Gặp Bạn Trai Cũ Khi Du Học, Làm Sao Đây?

Chương 16




Biển cũng không quá xa, mất tầm nửa tiếng đi tàu hỏa.

Tôi ngồi thẳng lưng tập trung ngắm phong cảnh ngoài cửa số, cảm thấy không thú vị lắm, bèn móc điện thoại ra định chơi trò ngàn lần không chán – Temple Run để giết thời gian.

Khi tìm điện thoại, tôi mới liếc xem Lục Kha Tri đang làm gì, phát hiện từ lúc lên xe tới giờ hắn cực kì yên lặng, ôm điện thoại lạch cạch gõ chữ, không biết đang làm cái gì.

Tôi lén lén lút lút sáp lại gần, chỉ mới thấy lờ mờ đây là giao diện của web chat online và chữ “Tịnh” ở trên cùng, thì đã bị Lục Kha Tri phát hiện.

Hắn nhanh chóng úp điện thoại vào ngực, căng thẳng nói: “Em làm gì vậy?”

Tôi đang nghiêng người cũng tiện đà dựa vào ghế: “Không làm gì cả, chỉ nhìn chơi thôi.”

Lục Kha Tri hơi nhíu mày, dễ dàng nhận ra hắn không tin.

Hình như chữ “Tịnh” này là tên của con gái mà? Tôi hờ hững hỏi hắn: “Tôi chán quá... Đúng rồi anh đang nhắn tin với ai vậy?”

Lục Kha Tri nghiêng đầu, ghé điện thoại nhìn, sau đó hỏi tôi: “Em thấy được gì rồi?”

Tôi giả ngu: “Không thấy gì cả.”

“Anh không nhắn tin với ai hết, anh đang tra thử xem có nhà hàng nào được đề cử mà ở gần bờ biển không.”

Đệt con mẹ anh! Rõ ràng là đang nhắn tin với một cô gái.

Thôi quên đi.

Tôi cười tủm tỉm ồ lên một tiếng, quay đầu không muốn để ý đến hắn.

Tốt quá, một chút rung động vừa nãy đã lắng xuống.

Sau chuyện cỏn con đó, tôi tự chơi game trên điện thoại, cỏ vẻ Lục Kha Tri đã phát hiện được gì đó, khi hắn nhắn tin xong thì móc một viên kẹo ra hỏi tôi ăn không.

Tôi dứt khoát từ chối: “Không ăn đâu.”

“Thế thì em cho anh một viên chocolate trong balo của em đi, buổi sáng anh ăn chưa no.”

“Không cho.”

Hắn thất vọng ồ lên một tiếng, lục lọi trong balo, lấy tai nghe ra.

“Vậy thì mình nghe nhạc nhé?”

Tôi thắng thừng lắc đầu, lần này ngay cả nói cũng lười.

Không ngờ một giây tiếp theo, tôi cảm giác có thứ gì đó được nhét vào tai tôi.

Tôi hoảng sợ, trượt tay game over luôn.

Tôi hơi bực bội: “Anh làm gì vậy?”

Lục Kha Tri nhìn vẻ mặt khó chịu của tôi, tự dưng bật cười.

Hắn dùng tay trái đẩy tôi, bỗng mạnh dạn nói:  “Này, em để ý đến người anh vừa nhắn tin quá ha.”

Đây là câu trần thuật đúng chứ?

Tội vội vàng trả lời, chỉ sợ chậm một giây thì Lục Kha Tri sẽ hiểu lầm: “Tôi không có!”

Hắn nhìn tôi mỉm cười, vén tóc bên tai tôi rồi giúp tôi điều chỉnh vị trí đầu tai nghe.

“Vừa nãy em đã nhìn thấy gì rồi đúng không? Em đừng suy nghĩ nhiều, anh chỉ đang nhắn tin với chị gái thôi.”

Chị... chị gái hắn? Đúng rồi, chị hắn tên là Lục Tịnh mà.

Sau khi chị Lục Kha Tri biết mối quan hệ của bọn tôi, lễ giáng sinh năm đó còn mời cả hai ăn cơm, chị ấy là một cô gái xinh đẹp chững chạc.

Mặc dù đã biết sự thật, nhưng tôi vẫn gân cổ lên cãi, quyết không để mình chịu thiệt: “Tôi không có, sao anh lại nghĩ như thế chứ.”

Lục Kha Tri không thèm cãi nhau với tôi, nghiêm túc nói: “Anh nói với chị ấy, đồ ăn bên này vừa đắt vừa khó ăn.”

“Thời tiết cũng vô cùng kém, lúc nào cũng mưa hết.”

“Thế nhưng nơi này vẫn có một thứ làm anh rất hài lòng, đó là được gặp lại em, đây đúng là chuyện kì diệu mà.”

Tôi sững sờ nhìn Lục Kha Tri, giọng hắn đan xen với tiếng xình xịch của tàu hỏa, khiến tôi cảm thấy mọi thứ khá giả tạo.

Tôi hơi nghiêng đầu, thấy hắn cũng cúi đầu, ngón tay thon dài nhấn nút play trên điện thoại, trong nháy mắt một giọng nam trầm thấp truyền từ tai nghe vào não tôi: “... Đợi là lặng lẽ hít sâu, gặp là trong lòng vui sướng... Dù thế nào mặt trời cũng sẽ không bỏ lại trăng sáng, vậy nên chờ em, cuộc sống không đáng nhắc tới[1].”

[1]: trích đoạn trong ca khúc Chờ em cuộc sống không đáng nhắc tới – Tiêu Mại Kỳ, Dẹt chỉ edit nên không chắc có thể edit lời ca khúc chuẩn nhất, đây là raw: “... 等待是沉默的深呼吸, 遇见是甜美的心情... 月亮总不会被太阳抛弃, 所以等你的日子不值得一提”. 

Sau khi ca khúc kết thúc, hắn nhẹ nhàng gỡ tai nghe ra cho tôi, ngón tay vô tình lướt qua dái tai của tôi, khiên cả người tôi run lên.

Lục Kha Tri khẽ gọi tên tôi: “Trì Lê.”

“Ừm.” Tôi nhỏ giọng trả lời.

“Anh nói với chị ấy là anh rất vui. Tiếp đó chị anh cũng nói, chị cũng vui cho anh. Cho nên... ”

“Nên?” Tôi căng thẳng nhìn hắn.

Hắn nhìn chằm chằm tôi rất lâu, sau đó chỉ vào balo của tôi.

“Cho nên em có thể cho anh một viên chocolate được không? Anh đang rất đói.”

Tôi giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc bị hư thắng, toàn thân đều cảm thấy không ổn chút nào.

Đáng lẽ tôi phải biết từ lâu rồi chứ.

Tôi hít sâu một hơi, sau đó móc hộp chocolate từ trong túi ra đập vào ngực hắn.

“Ăn ăn ăn, anh ăn thành heo luôn đi!”

Lục Kha Tri lập tức cười phá lên, bẻ một nửa viên chocolate rồi cưỡng chế nhét vào miệng tôi, khiến răng tôi vô cùng nhức.

“Được thôi, nhưng nếu bị biến thành heo thì hai chúng ta phải cũng nhau thành heo.”

Giề?????