt, dạy học cũng thú vị lắm.

Nhìn giảng viên hớn hở dạy chúng tôi cách sử dụng công thức để phân tích dữ liệu trên bảng trắng, tôi đành ra sức gõ bàn phím, cố gắng nhớ kỹ tất cả phần kiến thức quan trọng, bỗng nhiên chuông báo Wechat của tôi vang lên, hôm nay trước khi lên lớp tôi đã quên tắt tiếng, âm thanh dinhdong ấy vừa khéo giúp giảng viên mới quay đầu lại nhanh chóng tìm ra tôi, sau đó nhướng mày nhìn tôi.

Tôi cười gượng, vội chuyển qua chế độ rung, cũng ngó thử xem ai gửi tin cho mình, là mẹ tôi.

Mẹ tôi:【Con trai, đang làm gì đấy?】

Tôi bó tay:【Con đang học.】

Mẹ tôi:【Ồ! Cũng không có gì đâu, chỉ là chợt nhớ sắp đến sinh nhật con rồi, có muốn mẹ giúp con nói với bố chuyển ít tiền để con mua vài món đồ tốt cho mình không.】Cuối câu còn gửi thêm cái meme【Khen tôi đi】.

Lúc này tôi mới nhớ ra sắp đến sinh nhật mình rồi, mở lịch xem thì phát hiện là chủ nhật tuần sau.

Từ nhỏ đến lớn tôi không để ý đến sinh nhật lắm, hơn nữa nhà tôi dùng lịch âm, bởi vậy ngày sinh nhật mỗi năm đều khác nhau, phải chuyển đổi mới biết được là ngày nào, chính mình còn chẳng nhớ rõ nên cũng không tổ chức party chúc mừng gì cả, hằng năm toàn đợi đến lúc mẹ tôi mua bánh ngọt về, tôi mới nhớ ra mình vừa già thêm một tuổi.

Tới khi tôi và Lục Kha Tri yêu nhau, năm nào hắn cũng nhớ sinh nhật tôi, sau đó sẽ hẹn tôi ra ngoài, dẫn tôi đi ăn chúc mừng các kiểu, thỉnh thoảng còn có vui vẻ bất ngờ.

Tôi:【Cám ơn mẹ nhé.】

Mẹ tôi:【Có gì đâu, ở ngoài phải tự chăm sóc mình thật tốt đấy, thiếu gì thì nói với mẹ, mẹ sẽ thay con đòi tiền bố.】

Tôi phì cười:【Ông Trì sắp khóc rồi đó.】

Mẹ tôi:【Không sao, con trai mẹ quan trọng hơn, thế thôi, mẹ không quấy rầy con học nữa.】

Tôi:【Vâng, bố mẹ cũng phải chú ý sức khỏe nhé, bái bai.】

Tán dóc với mẹ xong thì cũng đến thời gian mười phút nghỉ giữa giờ. Tôi tắt màn hình điện thoại, định xem nội dung mới học ban nãy, chuông di động lại vang lên lần nữa, bây giờ là Lục Kha Tri.

Lục Kha Tri:【Em đang làm gì đó?】

Sao ai cũng hỏi tôi đang làm gì thế nhỉ?

Tôi:【Đang học, vừa nghỉ giữa giờ.】

Lục Kha Tri:【Cuối tuần sau em rảnh không?】

Nếu bình thường Lục Kha Tri hỏi tôi như vậy, chưa chắc tôi đã hiểu, nhưng mẹ vừa nhắc tôi xong, nên tôi nghĩ có phải hắn muốn tổ chức sinh nhật cho mình hay không.

Tôi:【Chắc rảnh, sao vậy?】

Lục Kha Tri:【Cuối tuần sau Hội sinh viên định đi Land’s End[1], có muốn tham gia không?】

[1]: Land’s End, một mũi biển nằm ở Cornwall, điểm xa nhất về phía Tây Nam của nước Anh.

Thì ra là Hội sinh viên tổ chức.

Có thể đây chỉ là một sự trùng hợp, tôi nghĩ chẳng sao cả, dù hôm đó là sinh nhật tôi, nhưng ra ngoài chơi tí cũng hay.

Tôi:【Ok, dù sao cũng rảnh.】

Lục Kha Tri:【Vừa rồi anh xem thì còn ba vé, có thể không rủ được bạn của em đâu, chỉ hai chúng ta đi thôi.】

Tôi cảm thấy hơi buồn cười, hắn vẫn nhớ chuyện lần trước tôi kéo bọn Vương Hướng Tiền cùng ra biển đây mà.

Tôi:【Được.】

Lục Kha Tri:【OK! Vậy em học đi, tối qua chỗ anh ăn cơm nhé, anh sẽ mua gà nướng.】

Tôi:【Có sữa chua gạo không, tôi muốn uống.】

Lục Kha Tri:【Hôm nay anh không có tiết, chút nữa đi mua.】

Từ khi nghĩ thông suốt, tôi không từ chối lời mời của Lục Kha Tri nữa, rõ ràng là không buông được, sao phải ép mình đưa ra quyết định khiến bản thân khó chịu, hơn nữa tôi cảm thấy có thể Lục Kha Tri cũng…

Nếu đúng là vậy, cần gì lãng phí thời gian tiếp?

Tôi nghĩ chi bằng chọn ngày sinh nhật đó luôn đi, nói rõ hết mọi chuyện, mặc kệ kết quả thế nào.

Tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, dường như còn hơi mong chờ đến sinh nhật mình.

Tôi mở story trên wechat, đăng một dòng trạng thái【Cuối cùng cũng đưa ra quyết định.】, đính kèm thêm meme “Lương Tĩnh Như cho tôi dũng cảm”

(https://www.youtube.com/watch?v=9reNc35w9Gg – Dũng khí – Lương Tĩnh Như)

Vừa đăng xong tôi đã nhận được vài bình luận.

Những người này sống trên wechat à??

Quý Đồng gửi icon mặt cười hóng hớt đầy thích thú, Chu Trú thì viết mấy dấu chấm than và chấm hỏi, Lục Kha Tri để lại hàng chữ【Dâu tây hay vị nguyên chất.】

Tôi hiểu ý hắn là hỏi vị sữa chua, bèn trả lời:【Người trưởng thành không cần chọn lựa, tôi muốn tất.】

Lục Kha Tri nhắn lại ngay:【Tuân lệnh.】

Tôi phì cười, cảm thấy chắc chắn hơn rồi.

Tiếp theo, tôi nhấp vào wechat của Chu Trú:【Mày vẫn ổn chứ? Lát nữa tan học, chúng ta tâm sự chút nhé?】

Chu Trú:【Tuy vẫn hơi đau khổ, nhưng sau khi nghe Quý Đồng kể về người đó, tao chỉ cảm thấy mắt tao mù rồi!】

Tôi:【Nghĩ thông suốt là được.】

Chu Trú:【Ừ, chúng ta gọi trễ tí nhé, tao lỡ hẹn Quý Đồng lát nữa video call dạy tao làm mô hình rồi.】

Sao hai người thân thiết nhanh quá vậy?

Đầu óc tôi mờ mịt:【O….K! À, mày biết Quý Đồng là gay chứ?】

Chu Trú:【Biết mà, dạo này bọn tao hay tán dóc lắm.】

Tôi:【Vậy được rồi, tao học đây, khi nào bọn mày xong nhớ nói tao một tiếng.】

Chu Trú:【OK!】

Nói chuyện xong thì giờ học của nửa tiết sau cũng bắt đầu.

Để tránh cho mình lơ đãng nghịch điện thoại, tôi mở Forest[2] bắt đầu trồng cây trong một giờ, nếu trong một giờ tới mà chạm vào di động, cây trồng sẽ khô héo ngay, là app dùng để quản lý thời gian rất tốt.

[2]:Forest: Stay focused là ứng dụng miễn phí với ý tưởng độc đáo, giúp người dùng “cai nghiện” smartphone và tập trung hơn vào việc mình đang làm.

Vừa cài đặt xong, chăm chú nghe giảng chưa được bao lâu, điện thoại của tôi lại sáng lên.

Tôi cúi xuống nhìn.

Vậy mà là tin nhắn đến từ “Tôi như hạt bụi”.

【Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?】