Ngày hôm sau, chưa tới chín giờ sáng tôi đã choàng tỉnh, bị ác mộng dọa cho tỉnh.
Trong cơn ác mộng có hàng trăm Lục Kha Tri gõ cửa phòng tôi, lớn tiếng trách tôi tại sao lại ngủ quên, kết quả tôi bị choáng bởi mấy tiếng thúc giục đó, khiến đầu đập vào tường hai phát, rồi tự tỉnh giấc luôn.
Tôi nằm thở dài trên giường, vẫn còn khá nhiều thời gian, vừa cầm điện thoại lên định uể oải đứng dậy thì bỗng thấy Từ Duyệt nhắn trong nhóm chat là, trước khi đi có ai muốn đến Subway[1] mua đồ ăn sáng không?
[1]: Subway là một thương hiệu nhà hàng tư nhân của Mỹ, chủ yếu bán bánh mì và salad tàu ngầm. Đây là một trong những nhượng quyền phát triển nhanh nhất trên thế giới và tính đến tháng 10 năm 2019, đã có 41.512 địa điểm tại hơn 100 quốc gia. Hơn một nửa địa điểm của nó là ở Hoa Kỳ.
Tôi sờ bụng, mặc dù trông nó bự hơn một xíu xiu so với trước khi tới đây, nhưng tôi nghe được nó nói nó đang đói.
Đói thì phải ăn thôi.
Tôi gửi ok lên nhóm, đứng dậy duỗi người rồi bắt tay vào làm vệ sinh cá nhân, tiếp đến thì sắp xếp máy ảnh, ô, giấy và một số thứ cần mang theo khác.
Nhắc tới cây dù mới nhớ, nói cho các bạn nghe, tôi cực kỳ khinh bỉ thời tiết ở đây.
Ai cũng biết nước Y thường có mưa dầm, nhưng tôi không ngờ nó có thể trở mặt nhanh như vậy, tóm lại là mới năm phút trước mưa rền gió dữ, vậy mà năm phút sau trời đã nắng chói chang.
Do chúng tôi ở gần biển, nên gió càng lớn hơn. Lớn như nào á? Lớn đến mức mà mới trước đó tôi vẫn còn cảm thấy cân nặng của mình bình thường, nhưng chỉ một lúc sau đã có cảm giác bản thân như tiên nữ mềm yếu, trong nháy mắt sẽ được đưa lên thiên đình vậy.
Haizz, hy vọng hôm nay may mắn hơn, không mắc mưa khi đến biển.
Tôi thu xếp đồ đạc xong, chuẩn bị đến Subway chờ đám Từ Duyệt, trước khi đi tôi gửi tin nhắn wechat cho Lục Kha Tri, bảo mình đói nên định đến Subway mua đồ ăn sáng, hẹn gặp hắn ở đó.
Chắc Lục Kha Tri đã dậy rồi, vì hắn trả lời rất nhanh.
Lục Kha Tri nhắn ok rồi nhờ tôi mua giúp một phần, muốn ăn bánh mì thịt bò phô mai, không thêm cà chua, dưa leo và dầu ô liu.
Tính kén chọn của Lục Kha Tri không hề thay đổi, hắn thật sự là người thích soi mói bắt bẻ mà.
Mãi đến khi tôi mua xong hai ổ bánh mỳ ở Subway thì Từ Duyệt, Lý Nhiên, Vương Hướng Tiền mới thong dong đi đến. Tôi có thể nhìn ra được, ba người bọn họ đã rất nghiêm túc chọn quần áo, tạo kiểu tóc.
Tôi thấy hơi buồn cười: “Gì thế này?”
Lý Nhiên ra vẻ thần bí híp mắt lại: “Ở biển có nhiều cô gái lắm, phải chú ý đến hình tượng chứ.”
Vương Hướng Tiền gật đầu đồng tình, giơ tay khẽ vuốt tóc: “Hôm nay tôi còn cố ý dùng keo xịt tóc Pomade[3] đó, cuối cùng tình yêu nơi xứ lạ của tôi cũng đến rồi.”
[3]: Pomade là một chất bôi trơn, chất giống sáp hay chất gốc nước được sử dụng để tạo kiểu tóc. Pomade khiến cho mái tóc của người sử dụng bóng, trơn mượt và không bị khô đi. Pomade lâu trôi hơn hầu hết các sản phẩm chăm sóc tóc khác, thường đòi hỏi phải rửa nhiều lần để loại bỏ hoàn toàn.
Tôi: “Ngài im miệng lại hộ em cái, mau đi mua bánh mì đi, gần mười giờ rồi.”
Bọn họ hi hi ha ha đi vào chọn món ăn, bên trong có khá nhiều người, nên tôi đành đứng ngoài chờ bọn họ. Nhưng gió thổi quá mạnh khiến tôi thấy hơi lạnh, bèn lấy từ trong túi đeo trên lưng ra một cái áo khoác màu đen mỏng rồi mặc vào.
Sau đó vì không có việc gì làm nên tôi định lấy bánh mì vừa mua ra ăn, thì chợt trông thấy Lục Kha Tri chạy từ đường quốc lộ đối diện tới.
Không hiểu vì sao hắn cũng ăn mặc chỉnh chu. Tôi thầm nghĩ e là để tìm gái đẹp như đám Từ Duyệt thôi.
“Chào buổi sáng!” Lục Kha Tri đi đến trước mặt tôi, sau đó nhận lấy bánh mỳ tôi mua cho hắn rồi sải bước về phía trước: “Đi thôi.”
“Này! Đợi đã.” Tôi phát hiện hắn không dẫn theo ai hết, chợt thấy hơi khó xử trong lòng: “Tôi còn dẫn theo ba người bạn nữa.”
Lục Kha Tri nhanh chóng quay đầu lại, vẻ mặt phức tạp: “Bạn? Em đã rủ bạn mình à?”
“... Đúng vậy.” Tim tôi đập loạn nhịp vì ánh nhìn của hắn: “Tôi nghĩ anh sẽ dẫn theo rất nhiều người.”
Lục Kha Tri câm nín, cúi xuống gãi đầu, thở dài nói: “Thôi, chỉ cần em vui là được.”
Ấy không phải chứ, cái giọng điệu đó là sao vậy?
Ngay lúc này, ba người kia mua xong bánh mì thì đi ra, tôi vội vàng giới thiệu họ với Lục Kha Tri.
Tiếp đó tôi trông thấy Vương Hướng Tiền nghi hoặc nhìn Lục Kha Tri, một lúc sau cậu ta mới a lên một tiếng, giống như nhớ ra chuyện gì đó.
“Ế, tôi biết anh, trước đây có phải anh từng học cấp ba ở trường H đúng không?”
Lục Kha Tri bất ngờ: “Đúng thế, cậu cũng từng học ở đó?”
Vương Hướng Tiền cười hì hì: “Tuy không phải người thành phố C, nhưng tôi đã học ở trường H của thành phố C vì lý do gia đình. Lúc ấy anh rất nổi tiếng đấy, mọi người đều khen anh vừa giỏi vừa đẹp trai, nhưng tôi biết đến anh là nhờ năm đó lớp tôi có hai nữ sinh đã đánh nhau chỉ vì tranh cãi xem ai hợp với anh hơn.”
Tôi nhìn thấy nét xấu hổ lóe lên trong mắt Lục Kha Tri khi Vương Hướng Tiền kể chuyện của hai nữ sinh kia, bởi vì khi cậu ta đang nói, hắn chợt nghiêng đầu nhìn tôi, vẻ mặt cứng đờ.
Lý Nhiên cũng cười theo: “Hèn gì mọi người thường nói vòng du học rất nhỏ, đúng thật nhỉ.”
Từ Duyệt: “Tôi cũng muốn thấy con gái đánh nhau vì tôi, ha ha ha ha ha ha, người anh em rảnh thì đến dạy tôi nhé.”
Tôi nhịn không được trêu chọc hắn: “Lên đại học cũng như vậy đó, con gái theo đuổi anh ấy xếp thành hàng dài, mấy cậu muốn học cách thu hút con gái thì cứ hỏi anh ấy là được.”
“Mọi người đừng nghe cậu ta nói bậy.” Mặt Lục Kha Tri đen lại, hắn nhìn chằm chằm tôi, dứt khoát đổi đề tài: “Chúng ta đến ga tàu đi, tôi vừa nhìn trên Trainline[4], sắp có một chuyến tàu lúc 10h23’ đấy.”
[3]: Trainline, là một nền tảng bán vé xe lửa và xe khách kỹ thuật số độc lập. Nó bán vé thông qua trang web, qua điện thoại và thông qua ứng dụng di động có sẵn trên các nền tảng iOS, Windows Phone và Android. Nó được liệt kê trên thị trường chứng khoán Luân Đôn và là một thành phần của Chỉ số FTSE 250.
“Được thôi.”
“Ok.”
Tôi đi đằng sau bọn họ, suy nghĩ về hai từ “nói bậy” mà Lục Kha Tri vừa nói lúc nãy.
Thật ra, tôi đâu được tính là nói bậy chứ, đúng là hồi đại học có rất nhiều người theo đuổi hắn mà, nhưng hắn luôn lấy lý do muốn tập trung học để từ chối.
Rồi khi hẹn hò với tôi, tôi cố ý hỏi hắn, hết muốn tập trung học rồi hả?
Hắn lắc đầu, sáp tới gần tôi, ‘líu lo’ nói: “Em chưa đủ tốt sao? Ở cùng người yêu chưa đủ ý nghĩa hả? Học làm gì nữa?”
Lúc đó mặt tôi đỏ bừng lên, cẩn thẩn ngẫm lại những điều hắn vừa nói, tôi cảm thấy hắn nói rất đúng đó.