Gặp Anh Là Ác Mộng

Chương 134: 134: Mẹ Lại Muốn Bỏ Rơi Con Lần Nữa





Ân Điềm chọn chỗ ngồi ở một góc khá ít người đi qua lại, vừa có thể tập trung đọc sách mà cũng không có cảm giác bất an vì ánh mắt của những người xung quanh.

Nhưng cô ngàn vạn lần cũng không thể ngờ tới chính là vị trí này cũng đang mang lại cho cô một mối hiểm họa.

- Xin chào, vị hôn thê.

Quyển sách đang cầm trong tay vừa bị một bàn tay giật lấy xong thì Ân Điềm lại nhìn thấy người đàn ông bất thình lình ngồi ngay bên cạnh mình, anh ta chính là Phong Dực, người mà cô đang muốn trốn nhất vào lúc này.

Ân Điềm phát hoảng, giật mình như đang gặp ma giữa ban ngày vậy.

Cô định hét lên nhưng chợt nhớ ra mình vẫn còn đang ngồi trong thư viện nên dù có sợ hãi và tức giận đến mấy cũng buộc mình phải giữ yên lặng, điều chỉnh lại cường độ âm thanh của mình.

- Sao, sao anh lại vào đây được?
Cũng chính vì bắt được điểm yếu này nên Phong Dực càng đắc ý hơn, anh ta đã hoàn toàn nắm được thế chủ động rồi.

Còn nhìn Ân Điềm với một thái độ khiêu khích, châm chọc, nhất là đối với biểu cảm tức đến nghẹn cả lồng ngực nhưng ánh mắt vẫn đầy cảnh giác của cô càng khiến anh ta thêm hứng thú, dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật nói với cô.

- Em vào được thì sao anh lại không thể nào? Chỗ này cũng đâu phải nhà em xây.

….…
Vừa bình tĩnh hơn được một chút là Kiều Thanh Thanh lại tiếp tục kể cho Ân Viêm nghe về những chuyện đã xảy ra.

- Tôi còn nhớ rất rõ, hôm đó tôi cùng lão gia đến trường đón tiểu Nghinh tan học.

Con bé lần đầu tiên được nhìn thấy tôi đợi nó trước cổng trường nên đã rất vui, liền chạy thật nhanh qua đường.

Tôi cũng không kìm lòng được mà vẫy tay với nó.

Không ngờ, lúc con bé sắp đến chỗ chúng tôi rồi, đột nhiên có một chiếc xe giao hàng lái với tốc độ rất nhanh đến gần, thiếu chút nữa thôi là đã đụng phải tiểu Nghinh rồi.

Sau khi nói hết được những lời đã cố gắng chôn sâu trong đáy lòng suốt mấy năm qua, Kiều Thanh Thanh giống như đã bị rút cạn sinh lực.

Bà cảm giác hai chân đều trở nên mềm nhũn rồi, cho nên không thể tiếp tục đứng nữa mà phải ngồi xuống giường điều chỉnh lại tâm trạng.

- Vốn dĩ tôi cũng không muốn tin những lời bói toán đó.

Nhưng đã rất nhiều lần tiểu Nghinh suýt gặp nguy hiểm vì tôi đến gần nó, muốn chăm sóc nó.

Cậu nói trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp hoàn toàn đến như vậy chứ..

Hai tay Ân Viêm siết chặt thành quyền, cảm giác tức giận xen lẫn bất lực thực sự không dễ chịu một chút nào.


- Chuyện này, ba của tiểu Nghinh cũng không biết sao?
Kiều Thanh Thanh cắn chặt môi gật đầu một cái, hai tay vẫn giữ chặt không buông chiếc hộp sắt của mình.

- Tôi chưa từng dám nói với ông ấy.

Tôi hiểu tính cách của ông ấy, nếu tôi nói cho ông ấy biết, chắc chắn ông ấy sẽ thay tôi giải thích với tiểu Nghinh.

Đó chính là điều tôi lo sợ nhất.

Tôi đã một mình vượt qua được hai mươi năm rồi, tôi không muốn cuối cùng tiểu Nghinh lại phải gánh chịu cảm giác áy náy với tôi, tôi thà rằng nó cứ căm ghét tôi như mấy năm qua còn hơn.

Ân Viêm có chút không hiểu mà hỏi lại.

- Vậy tại sao bác vẫn quyết định nói cho cháu biết sự thật? Bác không nghĩ cháu cũng sẽ giống như ba của tiểu Nghinh, nói hết cho cô ấy biết sao?
Kiều Thanh Thanh ngước mắt nhìn hắn, lắc đầu với khuôn mặt đầy nước mắt.

- Tôi biết cậu sẽ không làm vậy.

Đối với lão gia, dù là tôi hay tiểu Nghinh đều quan trọng như nhau, một bên là vợ một bên là con gái nên chắc chắn ông ấy không muốn ai bị tổn thương cả.

Nhưng cậu thì khác, cậu sẽ chỉ quan tâm cảm xúc của tiểu Nghinh, chỉ đứng trên lợi ích của con bé mà xem xét mọi vấn đề.

Còn tôi chẳng qua cũng chỉ là người sinh ra con bé, cậu có thể không cần quan tâm.

Cho nên tôi nói sự thật cho cậu biết, chính là muốn nhờ cậu chăm sóc cho con bé, thay tôi bù đắp lại những thiệt thòi mà nó đã chịu đựng suốt hai mươi năm qua.

Tôi biết, tôi không đủ tư cách để nói những lời này, nhưng tôi vẫn phải nói một lần với vị trí là mẹ của tiểu Nghinh.

….…..

Ân Điềm nhìn thấy Phong Dực giống như chuột thấy mèo, trong đầu chỉ có suy nghĩ duy nhất là nhanh chóng bỏ chạy.

Mà hình như Phong Dực cũng đã sớm nhìn thấu suy nghĩ đó của cô rồi, anh ta vây cô ngồi xuống lại ghế mà cô ngồi nãy giờ, sau đó ngồi ngay bên cạnh cô.

Còn đặc biệt kéo cô lại gần nhất có thể nữa.

- Phong Dực, rốt cuộc anh muốn làm gì hả? Thuộc hạ của anh tôi đang ở bên ngoài, nếu anh không cút ngay, tôi sẽ gọi bọn họ vào ngay lập tức.

Nghe mấy lời đe dọa vô nghĩa của Ân Điềm, Phong Dực liền không nhịn được mà bật cười nhẹ.

Gương mặt đẹp đến hoàn hảo dán chặt bên cổ của cô, chỉ toàn nói những lời không đứng đắn.


- Vị hôn thê của anh, em đừng tưởng anh lại sợ anh cả của em đấy.

Cậu ta và anh là bạn chứ cũng không phải chủ tớ.

Huống hồ, bây giờ cậu ta còn đang quấn lấy người phụ nữ của cậu ta, làm gì có thời gian lo cho em nhiều như vậy.

Hơn nữa, em cũng không còn là trẻ con nữa, đâu thể suốt ngày gặp chuyện gì là lại về méc anh trai được.

- Anh chưa nói với em nhỉ? Đừng giở trò khôn lõi trước mặt anh.

Tranh thủ lúc Phong Dực không quá chú ý nên Ân Điềm mới lén lút lấy điện thoại từ túi xách ra, định sẽ gọi cho Lỗ quản gia để cầu cứu.

Nhưng cô còn chưa kịp mở khóa màn hình thì điện thoại đã bị Phong Dực cướp lấy rồi.

Anh ta cầm điện thoại giơ trước mặt của Ân Điềm, trịnh trọng đưa ra lời cảnh cáo.

Nhìn điện thoại của mình đã bị Phong Dực lấy mất, Ân Điềm biết tạm thời không còn đường thoát thân.

Trước khi nghĩ ra được cách nào vẹn toàn nhất thì cô tuyệt đối không được hành động liều lĩnh, nhất định phải cẩn thận đề phòng.

Ân Điềm càng muốn tránh đi thì Phong Dực càng tấn công không hề kiêng dè gì.

Cánh tay săn chắc như thép của anh ta vòng qua bờ vai nhỏ của cô, nếu người ngoài nhìn vào thì cũng chỉ thấy được một cặp tình nhân tình nồng ý thắm thôi.

Mà chỉ có Ân Điềm mới biết người đàn ông này không chỉ ép cô ngồi yên trên ghế mà bàn tay còn lại của anh ta còn to gan sờ soạng khắp hai chân của cô dưới gầm bàn.

- Anh, anh mau bỏ tay ra.

Nếu không, nếu không tôi sẽ hét lên đấy.

Phong Dực nghe xong không những không dừng tay lại mà hành động càng quá sỗ sàng hơn, bàn tay anh ta sớm đã len lỏi vào giữa hai đùi ngọc đang muốn khép chặt, dùng lực tách ra để dễ dàng đùa giỡn vùng cấm địa của nữ nhân.

- Nếu em muốn tất cả những người ở đây đều nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng bây giờ của em thì cứ việc hét lớn lên.

Lời đe dọa của Phong Dực đúng là rất có tác dụng.

Khiến Ân Điềm trong phút chốc đã không dám chống cự, trên mặt còn rất rõ ràng cảm giác chịu đựng nhẫn nhục đến căm phẫn.

….….


Kiều Thanh Thanh cầm từng món đồ trong chiếc hộp sắt lên, nhìn ngắm lại thật kỹ dù đây không biết là lần thứ bao nhiêu bà ngắm chúng rồi.

- Năm nào con bé ngốc này cũng chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi.

Những lần nó đưa cho tôi, tôi cũng lạnh lùng phớt lờ đi.

Cũng có những lần nó chưa kịp đưa cho tôi.

Nhưng tôi lại chỉ có thể tự mình giấu đi từng món quà, sau đó một mình cất giữ suốt mấy năm qua.

- Cũng đã rất nhiều lần, tôi muốn mặc kệ lời bói toán kia để nhận con gái, chăm sóc cho nó, bù đắp cho nó.

Nhưng mỗi đêm tôi đều gặp những cơn ác mộng rất kinh khủng, trong những cơn ác mộng đó, đều là những tai nạn giết chết đứa con gái duy nhất của tôi.

Tôi lại tiếp tục sợ hãi, nếu như mệnh của tôi thực sự khắc chết tiểu Nghinh, thì tôi nguyện cả đời này đóng vai một người mẹ tồi cũng được.

- Tôi vẫn luôn nghĩ rằng nó sẽ phải sống đơn độc như vậy cả đời, không ai chăm sóc, không ai bảo vệ.

Nhưng cuối cùng tôi cũng đợi được cậu đến rồi, tiểu Nghinh có cậu bên cạnh, tôi không còn gì để lo lắng nữa.

Kiều Thanh Thanh cẩn thận lau hết nước mắt, và cất hết đồ vào trong hộp sắt.

- Thực ra lúc nãy khi nghe cậu gọi lão gia một tiếng ba vợ, nhưng lại xưng hô khách sáo với tôi như vậy thì tôi đã hiểu được lí do rồi.

Trong mắt cậu thì tôi không phải mẹ của tiểu Nghinh nên cậu mới không cần gọi tôi là mẹ vợ.

Lúc đó tôi đã biết cậu quan tâm đến con bé như thế nào.

Nói đoạn, bà dừng một lát, hình như đang hồi tưởng lại những chuyện cũ rồi mới nói tiếp.

- Cậu biết không, trước đây đã từng có rất nhiều người hỏi tôi về vấn đề này.

Nhưng mục đích cuối cùng vẫn là để cố gắng chỉ trích tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi nghe có người hỏi tôi, tiểu Nghinh đã làm gì sai.

Từ đầu đến cuối, điều duy nhất mà cậu quan tâm đến chỉ có tiểu Nghinh, tất cả cảm nhận của con bé, tôi rất vui vì cuối cùng cũng có người toàn tâm toàn ý nghĩ cho nó như vậy.

Kiều Thanh Thanh cất chiếc hộp sắt về lại chỗ cũ, đứng lên và bước tới đối diện với Ân Viêm, cúi đầu trịnh trọng nữa,
- Sau này tiểu Nghinh, nhờ cả vào cậu.

Ân Viêm còn định đỡ Kiều Thanh Thanh thẳng lưng lên, nhưng hắn vừa mới nhấc chân chưa bước thì đã nghe một giọng rất quen thuộc từ từ truyền đến gần, cắt ngang hết tất cả.

- Cho nên, mẹ lại muốn vứt bỏ con một lần nữa?
Ân Viêm và Kiều Thanh Thanh lần lượt quay đầu nhìn lại.

Hai người đều bị sự xuất hiện của Sở Nghinh làm cho bất ngờ.


Nhìn sắc mặt của cô, cùng đôi mắt đẫm lệ thì có thể đoán được là cô đã đứng ở bên ngoài cửa nghe hết cuộc nói chuyện của Kiều Thanh Thanh và Ân Viêm từ nãy giờ rồi.

- Tiểu Nghinh, sao em lại lên đây?
Kiều Thanh Thanh nhìn thấy Sở Nghinh xuất hiện, nhất thời rơi vào thế khó xử, lại không biết phải phản ứng như thế nào nữa.

Thấy bà đứng bất động rất lâu, mà Sở Nghinh trông càng lúc càng đau lòng hơn, Ân Viêm không nỡ nhìn cô như vậy nên mới chủ động hóa giải bầu không khí kỳ lạ lúc này.

- Tiểu Nghinh, chúng ta xuống dưới trước đi.

Nhưng Sở Nghinh đã hoàn toàn không muốn nghe Ân Viêm nói, cô cứ nhìn chăm chăm vào Kiều Thanh Thanh đang cố gắng tránh né mình, từng bước, từng bước đi đến gần bà.

- Mẹ, nếu hôm nay không phải chính tai con nghe được thì chắc là cả đời này con cũng không biết mẹ lại giấu con chuyện lớn như thế này nhỉ? Mẹ nói gì đi, sao mẹ không nói gì nữa hả?
Giọng cô run run, lại bị cảm xúc kích động tột cùng làm mất hết bình tĩnh, vừa khóc vừa hét lên.

- Sao mẹ không nói gì nữa? Mẹ nói lại những lời mẹ vừa nói đi chứ?
Đứng bên cạnh nhìn Sở Nghinh như vậy, Ân Viêm đã bắt đầu sốt ruột không yên rồi.

Hắn rất muốn tiến tới mà ôm cô vào lòng rồi đưa cô rời khỏi đây.

Nhưng hắn lại do dự, bởi vì hắn biết đây mới là cách thức thực sự giúp cô hoàn toàn tháo bỏ được bóng ma trong lòng đã tồn tại suốt hai mươi năm qua.

Nếu bây giờ hắn lại ngăn cản cô thì cả đời này cô cũng sẽ không thể nhẹ lòng được.

.........!
Đùa giỡn nửa ngày, rốt cuộc thì Phong Dực cũng đã chịu thả cho Ân Điềm về.

Vừa thoát khỏi được vòng vây của tên đàn ông biến thái kia, Ân Điềm giống như mới bắt được một chiếc phao cứu sinh, dùng hết tất cả sức lực mà tháo chạy thật nhanh nhất có thể.

- Vội về nhà vậy sao? Vị hôn thê?
Không ngờ Ân Điềm đã chạy đến cửa rồi mà còn bị chặn lại lần nữa.

Phong Dực bất thình lình chắn ngay trước mặt của cô, vẫn dáng vẻ cà lơ phất phơ như cũ, trêu chọc cô gái đang nhìn mình với ánh mắt chán ghét tột độ, còn dứt khoát mà phản bác lại nữa.

- Đừng có gọi tôi như vậy, ai là vị hôn thê của anh? Phong Dực, tôi tuyệt đối sẽ không gả cho anh đâu.

Phong Dực hoàn toàn xem nhẹ thái độ của cô, anh ta giống như đang tuyên bố hơn là thương lượng với cô.

- Gả hay không đâu phải mình em có thể quyết định được.

Nói đến đây, anh ta hình như cố tình dừng lại, đến khi bước tới đứng áp sát vào người cô, cúi đầu mới nói nhỏ vào tai cô.

Trong lúc nói, bàn tay còn không yên phận mà tự ý thăm dò từng vị trí nhạy cảm trên cơ thể cô.

- Nếu anh đem chuyện của chúng ta cho mẹ em biết, thì em nói xem có phải em sẽ ngay lập tức được gả cho anh rồi không?
Đây chính là điểm yếu lớn nhất mà hiện giờ Ân Điềm muốn giấu thật tốt, nhưng không ngờ vẫn bị Phong Dực nắm được dễ dàng như vậy.

Anh ta nói không sai, hôn ước của cô với anh ta vốn dĩ đã có thể được coi là hủy bỏ rồi, nhưng nếu như chuyện vừa xảy ra giữa cô và anh ta đến tai của Trương Lạc Lạc thì hôn ước này cô có muốn hay không cũng phải thực hiện..