Gặp Anh Là Ác Mộng

Chương 119: 119: Xử Lý Luôn Đi





Cả quá trình vừa diễn ra trong chớp mắt đúng là cho ba người đang đứng xem một bất ngờ lớn cùng với sự khó hiểu nữa.

- Tiểu Nhiễm, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Có phải anh hai chuẩn bị giết người diệt khẩu không?
- Không được đâu, hay là chúng ta cứ liều một phen xông vào đó đi.

Dù gì tôi cũng là em ruột của anh ấy, nếu tôi van xin chắc anh ấy sẽ bỏ qua thôi.

Nhưng nếu giờ chúng ta không vào mà tiểu Nghinh xảy ra chuyện gì thì anh cả lột da tôi mất.

Nghe Ân Điềm không ngừng lải nhải bên tai mà Mục Nhiễm cũng bất lực thở dài.

- Cô nói ngốc gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt, Ân Bá có muốn làm gì cũng không dám công khai vậy đâu.

Vả lại không phải cô vừa nói nếu tiểu Nghinh mà xảy ra chuyện thì Ân Viêm sẽ lột da cô à? Cứ cho là vậy thì chắc là anh ta phải lột da Ân Bá xong mới đến lượt cô.

Cho nên có lẽ cô còn cơ hội bỏ trốn hay cầu cứu lão thái phu nhân đấy.

- Haizza! Tiểu Nhiễm, cô đừng đùa nữa mà.

…...!
Nhân viên dẫn Sở Nghinh vào trong khu vực mua sắm, Ân Bá đã đứng đợi sẵn phía trước rồi.

Sở Nghinh còn tưởng khi nhìn thấy mình ở đây thì ít nhất Ân Bá cũng sẽ giấu người phụ nữ kia đi, không ngờ anh ta vẫn để cô gặp cô ta.

Đúng là cho người khác suy đoán không ra mà.

- Thì ra là chị dâu sao? Thật trùng hợp, không ngờ chúng ta lại gặp nhau thế này đấy.

Qua những lần tiếp xúc trước đây, Sở Nghinh cũng đã biết được một phàn nào đó bản tính của con người Ân Bá, dù không thể biểu lộ hết suy nghĩ ra bên ngoài nhưng cô vẫn không ngừng tự nhắc nhở bản thân phải thật cẩn thận khi đối diện trực tiếp với kẻ này.

Đáp lại lời chào hỏi của Ân Bá, Sở Nghinh mới nở một nụ cười nhẹ, để còn tranh thủ liếc nhìn sang người phụ nữ đứng bên cạnh anh ta.

Hình như dù không muốn làm con chuột lén lút đến cùng nhưng ở trước mặt cô thì anh ta lại không quá phô trương mối quan hệ ngoài luồng kia, hình ảnh hiện tại trước mắt này lại trái ngược hoàn toàn với những gì cô đã nhìn thấy trước lúc vào đây.

- Tôi thì lại không nghĩ là trùng hợp đâu.

Nhị thiếu, không định giới thiệu một chút sao? Vị tiểu thư này là ai mà lại có thể khiến nhị thiếu tốn một lực lượng để phong tỏa cả tầng thế này.


Trong khi Ân Bá không hề có một chút dấu hiệu nào muốn công khai mối quan hệ thì người phụ nữ kia lại tự mình lên tiếng khẳng định thân phận của mình.

- Hình như cô là Ân đại thiếu phu nhân nhỉ? Chúng ta sắp trở thành người một nhà rồi nên rất nhanh cô cũng sẽ được biết về tôi thôi.

Rất rõ ràng cô ta đang làm trái ý của Ân Bá nên cô ta chỉ vừa mới nói được mấy câu thì đã bị Ân Bá kéo tay cảnh cáo, ngay lập tức cũng đã im bặt.

Đáy mắt đỏ ngầu đầy sát khí di chuyển trên người Sở Nghinh, dừng ngay trên bụng của cô.

Nếu như đứa bé trong bụng cô được sinh ra sớm hơn con của của anh ta và còn là con trai thì cho dù đứa con ngoài giá thú này của anh ta có an toàn chào đời cũng trở thành phế vật mà thôi.

Cũng giống như anh ta và Ân Viêm vậy, chỉ cách nhau một tiếng thôi nhưng số phận của hai người đã hoàn toàn khác biệt.

Nếu như anh ta được sinh ra sớm hơn Ân Viêm chỉ một tiếng thôi thì anh ta đã trở thành người thừa kế tạm thời chứ không phải Ân Viêm!
Cho nên số phận của anh ta nhất định phải thay đổi từ đứa con chưa chào đời này, bằng mọi giá sẽ không thể sinh ra muộn hơn con của Ân Viêm được.

Mà cách đảm bảo chắc chắn nhất không phải là diệt trừ mối họa đấy sao?
- Chị dâu, sao đột nhiên lại có nhã hứng đến những chỗ này vậy? Sẽ dễ khiến người khác hiểu lầm lắm đấy.

Nhìn bộ dạng đã biết rõ còn cố làm bộ làm tịch của Ân Bá mà Sở Nghinh không khỏi rùng mình lo lắng, bàn tay vô thức đưa lên che trước bụng dưới.

Từ sau chuyện Tố Hân sảy thai thì Ân lão thái phu nhân đã hạ lệnh dù là ai đang cố gắng thực hiện được điều kiện trong di chúc thì khi có người mang thai cũng sẽ không công bố chính thức, buộc phải đợi đến khi đứa bé an toàn chào đời thì mới tiến hành mở di chúc.

Đấy chính là cách duy nhất có thể bảo vệ được những đứa trẻ vô tội trước những móng vuốt tàn độc luôn ẩn nấp xung quanh.

Cho nên việc Sở Nghinh mang thai đến nay vẫn chưa từng được thông báo chính thức cho cả Ân gia.

Nhưng cho dù là vậy đi nữa thì điều này sớm đã không còn giữ bí mật được nữa, thời gian đầu khi mới biết tin mình mang thai cô còn làm loạn lên muốn phá thai, đã kinh động trực tiếp đến Ân lão thái phu nhân, thì sao có thể không tạo thành tin tức truyền đến tai những kẻ như Ân Bá chứ.

Nếu Ân Bá đã biết được việc cô mang thai thì sớm hay muộn anh ta cũng sẽ ra tay thôi.

Vừa nghĩ đến khả năng rất cao đó thì Sở Nghinh lại rùng mình sợ hãi từ tận đáy lòng.

Nhưng cô tuyệt đối không thể để anh ta bắt thóp nhanh như vậy được nên vẫn phải duy trì bình tĩnh như cũ, nhoẻn miệng cười đáp.

- Nhị thiếu nghĩ nhiều rồi.

Tôi đã nói lúc nãy rồi đấy, tôi và anh gặp nhau ở đây không phải trùng hợp, bởi vì tôi cố tình đến tìm anh mà.


Tôi đến để chuyển lời, có người đang đợi anh về nhà đấy.

Sắc mặt Ân Bá dường như vừa có chút dao động.

Hơi nghi ngờ thăm dò ánh mắt của Sở Nghinh một lượt.

Hai ngày trước đúng là anh ta đã nghe được tin Tố Hân ở Bắc Kinh đang dần không chịu ngoan ngoãn ở yên một chỗ nữa, hình như đã nảy sinh nghi ngờ, nóng lòng muốn làm rõ.

Sau đó còn có tin báo đến là đã có người đang âm thầm giúp Tố Hân điều tra người tình của anh ta ở Thượng Hải.

Không lẽ kẻ lo chuyện bao đồng kia chính là Sở Nghinh?
Nếu đúng thật là Sở Nghinh thì không phải rất dễ giải quyết rồi sao? Vốn dĩ anh ta cũng đã có kế hoạch xử lý cái thai kia của cô, bây giờ lại còn lắm chuyện làm việc ngu ngốc thừa thải nữa.

Tất cả đều là do cô tự mình chuốc lấy, không thể trách anh ta được.

- Vậy phiền chị dâu chuyển lời lại cho người đó, tốt nhất nên biết an phận một chút.

Nghe Ân Bá nói một câu đó mà Sở Nghinh cũng phải bất lực thở dài, còn phẫn nộ không thể diễn tả vài từ là hết được.

Nếu anh ta đã có thể nói được như vậy thì cô đã có thể chắc chắn trong lòng anh ta trước giờ vốn chưa từng dành một vị trí nào cho Tố Hân cả.

- Nhị thiếu yên tâm, tôi nhất định sẽ không sót một chữ nào.

Nhìn Sở Nghinh rời đi đến khi khuất bóng hoàn toàn, sát khí từ đáy mắt của Ân Bá càng nổi lên rõ ràng hơn.

Anh ta vừa giờ nhẹ tay lên thì cấp dưới Mục Trì đã đi tới đứng sát bên cạnh cúi đầu nhận lỗi.

- Xin lỗi anh Bá, tôi không ngờ cô ta lại có thể xuất hiện ở đây.

Ân Bá chầm chậm quay đầu lại, sự phẫn nộ thể hiện rất rõ trên mặt của anh ta.

- Cậu là đầu heo à? Cậu có kiểm tra kỹ chưa vậy? Tôi đã cố tình tránh tai mắt của Ân Dạ rồi mà cậu lại đưa tôi đến nhà của Sở Nghinh? Có phải cậu đang giỡn mặt với tôi không hả?
Bị hỏi tội như vậy, Mục Trì ngay lập tức quỷ gối xuống, càng không dám biện minh bất cứ câu nào nữa, bởi vì chuyện này là do cậu ta sơ suất, trung tâm mua sắm này vốn dĩ không phải tài sản của Thương Sở mà chỉ là tài sản cá nhân của Sở Nghinh nên trên hồ sơ đăng ký tài sản đôi khi lại bỏ sót thông tin.

Lại càng không ngờ Sở Nghinh lại biết mà tìm đến tận nơi như vậy, đúng là tránh không kịp mà.


Đợi khi bình tĩnh lại được hơn một chút, Ân Bá cũng không muốn tốn thời gian đứng đây trút giận một cách vô nghĩa.

- Đứng lên đi.

Được Ân Bá cho phép, Mục Trì mới dám đứng dậy, nhưng không vì vậy mà lơ là một giây nào.

Cậu ta biết mình vẫn con nhiệm vụ quan trọng hơn đang đợi.

- Anh Bá, tiếp theo cần làm gì đây?
Ân Bá nhếch môi cười lạnh, rất tự nhiên mà nói những lời tiếp theo.

- Vốn còn định cho cô ta sống thoải mái một thời gian nữa, nhưng ai bảo cô ta lại lắm chuyện như vậy.

Hết cách rồi, xử lý luôn đi.

Mục Trì đứng nghiêm chỉnh và cung kính gật đầu nhận lệnh xong rồi đi làm ngay.

Đợi thuộc hạ của mình đi rồi, Ân Bá mới quay sang dạy dỗ lại ả tình nhân của mình, động tác rất thô bạo nắm lấy cằm của cô ta, ép cô ta nhìn thẳng vào mặt mình.

- Du Du, em định tạo phản à? Tôi từng dặn gì em đều quên hết rồi sao? Hay là để tôi từ từ nhắc lại cho em nhớ?
Thang Du bị bóp chặt cằm đau đớn mà nhíu mày, hai tay dùng chút sức lực yếu ớt kéo lấy bàn tay của người đàn ông.

- Bá, em xin lỗi, em chỉ là quá nôn nóng mà lỡ lời thôi.

Anh cũng biết phụ nữ mang thai tâm trạng thường biến động khó lường mà.

Em biết sai rồi, anh tha cho em đi mà.

Cô ta biết rõ bản thân mình chẳng có vị trí gì trong lòng người đàn ông này cả, nếu không nhờ có cái thai này thì cô ta cũng sớm đã bị vứt bỏ như những ả nhân tình khác của anh ta rồi.

Vừa rồi cô ta đã cố tình làm trái lời của Ân Bá mà nói những lời vượt quá thân phận trước mặt Sở Nghinh, cho nên chắc chắn sẽ chọc giận anh ta, và anh ta cũng sẽ không thể nào nương tay nếu cô ta làm sai.

Nhưng cô ta còn có cái thai này mà, Ân Bá chắc chắn sẽ quan tâm đến cái thai này, cho nên vào những lúc an toàn của bản thân bị đe dọa như vậy thì cái thai chính là phao cứu sinh của cô ta, cô ta đương nhiên phải tận dụng ngay rồi.

Quả nhiên là vừa nghe Thang Du nhắc chuyện mang thai thì Ân Bá đã ngay lập tức buông tay, thái độ cũng thay đổi ngay, quan tâm đỡ cô ta vào lòng.

Nhưng vẫn phải nhắc nhở cô ta nhớ rõ thân phận của mình.

- Chỉ cần em biết nghe lời thì tôi nhất định sẽ không bạc đãi em.

.........!
- Tiểu Nghinh, vừa rồi cô ngầu thật đấy.


Tôi còn sợ anh hai sẽ làm gì cô nữa chứ.

- Chị dâu, thì ra trung tâm mua sắm đó là của cô sao? Chắc là anh hai cũng bị chọc tức không ít đâu.

Ra khỏi trung tâm mua sắm, ba người kia mỗi người một câu đều là đang tung hô hành động vừa rồi của Sở Nghinh.

Chỉ là không ai nhìn ra sự lo lắng trên mặt của Sở Nghinh.

Dù là đã cố gắng che đậy, không muốn thể hiện ra ngoài nhưng không có nghĩa là cô không biết sợ.

Cô vẫn nhớ rõ từng chút một cảm giác lạnh cả sống lưng khi nãy khi một mình đối diện với Ân Bá, hai tay nắm chặt bên đùi sớm đã ướt đẫm mồ hôi, móng tay còn vô thức cắm chặt vào da thịt mềm nữa.

Hôm nay thì rốt cuộc cô cũng biết tại sao trước kia Ân Viêm liên tục cảnh cáo cô không được tiếp xúc quá nhiều với Ân Bá, càng không được gặp riêng anh ta.

Chỉ là trước kia tại sao cô không hề có cảm giác sợ hãi như hôm chứ, mà hôm nay suýt nữa cô đã ngất xỉu ngay tại chỗ rồi.

Chẳng lẽ là bởi vì tình huống vừa nãy, khắp nơi đều chỉ là người của Ân Bá, khác với những lần trước dù anh ta có đến làm phiền cô thì phía sau cô vẫn luôn có người của Ân Viêm, và có Ân Viêm....?
Không phải chứ.....!
Từ khi nào mà cô đã coi người đàn ông đó thành chỗ dựa tinh thần của mình rồi? Cô lại có cảm giác an toàn khó tả chỉ khi có hắn ở cạnh, vừa rời khỏi tầm mắt của hắn thì cô không còn đủ dũng khí đối đầu với bất kỳ nguy hiểm nào nữa.

Cô như vậy chính là....đang bắt đầu dựa giẫm vào hắn, phụ thuộc vào hắn sao?
Nhưng rõ ràng người luôn đem lại nguy hiểm cho cô, đẩy cô vào hố sâu đau khổ chính là hắn mà.

Người cô nên sợ nhất không phải là hắn sao?
- Dù sao cũng đã nói được những lời cần nói.

Tôi nghĩ anh ta cũng đã biết đó là ý của Tố Hân rồi.

Vậy nên cứ xem thử tiếp theo anh ta định làm gì đi.

Nghe Sở Nghinh nói vậy, ba người kia cũng gật đầu phụ họa, nhưng sau đó Ân Điềm lại cắt ngang.

- Nhưng tiểu Nghinh, dù thế nào thì người khởi xướng chuyện này là tôi mà, người nhận lời giúp Tố Hân cũng là tôi.

Cô lại một mình đi gặp anh hai như vậy không phải để anh ấy cho rằng tất cả đều là do một mình cô làm đó chứ? Không được, cho dù đó là anh ruột của tôi nhưng tôi vẫn phải nói anh ấy sẽ không để yên chuyện này đâu.

Hay là để tôi quay lại giải thích với anh ấy vậy.

Thấy Ân Điềm đang nóng lòng muốn trở lại thì Sở Nghinh mới vội kéo cô ấy về.

- Điềm Điềm, không cần phiền phức vậy đâu.

Dù anh ta biết không phải tôi nhận lời giúp Tố Hân thì anh ta cũng sẽ nhắm vào tôi thôi..