Nếu đúng như giao hẹn thì hôm nay chính là thời cơ để hành động, từ sáng sớm Sở Nghinh đã thức dậy để canh từng giây từng phút trôi qua.
Hôm nay lịch trình của Mục Nhiễm lại bận cả ngày nên chỉ ghé được bệnh viện thăm cô một tiếng vào buổi sáng rồi nhanh chóng đến địa điểm chụp ảnh quảng cáo.
Không có Mục Nhiễm ở đây thì chỉ có mấy tên thuộc hạ của Ân Viêm đứng canh ở ngoài cửa.
Châu Vũ hình như hôm nay cũng không có ở đây trông chừng cô vì từ sớm đã đến công ty xử lý công việc cho Ân Viêm rồi, như vậy đúng là thêm một bước thuận lợi cho cô.
Còn về Ân Viêm, cô không biết liệu hắn có đột ngột xuất hiện hay không, nếu hắn thật sự đến đây nữa, cô thật không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.
Nhìn đồng hồ đếm ngược ba phút, từng sợi dây thần kinh cũng sắp căng đứt ra vì khẩn trương.
Đến khi có tiếng mở cửa, tim của cô bắt đầu treo ngược lên cao.
Một y tá đẩy chiếc xe đẩy dụng cụ y tế đi vào, vừa đến giữa phòng thì Sở Nghinh đã nhận ra ngay đó chính là Tô Phỉ Thúy rồi, cô vội nhìn ngó về phía cửa để xác định chắc chắn không bị ai phát hiện mới thúc giục Tô Phỉ Thúy.
Tô Phỉ Thúy đến đứng sát bên cạnh đầu giường, cặp mắt đảo nhìn khắp bốn góc phòng một vòng, tay nhét vào túi áo, chậm rãi, cẩn thận lấy ra một túi đồ bọc màu đen, nhét thật nhanh vào tay của Sở Nghinh rồi từ từ lùi bước ra xa.
Cầm được món đồ kia trong tay, Sở Nghinh tự nâng cao cảnh giác hơn, hất cằm ra hiệu bảo Tô Phỉ Thúy rút lui.
Hai mắt dán chặt theo từng bước chân của cô ta, đợi đến khi cô ta hoàn toàn rời khỏi phòng bệnh mà không bị phát hiện hay nghi ngờ gì thì cô mới buông lỏng tinh thần.
Một lần nữa cẩn thận quan sát xem bên ngoài còn động tĩnh gì khác nữa không, sau khi chắc chắn tạm thời không có vấn đề gì, cô mới bắt đầu rút kim tiêm cắm trên mu bàn tay ra, chậm rãi bước xuống giường, cầm theo túi đồ mà Tô Phỉ Thúy đưa, đi thẳng vào trong phòng vệ sinh, nhanh tay khóa chặt cửa lại.
….….
Căn phòng xa hoa lộng lẫy lại có phần ái muội, hoang dã, xung quanh phảng phất một mùi hương dung tục của một trận ho4n ái vừa kết thúc chưa bao lâu.
Người đàn ông ngồi trên giường vừa mới mặc lại quần áo, vẫn còn đang cài lại phần cúc áo từ ngực đến cổ.
Đúng lúc điện thoại để trên bàn cạnh đầu giường vang lên, một cái tên vô cùng gần gũi hiển trên màn hình.
Người đàn ông cầm điện thoại lên, suy nghĩ một lúc rồi mới chấp nhận cuộc gọi, giọng điệu dịu dàng hoàn toàn trái ngược với ánh mắt lạnh nhạt và chán ghét của anh ta.
- Bảo bối, sao vậy?
- Bá, khi nào thì anh về? Em nghe cha mẹ nói ngày mai là ngày cắt băng khánh thành dự án khu vui chơi mới của Ân Dạ rồi.
Lúc anh rời khỏi Bắc Kinh cũng đã hứa với em sau khi kết thúc công việc ở Thượng Hải sẽ về nhà.
Em nhớ anh lắm rồi.
Giọng nói của nữ nhân ở đầu dây bên kia có bao nhiêu dịu dàng liền có bấy nhiêu dịu dàng, ôn nhu ngọt ngào như dòng suối thanh mát sáng tinh mơ, lọt vào tai của ai cũng không nỡ cáu giận.
Lúc nhìn thấy tên cuộc gọi là của Tố Hân, Ân Bá cũng không khó đoán mục đích cô gọi đến.
Mười lần thì cũng đến chín lần là hỏi khi nào anh ta trở về Bắc Kinh rồi.
Anh ta và Tố Hân đã kết hôn được hai năm, nhưng đã quen nhau từ thời gian anh ta đi du học ở nước ngoài, thời gian hai người ở bên nhau thấm thoát cũng đã hơn năm năm rồi, trước kia tính tình của Tố Hân phóng khoáng, hoạt bát hơn bây giờ khá nhiều, chỉ là sau lần sảy thai một năm trước thì lúc nào cô cũng sống trong trạng thái bất an, lo được lo mất, Ân Bá ở nhà thì thôi, cứ hễ anh ta đi xa thì cô lại không ngừng lo lắng mà hết gọi điện rồi lại nhắn tin.
- Ngoan, ở nhà đợi anh, ngày mai cắt băng khánh thành xong anh sẽ về ngay với em.
Một cánh tay mềm mại luồn lách thuần thục bất ngờ từ phía sau di chuyển ra trước ngực của Ân Bá, anh ta đương nhiên biết đó là ai và định làm gì, nên cũng để mặc cho cô ả làm càn.
Một mặt thì vô cùng bình thản khi nói chuyện điện thoại với vợ, còn tay thì đã không yên phận sờ loạn trên thân thể nóng bỏng của ả nhân tình.
Cách nhau qua màn hình điện thoại, Tố Hân đâu hề biết được ở bên này đang xảy ra chuyện gì.
Người đàn ông là chồng mình, trong điện thoại thì nói với cô bao nhiêu lời ngon ngọt giả dối, ở bên kia màn hình điện thoại lại đang ôm ôm ấp ấp người tình, thậm chí trước khi gọi đến bọn họ đã quấn quýt với nhau suốt mấy tiếng đồng hồ, làm ra không biết bao nhiêu chuyện xấu hổ nữa.
Sau khi tắt điện thoại, ả tình nhân càng bạo gan hơn, phóng túng quấn chặt lấy người đàn ông, hôn lên khắp hai bên cổ của anh ta.
- Anh Bá.
Tiếng gõ cửa bất ngờ cắt ngang bầu không khí ái muội bên trong, kèm sau đó chính là tiếng thông báo của trợ lý.
Ân Bá không do dự gì, gỡ tay của ả tình nhân ra rồi ra lệnh cho trợ lý đi vào.
Trợ lí Mục Trì đi vào, đi theo Ân Bá lâu rồi nên cậu ta cũng không còn lạ gì khi thấy những cảnh thế này nữa, sắc mặt không có chút biểu cảm gì, cung kính cúi chào một cái mới nói.
- Anh Bá, có chuyện này em nghĩ anh nên biết.
Ân Bá đưa mắt nhìn cậu ta một cái, thuận miệng thúc giục.
- Có chuyện gì, nói thẳng đi.
Mục Trì suy nghĩ gì đó một thoáng qua rồi nói hết với anh ta.
- Là tin tức mới nhất mấy anh em nghe ngón được từ bệnh viện của Đường Uyên.
Mấy ngày trước Sở Nghinh được đưa vào bệnh viện trong trạng thái đuối nước, mặc dù cấp cứu không có vấn đề gì nguy hiểm, nhưng lại phát hiện cô ta đã mang thai.
Tin tức này đối với Ân Bá thì không phải một chuyện nhỏ nữa.
Ở Ân gia chỉ cần không phải tin tức mình sắp làm cha thì việc những người còn lại có con cũng đều là một mối đe dọa rất lớn đến khả năng giành được vị trí thừa kế.
Mà lại là Ân Viêm nữa thì đúng là vấn đề rất lớn rồi.
- Tin chính xác chứ?
Mục Trì gật đầu khẳng định, chắc chắn hơn chín mươi phần trăm rồi, ngay lập tức mở một tấm ảnh trong điện thoại đưa cho Ân Bá xem.
- Đây là kết quả mấy đứa nhóc lén chụp lại được, chắc chắn không sai.
Nhìn tấm ảnh chụp lại kết quả siêu âm của Sở Nghinh, Ân Bá có vẻ như đã đứng ngồi không yên rồi.
Sở Nghinh mang thai, nếu như đứa bé này là con trai và được sinh ra đúng thời gian phát triển thì cũng vừa đúng lúc trước ngày mở thừa kế lần cuối ba tháng.
Chết tiệt! Xem ra Ân Viêm sớm đã có tính toán sẵn cả rồi, thế mà ngoài mặt vẫn vờ như không quan tâm đến việc sinh con?
- Truyền lệnh của tôi xuống, đùng cách gì cũng được, tốt nhất là khiến cho Sở Nghinh không thể sinh ra được đứa con nào.
Mục Trì không nghĩ gì liền gật đầu nhận lệnh, nhưng sau đó hình như có chuyện chưa nói.
- Anh Bá, chuyện này có vẻ như không khó, vì bản thân Sở Nghinh dường như không muốn sinh đứa bé này.
Mấy ngày qua Ân Viêm phái người canh giữ trước phòng bệnh của cô ta rất nghiêm ngặt, có vài lời đồn rằng giữa h4i vợ chồng bọn họ xảy ra tranh cãi về việc sinh đứa bé.
Nếu như chúng ta có thể giúp Sở Nghinh một tay thì....vừa hay đúng với tâm nguyện của anh rồi.
Ân Bá hài lòng cười lớn, vừa gật đầu vừa phất tay ra hiệu cho Mục Trì lui ra ngoài trước, thực hiện theo ý kiến mà cậu ta vừa đề xuất.
Mục Trì vừa đi ra, ả nhân tình đang ngồi trên sofa liền đứng lên uốn éo đi tới ngồi vào đùi của Ân Bá, còn ra vẻ thần bí nữa.
- Anh Bá, đừng tức giận chứ.
Thực ra thì chuyện này anh cũng không hề thua bọn họ mà.
Nghe cô ả thủ thỉ mấy câu không đầu không đuôi bên tai, Ân Bá hơi nhíu mày khó hiểu nhìn sang, như đang hỏi lại cô ta cho rõ ràng.
Ả nhân tình nở một nụ cười đắc ý mưu mô, chìa một tay ra trước mặt của Ân Bá.
Trong tay cô ta từ sớm đã nắm lấy một vật, chỉ đợi đến lúc này đưa cho anh ta xem thôi.
- Anh Bá, người ta hoàn thành nhiệm vụ rồi đây.
Hai mắt Ân Bá dán chặt trên vật nằm trong lòng bàn tay của cô ả, mọi cảm xúc bực tức khó chịu khi nãy cũng theo đó mà tiêu tan hết, chuyển sang mừng rỡ, hài lòng đến thỏa mãn.
- Du Du, chuyện này không đem ra đùa được đâu.
Thang Du bật cười, ánh mắt kiên định nhìn người đàn ông, tự tin khoe chiến tích đạt được.
- Sao em dám đùa với anh chứ.
Anh Bá, em đã thử đến ba lần rồi, kết quả đều chỉ có một.
Em đã hoàn thành nhiệm vụ anh giao rồi.
Bây giờ anh sẽ thưởng gì cho em đây?
Vừa rồi còn tưởng sẽ phải thua Ân Viêm, nhưng bây giờ thì Ân Bá anh ta cũng có con rồi, như vậy thì không ra tay ngay với Sở Nghinh thì anh ta cũng chưa bị xem là thua.
Vòng tay ôm Thang Du vào trong ngực như một món bảo vật trân quý, dịu dàng dỗ dành.
- Vậy em muốn thưởng gì đây?
Đáy mắt Thang Du lóe lên một tia đắc ý, dùng giọng điệu nũng nịu pha chút tủi thân nói với anh ta.
- Anh tạm thời đừng về Bắc Kinh vội được không? Em chỉ muốn anh ở bên em trong thời gian mang thai thôi.
Thang Du vừa nói ra yêu cầu, Ân Bá đã chẳng thèm do dự một giây nào liền gật đầu đồng ý với cô ta luôn rồi, còn nhớ phải gọi điện thoại nói với Tố Hân nữa.
- Hân Hân, công việc đột ngột xảy ra chút vấn đề nên tạm thời anh vẫn chưa thể về Bắc Kinh.
Đợi anh giải quyết xong mọi việc sẽ về với em.
- Đừng lo lắng hay suy nghĩ gì nhiều cả, cứ tin anh.
Những lời anh ta nói đâu có chỗ nào là giống đang thương lượng với vợ mình chứ, đây rõ ràng là mệnh lệnh mà, còn chẳng thèm để câu nào của Tố Hân vào tai nữa.
..........!
Sau khi thuốc đã phát huy tác dụng, Sở Nghinh đã bắt đầu cảm nhận từng cơn đầu đầu tiên.
Nếu vừa rồi cô vẫn còn đứng rất vững và hoàn toàn khỏe mạnh thì bây giờ cả người cô dường như không còn sức để chống đỡ, phản xạ đầu tiên chính là đặt hai tay lên ôm chặt vùng bụng dưới sau khi đã ngồi phịch xuống sàn nhà vệ sinh.
Đau đến mức toàn thân như bị xé làm đôi nhưng vẫn phải cắn chặt răng để kìm chế không kêu thành tiếng, mồ hôi đều đã rịn ra ướt đẫm người, mặt mũi tái mét dường như cắt không còn giọt máu.
Cô quằn quại quay người sang trái rồi lại qua phải, h4i chân chà sát xuống mặt sàn, run lẩy bẩy.
Đau đến sắp không thở nổi nữa, cô có thể cảm nhận được vùng bụng dưới đang phản ứng kịch liệt, h.ạ thân giống như có một luồng chất lỏng ấm nóng sắp trào ra khỏi cơ thể….
- Không phải lúc nãy đã kiểm tra rồi sao? Bây giờ lại kiểm tra gì nữa?
- Theo lịch của bệnh viện bây giờ mới kiểm tra lần một trong ngày, hôm nay chưa có y tá nào được phân công kiểm tra bệnh nhân cả.
Là tiếng ở ngoài cửa, cảnh vệ đang ngăn một y tá lại.
Hình như cũng đã bắt đầu phát hiện ra vấn đề rồi.
- Không hay rồi.
Mau vào trong xem phu nhân có sao không? Cậu, thông báo cho Ân tiên sinh đến đây ngay.
Một thuộc hạ vừa phát hiệu lệnh, ba người bao gồm nữ y tá lập tức mở cửa xông thẳng vào trong phòng.
Không nhìn thấy Sở Nghinh ở trên giường, sắc mặt ai nấy đều bị dọa cho tái mét, vội vàng tìm đến phòng vệ sinh.
Gõ cửa mấy lần rồi thử mở thì phát hiện khóa từ bên trong thì càng chắc chắn Sở Nghinh đang ở trong đó.
- Phu nhân! Phu nhân! Phu nhân, cô có ở trong không?
- Phu nhân, nếu cô ở trong thì mau trả lời chúng tôi đi.
- Ân phu nhân, Ân phu nhân, cô có sao không?
Gọi mãi không nghe một tiếng đáp lại nào, bọn họ không dám chậm trễ thêm nữa, lập tức phá khóa.
- Ân phu nhân!
- Mau! Mau gọi bác sĩ!
Cửa vừa được mở ra, cảnh tưởng kinh hoàng bên trong dọa cho ba người suýt nữa đứng không vững.
Sở Nghinh co rúm lại một góc ôm chặt bụng, mà giữa h4i chân cô còn dính một chút mãu nữa.
Y tá phản ứng rất nhanh cầm lấy khăn tắm treo trên tường che lại cho Sở Nghinh để một cảnh vệ đỡ cô dậy.
Ba người vội vội vàng vàng phối hợp với nhau vừa đưa Sở Nghinh ra khỏi phòng bệnh vừa gọi đội bác sĩ đến chuẩn bị cấp cứu.
Trước mắt vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng nếu như Sở Nghinh và đứa bé trong bụng xảy ra bất trắc gì, tất cả những người phụ trách bệnh tình cũng như an toàn của cô hôm nay đều không thể thoát khỏi tai họa..