Thẩm Hạo đưa Thiên Thiên về nhà, xe dừng lại ở trước khu phố.
“Dừng ở đây?” Thẩm Hạo từ từ mở miệng.
“Ừ.” Thiên Thiên nghĩ thầm, anh ta thật sự biết tự giác.
Thẩm Hạo thả Thiên Thiên xuống rồi nhìn bóng lưng yểu điệu của cô, một lần nữa quay kính xe xuống, ló đầu, “Diêu Thiên Thiên.”
Thiên Thiên quay đầu, “Tôi để quên đồ hả?” sau đó gấp rút tìm di động và chìa khóa trong túi.
Thẩm Hạo cười nói, “Không phải.”
Lúc này Thiên Thiên mới yên tâm, cái trán đang nhíu chặt lại giãn ra, “Vậy anh kêu tôi làm gì?”
“Chuyện ngày mai không cần quá lo lắng, tổng tài là người rất dễ chịu.” Thẩm Hạo cười cười.
Thiên Thiên tạm dừng suy nghĩ trong nửa phút, bỗng nhiên mặt ủ mày ê
nói: “Tôi vốn đã quên mất chuyện này, sao anh nhắc tôi nhớ lại a?”
Ý cười trên môi Thẩm hạo càng sâu, “Thoải mái chút, chỉ cần đem quan điểm của cô nói rõ ràng thì đã thành công hơn phân nửa.”
Thiên Thiên vẫn còn chán nản, cô nói: “Cám ơn nha.” Âm thanh nhẹ vô cùng, có vẻ ôn như bình thản.
Thẩm Hạo cúi đầu cười, đêm nay cô cuối cùng cũng không mặt nhăn mày
nhíu với anh nữa, không hiểu sao tâm tình của anh lại sảng khoái hơn
nhiều.
Lúc Thiên Thiên mở cửa ra, trong nhà không có một tia sáng, chắc hẳn pa pa và mami đã đi ngủ, cô rón ra rón rén đi vào,
không dám phát ra một chút âm thanh nào để tránh quấy nhiễu họ.
Phòng khách lại đột nhiên sáng lên, làm Thiên Thiên giật nảy mình.
“Con gái ngoan sinh nhật vui vẻ.” ba Diêu không biết từ nơi nào xông
ra, cười tít mắt đưa ra một bao lì xì, “Nhận quà thì không được lấy
tiền, cho con lợi ích thật tế nhất, thích gì thì tự mua.” ( ồ yeah, ba
Diêu thật tâm lí.)
Đây là truyền thống nhà họ Diêu, ngày lễ hay ngày tết, tiệc lớn tiệc
nhỏ, tất cả đều bao lì xì, ít sức mà gọn gàng. (Viv: quá gọn, con kết
rồi nhá. Pil: có gọn hay có thích hay không cũng chưa đến lượt cô cảm
thán đâu )
Mặt mày Thiên Thiên hớn hở, nhìn độ dày của bao lì xì chắc chắn là
bội thu a. cô thiết tha mong chờ nhìn qua má Diêu, nịnh hót nói: “Mami,
phần của má đâu?”
Má Diêu từ sau lưng đưa cho cô một tấm thẻ xe buýt, “Cầm đi, dùng cẩn thận.”
Thiên Thiên lườm bà một cái, có vẻ như tấm thẻ này quen thuộc, bởi vì trên đó còn có dấu mực đỏ cô không để ý làm dính vào, cô nghi ngờ nói:
“Cái này không phải đầu năm con đưa má sao?”
“Không sai a.” má Diêu không hề phủ nhận.
Thiên Thiên khóc không ra nước mắt, “Mami cũng thật keo kiệt, làm gì có quà tặng kiểu này.”
Má Diêu khinh bỉ nhếch môi, “Con quá khinh thường má của con, cho con cái này đủ dùng tới mấy tháng.”
Thiên Thiên lập tức phấn chấn tinh thần lập tức nhào tới hôn vào má của hai người một cái.
“Con bé này thực có lòng tham tiền, giống ông y chang.” Má Diêu mau
mau lấy khăn giấy, lau đi nước miếng do Thiên Thiên để lại trên mặt.
Ba Diêu kiên quyết không thừa nhận, “Là bà đặt tên nó như vậy, còn trách tôi.”
“Sao lại trách ngược lại tôi?” má Diêu cãi.
“Chữ Thiên không phải đồng âm với chữ tiền sao?” ba Diêu nói.
“…” má Diêu á khẩu không trả lời được, tên này do bà kiên trì muốn
đặt. khởi nguồn từ việc bà là fan trung thành của Quỳnh Dao, hơn nữa rất thích quyển sách “Tâm hữu thiên thiên kết”, vì thế ngay cả tên con gái
cũng đặt như vậy.
Thiên Thiên dĩ nhiên không biết cái điển tích này, nghe ba Diêu giải
thích xong cô cực kì buồn bực. May mắn là chỉ đồng âm. Cô có một cô em
họ, ba má đặt tên là Thiên Bảo ( chữ “thiên” này có nghĩa chân chính là
tiền luôn chứ không phải đồng âm như tên của nữ chính), mỗi lần giáo
viên điểm danh đến cô là cả lớp cười vang. Nghe nói trước đó vài ngày cô bé họp lớp với bạn cấp 2, có hơn phân nửa bạn học nhớ tên của cô chính
vì nó đặc biệt như vậy.
“Mau vào trong ăn cơm.” Má Diêu thấy không nói lại ba Diêu liền nói sang chuyện khác.
Ba Diêu đáp lại một tiếng.
Thiên Thiên vẻ mặt đau khổ, “Con ăn không vô nữa.”
“Ăn không vô cũng phải ăn vài ngụm.” ba Diêu sờ sờ đầu con gái, “Ngoan, chờ một lát thưởng thức tài nghệ của ba.’
Khuôn mặt cô như trái khổ qua, chỉ cần bố già không biến sợi mì thành hồ là đã cám ơn trời đất rồi, không dám trông mong ông có khả năng
trong một đem biến thành một bậc đầu bếp.
Má Diêu lôi kéo Thiên Thiên ngồi xuống, bộ dạng nghe ngóng tò mò, “Con gái a, hôm nay con cùng ai mừng sinh nhật?”
Thiên Thiên lạnh nhạt nói: “Lâm Hi thôi, còn ai nữa?”
Má Diêu cười quỷ dị một cái, Thiên Thiên biết rõ không ổn.
Má Diêu quả nhiên không phụ sự mong đợi, dùng ngón tay bắn một cái
lên trán cô, “Con càng lớn càng không có tiền đồ, học được cách lừa má
nha.”
“Con nào dám lừa má a.” Thiên Thiên cúi đầu, cảm thấy khó thở.
Má Diêu lại nói: “Mễ Bác đã gọi điện tới tìm con.”
Thiên Thiên ngây ra một lúc, “Anh ta muốn làm gì?”
“Nó nói con sau khi tan ca liền lên xe của đàn ông.” Má Diêu cười đắc ý nói, “Chắc nó nghĩ rằng má sẽ giúp nó mắng con, nhưng không ngờ mình
lại bị má quở trách.”
“Má nói gì với anh ta?”
“Má nói,” má Diêu cố ý kéo dài một chút mới nói: “Má nói với nó: việc của Thiên Thiên nhà tôi sau bày không cần nó quan tâm, kêu nó tự lo cho mình đi.” (Mễ ca ngu thấy sợ )
Thiên Thiên cười rực rỡ, tính yêu ghét phân minh của cô được thừa kế từ má Diêu, hai mẹ con thường nhất trí trong nhiều việc.
Ba Diêu bưng một tô mì nóng hổi đặt lên bàn, Thiên Thiên la ăn không
vô, vì thế ba người chia bớt ra chén nhỏ cùng ăn. Thiên Thiên thừa dịp
má Diêu không chú ý, lấy quần áo vào phòng tắm, má Diêu sau một lúc mới
nghĩ tới còn chưa hỏi chuyện mình đang hứng thú, kêu to vài tiếng, Thiên Thiên chỉ giả như mình không nghe thấy gì.
Thiên Thiên đứng trong phòng tắm ngây người rất lâu, rốt cuộc làm
giảm tính kiên nhẫn của má Diêu. Cô nhẹ chân nhẹ tay sấy tóc ở phòng
khách rồi về phòng ngủ lên mạng.
Trường Kiếm Tận Thiên online, Thiên Thiên gõ một cái mặt cười qua: “Hi.”
Trường Kiếm Tận Thiên: “Hôm nay em online muộn hơn bình thường.”
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Hôm nay sinh nhật em nên đi ăn cơm.”
Trường Kiếm Tận Thiên: “Cùng bạn trai sao?”
Thiên Thiên do dự một chút liền trả lời: “Là cấp trên của em.”
Trường Kiếm Tận Thiên: “Anh ta đang theo đuổi em?”
Lần này thiên thiên trả lời nhanh chóng: “Đương nhiên không phải, một người luôn đùa giỡn, trêu cợt em, sao lại giống như đang theo đuổi em
chứ.’
Trường Kiếm Tận Thiên: “Em chẳng lẽ không biết con trai thường bởi vì có ý với người đó mới đùa giỡn, trêu ghẹo, mục đích chính là thu hút sự chú ý của cô ấy.” (không đánh tự khai à :-” )
Thiên Thiên nghi hoặc, “Vậy sao?”
Trường Kiếm Tận Thiên cực nhẫn nại giải thích: “Cách biểu đạt của con trai rất kì quái, ví dụ như một cậu bé vì thích một cô bé nên giựt tóc
cô nàng, có khi còn cố ý bắt sâu bỏ vào hộp bút để hù dọa.”
Thiên Thiên có chút suy nghĩ, cô quả thật có nghe qua chuyện này, cũng có thể chấp nhận.
Tin nhắn của Trường Kiếm Tận Thiên nhanh chóng bay tới: “Vậy em thấy anh ta thế nào?”
“Anh ta phong nhã, nói chuyện hài hước dí dỏm, năng lực làm việc lại
cao, em…” Thiên Thiên đột nhiên nghĩ tới Lâm Hi từng nói với cô không
thể ở trước mặt một cô gái khen một cô gái khác, đối với con trai cũng
vậy. cô suy nghĩ thật lâu, sau đó xóa hàng chữ đó đi, thay bằng: “Người
này a, tự cao một cách vô lý, còn tự yêu bản thân, hư, nhắc tới hắn là
em thấy tức.” (hắc hắc… ý tỷ cũng giống ý tụi này )
Trường Kiếm Tận Thiên nặng nề rất lâu mới đáp một chữ: “À.”