Ân lão thái phu nhân vẫn điềm tĩnh đặt tách trà đang uống dở xuống bàn, giọng không vui hỏi Trương Lạc Lạc.
- Có chuyện gì mà cứ phải cuống lên như vậy? Còn không ngồi lại đàng hoàng mà nói.
Trương Lạc Lạc nghe vậy mới từ từ đứng lên và ngồi xuống vị trí còn trống gần đối diện với lão thái phu nhân.
- Mẹ, mẹ cũng biết từ trước đến giờ A Viêm và A Bá vốn không được hòa thuận rồi.
Mặc dù vậy thì vẫn phải giữ chừng mực, tốt xấu gì cũng là anh em mà, vả lại cũng không nên vì xích mích thế này mà làm ảnh hưởng đến thể diện của Ân gia được.
Nhưng lần này con thật không ngờ, mẹ à....con vừa đến thăm A Bá, phát hiện ra nó bị thương ở mặt, con phải gặn hỏi mãi nó mới chịu nói rõ sự tình với con.
Hóa ra....!
Nói đến đoạn quan trọng nhất thì Trương Lạc Lạc lại bắt đầu khóc lóc thảm thiết.
Trên dưới Ân gia ai mà không biết, hai cụ già vẫn luôn coi trọng Ân Viêm nhất trong mấy đứa cháu nội.
Cho nên trước khi tố cáo Ân Viêm thì ít nhất bà ta cũng phải đóng vai nạn nhân thật hoàn hảo, làm cho lão thái phu nhân rủ lòng thương xót đối với con trai bà ta trước đã.
- Mẹ, con trai của con, vậy mà bị thương ngay trên mặt.
Thiếu một chút nữa thôi là đã lớn chuyện rồi.
Nghe bà ta luyên thuyên, khóc lóc ỉ ôi nãy giờ, Lý Huệ Tử ngồi ngay bên cạnh không nhịn được mà bổ sung mấy câu chế giễu.
- Nó cũng đâu phải đàn bà con gái, bị thương một chút ở mặt thì chết à.
Dường như là Trương Lạc Lạc đang cố tình đợi Lý Huệ Tử mở miệng, lúc này bà ta đã hoàn toàn có thể cáo trạng Ân Viêm rồi.
- Mẹ, con thực sự không biết A Viêm căm ghét A Bá đến mức nào mà nó có thể ra tay với anh em của mình nữa.
Mẹ, lưỡi dao đó, nếu Ân Viêm ra tay nặng hơn, chắc là tai của A Bá bây giờ không còn nữa.
Một câu Ân Viêm, hai câu Ân Viêm, Trương Lạc Lạc đều cố tình nhìn sang Lý Huệ Tử mà trừng mắt căm hận, bày ra vẻ mặt vô cùng đáng thương khi kêu oan trước mặt lão thái phu nhân.
Mà Lý Huệ Tử nghe người khác ở đây kết tội con trai mình, đương nhiên sẽ không chịu để yên rồi.
- Trương Lạc Lạc, sao cô không nghĩ con trai cô làm gì đắc tội với A Viêm thì A Viêm mới ra tay dạy dỗ nó? Cô đã hỏi rồi thì nên hỏi cho rõ ràng hết đầu đuôi mới phải chứ.
Sợ lão thái phu nhân sẽ bị Lý Huệ Tử thao túng tâm lí nên Trương Lạc Lạc đã nhanh hơn, tiếp tục kêu ca than oán.
- Mẹ, con biết Ân Viêm là cháu đích tôn của Ân gia nên mẹ luôn coi trọng nó hơn A Bá.
Nhưng sao mẹ có thể quên được, cả hai đứa nó đều sinh cùng một ngày mà.
A Bá chỉ ra đời muộn hơn bên đó năm phút thôi, chỉ năm phút thôi đã thay đổi vị trí cháu đích tôn rồi.
Cũng chỉ vì cái danh cháu đích tôn này mà từ nhỏ đến lớn A Bá luôn bị xếp sau Ân Viêm.
Rốt cuộc có công bằng với nó không mẹ?
Lại là trò này, Lý Huệ Tử nắm chặt quai tách trong tay mà nhẫn nhịn không nói tiếng nào, không phải vì kiêng dè lão thái phu nhân mà chính là vì nghĩ cho Ân Viêm.
Nếu lúc này bà còn ngang ngược đấu võ mồm với Trương Lạc Lạc thì có khi mọi chuyện lại tệ hơn nữa.
Nghe Trương Lạc kêu oan cho con trai nãy giờ mà thái độ của Ân lão thái phu nhân vẫn thờ ơ như một người ngoài cuộc đang nghe một câu chuyện chẳng mấy liên quan đến mình.
Sở dĩ bà lão phản ứng như vậy không phải là vì bà cố tình phân biệt đối xử giữa hai đứa cháu nội mà bà nhớ lại lời mà Ân Pháp nói hôm qua nhưng chỉ được một nửa thì đã bị Ân Viêm ngăn lại.
Trong lời nói vội vàng không có sự chuẩn bị của Ân Pháp, nhất định là lời nói thật, cho nên lí do khiến Ân Viêm tức giận đến tận cửa tìm Ân Bá chính là vì Ân Bá đã gây ra tai nạn hòng muốn giết Sở Nghinh hoặc khiến cô sảy thai.
Nếu đã là như vậy thì trong chuyện này đúng sai đã rất rõ ràng.
Từ sau lần Tố Hân bị người trong Ân gia ngấm ngầm hại sảy thai thì bà đã ra lệnh nghiêm cấm tất cả con cháu trong nhà dở thủ đoạn với những đứa trẻ vô tội còn chưa chào đời.
Vậy mà Ân Bá vẫn ngang nhiên làm trái lệnh, thừa cơ hội còn ở Thượng Hải mà ra tay với Sở Nghinh, bà không dùng hình phạt cho đứa cháu trời đánh này đã là quá nhân từ rồi, còn dám đến tận đây đặt điều vu khống nữa.
- Nếu A Bá có lòng muốn có con như vậy sao còn ở Thượng Hải lâu như vậy mà không về chăm sóc Tố Hân đi chứ.
Bác sĩ Đường đã nói bệnh của Tố Hân không phải hết cách cứu vãn, cần có người nhà bên cạnh chăm sóc thương xuyên, đặc biệt là chồng thì càng phải ở bên cạnh nó nhiều hơn.
Đột nhiên Ân lão thái phu nhân lại nói những lời như vậy, Trương Lạc Lạc lại không khỏi chột dạ.
Không biết có phải lão thái phu nhân đã biết chuyện gì rồi không, chẳng lẽ là chuyện của Ân Bá và Thang Du?
Vừa mới đưa ra suy đoán, Trương Lạc Lạc lại vội vàng lắc đầu phủ nhận.
Sao chuyện này có thể được chứ.
Trừ phi là Ân Viêm hoặc Sở Nghinh đã nói gì với lão thái phu nhân.
Nhưng bọn họ không có lí do gì để làm vậy cả, vậy lão thái phu nhân cũng không thể biết được nhanh như vậy.
- Mẹ,….
- Ta mệt rồi, phải nghỉ ngơi đây.
Chuyện này ta sẽ hỏi A Viêm, nếu đúng thật như con nói thì ta sẽ bảo nó đến tận cửa để xin lỗi.
Nhưng nếu như mọi chuyện khác xa, ta nhất định sẽ truy cứu đến cùng.
Những lời bà lão vừa nói còn giống như một lời cảnh cáo nữa.
Bà cũng không cho Trương Lạc Lạc cơ hội để nêu ý kiến mà nói xong đã đứng lên và rời khỏi phòng khách.
Ý tứ tiễn khách đã rất rõ ràng rồi, Trương Lạc Lạc có mặt dày đến mấy thì cũng không thể cố chấp ở lại tiếp được.
Cuộc nói chuyện giữa Trương Lạc Lạc và Ân lão thái phu nhân từ nãy giờ đã bị Tô Phỉ Thúy đứng ở ngoài cửa nghe thấy toàn bộ.
Cô ta chỉ đợi Trương Lạc Lạc đi ra rồi kéo bà ta lại nói chuyện riêng.
- Nhị phu nhân.
Có vẻ như phu nhân rất muốn loại bỏ Sở Nghinh và đứa con của cô ta nhỉ?
Mặc dù những gì mà Tô Phỉ Thúy đang nói cũng đúng ý của Trương Lạc Lạc nhưng Trương Lạc Lạc vẫn vô cùng cảnh giác với cô ta.
- Cô muốn giúp tôi? Nhưng sao tôi có thể tin cô được? Không phải cô rất Ân Viêm sao? Cô lại giúp tôi chống lại cậu ta?
Tô Phỉ Thúy hiểu tâm tư này của Trương Lạc Lạc nên chỉ bật cười rồi mới giải thích.
- Đúng vậy, tôi yêu Ân Viêm, không chỉ yêu anh ấy mà tôi còn phải danh chính ngôn thuận trở thành đại thiếu phu nhân của anh ấy.
Nhưng có điều này hình như phu nhân đã hiểu lầm rồi.
Tôi muốn gả cho Ân Viêm nhưng không có nghĩa là tôi se giúp anh ấy tranh vị trí thừa kế.
Nếu vị trí đó là do tôi giành cho anh ấy, đương nhiên tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào.
Nhưng đó lại là do Sở Nghinh mà có, như vậy tôi thà rằng hủy đi tất cả chứ nhất quyết không để Sở Nghinh giúp anh ấy ngồi lên vị trí đó.
Ý chỉ này vừa hay rất đúng những gì Trương Lạc Lạc đang mong đợi.
- Vậy cô nói xem, cô có thể giúp tôi thế nào?
Tô Phỉ Thúy nở một nụ cười đắc ý, không nhanh không chậm mà nói.
- Không phải tôi giúp phu nhân mà là chúng ta đang hợp tác.
- Tôi sẽ cho phu nhân một bí mật của Sở Nghinh, đủ để phu nhân loại bỏ đứa bé trong bụng cô ta, đảm bảo sẽ không thể tiếp tục tranh giành với nhị thiếu gia nữa.
Nghe cô ta nói xong, đúng là Trương Lạc Lạc càng có sự mong chờ rồi.
- Được.
Vậy cô nói thử xem, rốt cuộc cô có bí mật gì mà có thể đánh bại bọn họ chứ?
Trước khi nói cho Trương Lạc Lạc nghe thì Tô Phỉ Thúy còn cẩn thận nhìn ngó xung quanh một lượt nữa, thấy tạm thời an toàn thì cô ta mới thoải mái mà nói.
- Đứa bé trong bụng của Sở Nghinh, không phải con của Ân Viêm, và đương nhiên không phải con cháu của Ân gia.
Cho nên sao có thể là điều kiện để Ân Viêm ngồi lên vị trí thừa kế chứ.
Bí mật động trời này đúng là Trương Lạc Lạc chưa từng nghĩ đến, và bà ta cũng hiểu một điều là nếu như không có chứng cứ chắc chắn thì chuyện thế này mà đem tố cáo với Ân lão thái phu nhân thì không khác nào tự ném đá đập vào chân mình.
- Cô chắc chắn chứ? Tin này đã được xác nhận chưa?
Trương Lạc Lạc lại hỏi cặn kẽ như vậy, Tô Phỉ Thúy rất muốn nói đến mức chắc chắn để bà ta tin hoàn toàn nhưng cô ta quả thực chưa nắm được chứng cứ trí mạng nào nên cũng đành phải lắc đầu.
- Tạm thời vẫn chưa kiểm chứng.
Nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn, chính là Sở Nghinh đã ngoại tình.
Tình nhân của cô ta còn là tình cũ thời đại học nữa.
Người này là Trương Tiêu, hiện đã kết hôn và làm bác sĩ khoa thần kinh.
Hơn nữa, Ân Viêm cũng chưa từng đụng vào cô ta.
Cho nên đứa bé trong bụng cô ta thực sự là con của ai cũng đã quá rõ ràng rồi.
….….
Mặc dù bị Mục Nhiễm sắp xếp cho vào trong phòng nghỉ ngơi nhưng Sở Nghinh thực sự không thể nào yên tâm nghỉ ngơi được.
Cô cứ đi đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa sổ để đợi Ân Viêm về.
Cuối cùng thì cô cũng đợi được rồi.
Nhìn thấy xe của Ân Viêm vào cổng, cô lại tiếp tục ngóng chờ hắn đi lên phòng.
- Ân Viêm, cuối cùng anh cũng về rồi.
Vừa mới mở cửa đi vào phòng, Ân Viêm đã nghe thấy Sở Nghinh gọi mình.
Hắn càng bất ngờ hơn chính là Sở Nghinh lại đứng ở giữa phòng đợi hắn về.
Đây là lần đầu tiên, từ ngày cô gả cho hắn đến giờ, cô lại đợi hắn về.
- Tiểu Nghinh, em đang đợi anh sao?
Người đàn ông thận trọng đặt câu hỏi, như thể hắn rất căng thẳng trước khi nghe câu trả lời của Sở Nghinh.
Mà Sở Nghinh thì không nhận ra sự khác thường của hắn, cũng không có tâm tư mà suy đoán, cô vừa nhìn thấy hắn về liền vội hỏi chuyện mình đang chờ đợi.
- Rốt cuộc chuyện hôn ước của Điềm Điềm là thế nào vậy? Không phải cô ấy sẽ phải gả cho Phong Dực thật chứ?
Chút ánh sáng vừa mới nhen nhóm lên trong lòng Ân Viêm cứ như vậy mà bị dập tắt hoàn toàn sau khi nghe câu đầu tiên của Sở Nghinh.
Hóa ra cô là bởi vì chuyện của người khác mới nóng lòng đợi hắn về như vậy.
Vậy mà lúc mới nhìn thấy cô đứng đợi mình, hắn đã nảy sinh ảo tưởng rồi, còn ôm hy vọng thái độ của cô đối với mình đã có chút thay đổi, còn ôm hy vọng là mối quan hệ của hai người còn có cơ hội cứu vãn.
Hắn cứ tưởng cô đợi hắn vì lo lắng cho hắn khi nhìn thấy Phong Dực ở cùng một chỗ với Ân Điềm.
Thì ra cô không hề lo lắng cho hắn mà chỉ là đang lo lắng cho Ân Điềm thôi.
- Chuyện hôn ước đúng là đã từng có.
Người đàn ông vừa cười trừ và lắc đầu, sau khi cố gắng gạt bỏ hết những suy nghĩ viễn vong vừa xuất hiện trong đầu, hắn mới tập trung được để trả lời vấn đề mà Sở Nghinh đang muốn tìm hiểu rõ hơn.
- Nhưng sớm đã không còn ai nhắc đến nữa.
Theo thông lệ từ trước đến giờ của Ân gia thì hôn ước nếu không được thực hiện trong vòng ba năm sau khi bên nữ đủ mười tám tuổi thì hôn ước đó sẽ được ngầm thừa nhận là đã hủy bỏ.
Ân Viêm vừa nói cho Sở Nghinh nghe vừa dìu cô quay lại giường, để cô ngồi xuống và kéo chăn đắp lại cho cô xong xuôi mới yên tâm nói tiếp.
- Điềm Điềm đã gặp Phong Dực lúc còn học trung học.
Nếu nói hôn ước này là do Điềm Điềm lập ra thì cũng không có gì phủ nhận được.
Con bé từng thổ lộ tình cảm của mình với Phong Dực.
Dù không biết ý của cậu ta thế nào nhưng sau đó Điềm Điềm đã nằng nặc đòi bà nội đính hôn cho mình và Phong Dực.
Thì ra đó là chính là sự bắt đầu cho mối nghiệt duyên của hai người họ.
Sở Nghinh nghe xong mà chỉ biết lắc đầu cảm thán.
Cũng chẳng hiểu trời xui đất khiến gì mà cô lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên cạnh mình.
Cô và hắn không phải cũng là bắt đầu và kết thúc sẽ đau khổ giống như vậy sao?
Hình như vì nhận ra ánh mắt của Sở Nghinh đang hướng vào mình nên Ân Viêm mới thử quay đầu sang nhìn.
Đúng là đã bắt quảng tang được Sở Nghinh đang nhìn mình một cách thẩn thờ.
Trong đầu hắn bất chợt lại nhớ lại những lời mà Phong Dực đã nói lúc sáng, nó giống như một lời nhắc nhở hắn phải luôn nhớ rõ mình đã từng làm tổn thương người phụ nữ của mình đến mức nào.
Và khi biết hắn đã phát hiện thì Sở Nghinh cũng vội vàng chuyển hướng nhìn sang chỗ khác, động tác còn vô cùng vụng về nữa.
Cô nghĩ một lúc mới chuyển được chủ đề nói chuyện của hai người theo hướng khác.
- Nếu hôn ước đã bị hủy rồi, vậy chẳng phải Điềm Điềm không cần gả cho Phong Dực nữa sao?
Ân Viêm thở dài rồi lắc đầu.
- Trên nguyên tắc sẽ là như vậy.
Nhưng nếu như Phong Dực đem chuyện đã xảy ra tối qua nói cho thím hai biết thì chắc chắn thím hai sẽ bắt Điềm Điềm gả cho Phong Dực vì thể diện..