Gặp Anh Yêu Anh Là Định Mệnh

Chương 5: Ai là người có lỗi?




Một giây trước Lãnh Mạc còn dựa vào người cô, nhưng một giây sau đó cô bị đẩy ra một cách thô bạo, cả người cô lão đảo xuých ngã, hai vai đau dớn vì bị hắn đẩy ra. Còn chưa kịp đứng vững thì đã bị một tiếng quát đầy phẫn nộ từ hắn.

__ "Tránh ra, cô thật ghê tởm, loại đàn bà lòng dạ đầy mưu mô như cô không xứng động vào người tôi". Hắn ta phẩn nổ chửi mắng, khuôn mặt rét lạnh cùng đôi mắt đầy thù hận, hắn dần dần bước tới gần cô. Lúc này cô chỉ muốn chạy, chạy khỏi người đàn ông này, không phải vì cô sợ hắn mà vì cô không phải Tử Tình kia thì tại sao phải nghe những lời mắng chửi vốn không thuộc về mình đó? không phải vì cô không chịu nỗi những lời chửi mắng của hắn ta, kiếp trước cô bị mọi người mắng chửi còn ghê gớm hơn bây giờ nhiều, những câu quát mắng đó thậm chí nó có thể giết chết được cả một mạng người. Cô muốn chạy chỉ đơn giản vì cô không quen biết người đàn ông này, cô không yêu anh ta như chủ nhân thân thể này vậy thì tại sao cô phải đứng đây nghe hắn ta chửi? còn dùng từ chạy cũng không phải vì cô sợ mà vì mùi rượu trên người anh ta rất gay mũi còn lẫn vào mùi nước hoa nồng nặc của phụ nữ và nhìn khuôn mặt tức giận đến vặn vẹo của anh ta... thật sự bây giờ cô rất muốn chạy thật nhanh về phòng để ngủ một giấc nhưng đó mới là suy nghĩ của cô.

còn chưa kịp xoay người thì Lãnh Mạc đã đi tới đặt tay lên hai vai cô mà lắc mạnh "Tô Tử Tình, tại sao? tại sao cô phải làm vậy với tôi? vì cô mà tôi mất đi tất cả, vì cô mà người con gái tôi yêu nhất hận tôi, rời xa tôi... tất cả là vì cô, người đàn bà độc ác, tại sao vậy hả?..." Hắn ta đẩy mạnh cô làm cô té xuống sàn nhà một cách đau đớn. Cô nghiến răng vì đau đớn, hắn hỏi tại sao? haha... thật nực cười, còn không phải cô ấy yêu hắn sao, yêu hắn nên mới làm tất cả để được gã cho hắn ta, hắn là thật không biết hay là hắn ta thật sự ngu ngốc đây? Cô chịu đựng đau đớn, từ từ đứng dậy nhưng còn chưa đứng vững thì lại bị hắn ta đẩy thêm một lần nữa, và lần này cô té nằm lên cả sàn nhà, dù vậy trong ánh mắt của cô chỉ là sự bình tĩnh, bình tĩnh đến lạnh lẽo cả căn phòng, bên tại cô lại vang lên tiếng nói của hắn ta, giọng nói của một con quỷ dữ với dôi mắt chán ghét kia.

__ "Tô Tử Tình, cô đừng tưởng được gã cho tôi thì cô đã thành công đạt được mục đích, tôi nói cho cô biết tôi... Lãnh Mạc tôi sẽ không bao giờ yêu cô... hahaha" hắn ta dừng lại nhìn cô cười rồi ánh mắt từ chán ghét chuyển sang sự thù hận "loại người như cô sẽ không bao giờ có được tình yêu, cô ở nhà tôi thì sao chứ? tôi sẽ khiến cho cô sống không bằng chết, cô phải trả giá cho những gì cô đã gây ra". Nói rồi hắn đi một mạch lên phòng để lại cô nằm đó với nền nhà lạnh lẽo.

Cô đợi hắn ta vào phòng rồi mới từ từ đứng lên, vì cô không muốn vừa đứng lên lại bị té một cú vô ích. Chịu đựng đau đớn cô từ từ về phòng của mình, mở cửa nhưng không bật đèn, cô đi tới chiếc giường, ngồi lên và nghĩ về câu nói đó của hắn ta

"loại người như cô sẽ không bao giờ có được tình yêu" có lẽ câu nói này hắn ta nói đúng, đúng cho cả cô và Tử Tình, người con trai cô yêu đó không yêu cô. bây giờ cô cũng đã chết rồi, được sống lại ở một nơi xa lạ này, cô có linh hồn, có thể xác nhưng trai tim cô cũng đã chết cùng với thân thể của cô rồi, đúng vậy. Loại người như cô sẽ không có ai yêu và cô... cô cũng sẽ không yêu ai thêm một lần nào nữa, cô cười khổ, là vì cô sao? vì cô độc ác, vì ý nghĩ xấu xa của cô để rồi cô nhận lại quả báo là sự cô đơn, sự đau khổ cho tới khi chết đi sao? Không, không phải vì cô... có lẽ cô cũng mang một sai lầm lớn mà không bao giờ xóa sạch nó đi được nhưng tội lỗi lớn nhất không phải là vì vụ tai nạn kia sao... nó đã mang theo ba mẹ cô đi thật xa cô, vì tai nạn đó mà cô mới bước chân vào ngôi nhà kia để rồi họ reo rắc vào tâm hồn cô sự thù hận, lòng mang đầy mưu mô, độc ác. Tất cả, tất cả là vì tai nạn năm đó đã cướp đi tất cả của cô, cướp đi ba mẹ của cô, cướp đi cuộc sống hạnh phúc như một công chúa nhỏ của cô. Nhưng bây giờ có trách thì được gì đây? chỉ trách cô, tự trách mình vô dụng và hèn nhát để suy nghĩ tìm cách gã cho cậu.... để thoát khỏi cái gia đình đã cất giữ những suy nghĩ ngây thơ, non nớt, tâm hồn đẹp đẽ kia của cô để rồi con ác quỷ trong người cô thức dậy, để rồi cô bị chính mình hại chết, còn trách ai? tất cả là tại vì cô mà ra vậy nên cô có tư cách gì mà tức giận đây....?

Bất giác cô nghĩ đến Tử Tình, người con gái giống cô đó, tình yêu của cô, tất cả những gì cô làm để giành lấy hắn, giành lấy Lãnh Mạc vào tay mình nhưng bây giờ thì sao? Nếu như cô ấy còn ở trong thân thể này có lẽ khi nghe những lời nói nặng nề đầy chán ghét khi nãy của hắn ta thì có lẽ cô ấy sẽ đau khổ đi, bị người mình yêu nhất nói ra những lời nói đó có phải cô ấy cũng đau đớn như muốn chết không? cô yêu Lãnh Mạc, nhưng bây giờ? cô bị hắn lạnh nhạt, bị hắn khinh thường, chán ghét và căm thù chính mình, bị tất cả mọi người quay lưng lại với cô phải chăng vì vậy mà cô không có can đảm để sống tiếp? không có can đảm để đối mặt với cuộc sống đau khổ này mà phải tìm tới cái chết để rồi Hạ Mẫn cô được sống lại trong thân thể cô gái ấy, có lẽ cô nên cảm ơn vì điều này... không phải sao?

Trong câu chuyện của Tử Tình thì một người ngoài như cô sẽ thấy ai là người có lỗi nhất? Là ba mẹ cô ấy sao? sinh cô ra nhưng lại không cho cô một gia đình hoàn chỉnh như bao gia đình khác, dùng cô như một cộng cụ để phát tiết khi họ bực bội thì lại lôi cô ra để đánh đập, chửi bới, để cô lớn lên trong sự thù hận, không biết hai từ yêu thương được viết như thế nào... nên trách ba mẹ cô ấy sao? Hay là lỗi của chính bản thân cô ấy đã ác độc, mưa mô, lớn lên trong sự nuôi nấng của hai từ... "thù hận" để rồi biến bản thân thành một con ác quỷ đội lốt người... hay là Lãnh Mạc, người con trai mà cô ấy yêu, hắn đã lạnh nhạt với cô, vô tình, lạnh lùng gây cho cô ấy biết bao đau khổ, chua xót, thất vọng, đau đớn đến tận cùng, người liên quan nhiều nhất đến cái chết của cô ấy? hay nguyên nhân sâu xa gây nên tất cả cho cô là cuộc hôn nhân sắp, không tình yêu đặt của ba mẹ cô đây? Là tất cả đều có lỗi sao? có lẽ là không đi, không có ai sai cả. Tất cả như một bộ phim được đạo diễn tạo ra, kết cục của cô ấy sẽ không bao giờ thoát khỏi được. Đó chính là định mệnh của cô và cô phải chấp nhận, chỉ trách cái cuộc sống đầy đau khổ kia, trách cái xã hội mà người ta không bao giờ nhìn lại tại sao cô ấy lại thành con người ác độc đến như thế? họ chỉ nhìn thấy những gì mà cô đang gây ra và rồi hùa nhau chửi mắng cô gái kia... xã hội này thật tàn nhẫn, nó cho ta vui vẻ cho ta thành công nhưng cũng đồng thời đẩy ta xuống địa ngục với những đau khổ, tổn thương được gây ra bằng hai chữ "số mệnh"

Và còn một người nữa trong câu chuyện của Tử Tình nhưng chưa được nhắc tới, là một cô gái, người con gái được Lãnh Mạc yêu thương kia, cô ấy mang tên.... Kiều Hạ Băng. Có lẽ trong cậu chuyện của Tử Tình thì cô ấy là người vô tội nhất đi? vì Tử Tình mà cô ấy phải rời xa người mình yêu, bị tổn thương và đau khổ... Nhưng cô ấy thật sự vô tội sao? cô ấy yên hắn ta nhưng khi biết được hắn có quan hệ với Tử Tình cô lại rời xa hắn mặc dù cô ta biết rõ hắn bị Tử Tình hãm hại những vẫn ra đi... như vậy.... cô ta thật sự yêu Lãnh Mạc sao?.... có lẽ là có cũng có lẽ là không. Có lẽ cô ta cũng không đơn giản như cô nghĩ đi?

Tử Tình tỉnh lại trong suy nghĩ vu vơ của mình, cô lắc đầu thật mạnh để bản thân tỉnh táo hơn, cô nằm xuống nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ, rồi ngày mai cô... sẽ như thế nào đây? mong rằng tất cả sẽ được bình yên, sau tất cả những gì đã xảy ta cô thật sự đã rất mệt mỏi rồi.......

( xin lỗi những đọc giả, mình xin sửa lại là Lãnh Phong mới 1 tuổi thôi ạ vì năm 20 tuổi cô mang thai cũng gã cho lãnh mạc bây giờ cô 22 tuổi mà con của cô 2 tuổi thì không đúng nên tác giả xin sửa lại /cúi đầu 90°/ thành thật xin lỗi mọi người vì sự sai sót này của tác giả, mong mọi người bỏ qua ạ)