- Chuyện anh nhờ tôi hỏi, tôi đã giúp anh hỏi rồi.
Đây là phương thức liên lạc với người bạn cũ của Ân Tiêu, trong tuần này cậu ta có về Thượng Hải thăm gia đình vài ngày, anh có thể hẹn một buổi gặp mặt.
Sau lần trước nói chuyện với Trương Tiêu, Ân Viêm đã nhờ anh ta hỏi thăm cách thức liên lạc với từng người liên quan trong chuyện ba năm trước, người đầu tiên mà Trương Tiêu tìm được chính là bạn thân nhất của Ân Tiêu năm đó.
.......!
- Tôi đã gặp Từ Vương rồi.
Cậu ta nói lúc A Tiêu theo đuổi Sở Nghinh đúng là không có số điện thoại hay bất kỳ tài khoản mạng xã hội nào của cô ấy.
- Quả nhiên, Ân Tiêu không thể nào tự liên lạc với Sở Nghinh.
Như vậy đã chắc chắn khi đó Ân Tiêu phải gặp một người khác giúp cậu ấy liên lạc với Sở Nghinh.
Người này có thể là ai được chứ? Mục đích là gì?
Trương Tiêu vừa thấy Ân Viêm tạm dừng lại thì đã tiếp lời của hắn ngay, suy luận của anh ta cũng vừa đúng với suy luận của Ân Viêm sắp nói tiếp.
Trong lúc anh ta đưa ra những nghi vấn sau cùng, Ân Viêm cũng tập trung suy ngẫm gì đó rất lâu với vẻ mặt đăm chiêu.
Chính hắn cũng không nghĩ ra được đáp án nào cho những vấn đề này.
........!
Nghe Ân Viêm chính miệng giải thích với mình chuyện liên quan đến sự xuất hiện của Trương Tiêu ở Đế Cư nên mới dẫn đến việc cô hiểu lầm người đàn ông đó là Trương Tiêu, hóa ra hắn đang muốn nói với cô tất cả những chuyện này đều là chuyện của Ân Tiêu? Sở Nghinh nhếch môi cười nhạt, cất giọng vô cùng nhẹ nhàng, điềm tĩnh.
- Vậy là tôi phải cảm ơn Ân tiên vì đã được minh oan ư?
Câu hỏi của cô muốn có bao nhiêu châm biếm thì đều có bấy nhiêu châm biếm, giọng điệu chỉ toàn mấy phần cợt nhả.
Ân Viêm giống như chột dạ, lại như hổ thẹn nên không tìm được lời nào để tự biện minh nữa.
Hắn hơi cúi đầu, li3m nhẹ môi rồi mới nói tiếp.
- Tiểu Nghinh, không phải em từng hỏi anh tại sao lại không tin em sao? Cho nên anh mới tìm Trương Tiêu để loại bỏ mọi nghi ngờ trong lòng.
Không phải anh chưa từng tin em mà là do anh không cách nào buông bỏ được chuyện đó, trong lòng không thể nào gỡ được nút thắt suốt ba năm qua.
Cho nên hắn cần một căn cứ để có thể dựa vào, dù là rất nhỏ nhưng hắn cũng sẽ cố bám víu đến cùng, ít nhất hắn vẫn có cái gì đó để tự nói với chính mình là có thể tin cô, có thể tự nói với chính mình cái chết của Ân Tiêu không phải lỗi của cô.
Nhưng nếu sự thật cuối cùng vẫn là giống như những gì hắn biết suốt ba năm qua thì cùng lắm cô đã nợ hắn một em trai, vậy thì cô sinh đứa bé này để trả nợ cho hắn thì không phải là xong rồi sao? Bởi vì hắn không thể nào hận cô nữa, hắn không còn đủ dũng khí để tiêp tục trả thù cô như lúc mới bắt đầu nữa.
- Chỉ cần em đồng ý với anh sẽ sinh đứa bé này ra và không đòi li hôn nữa, anh nhất định sẽ bù đắp tất cả cho em, không để em chịu thêm bất kỳ tổn thương nào.
Tiểu Nghinh, em cho anh một cơ hội được không?
Hắn vừa nói vừa nắm chặt một tay của Sở Nghinh, nhưng không giữ được bao lâu vì rất nhanh cô đã chủ động rút tay lại, còn quay mặt sang hướng khác để không phải nhìn mặt hắn nữa.
- Hình như Ân tiên sinh hiểu lầm gì rồi thì phải.
Nếu anh thực sự tin thì đã tin từ lâu rồi, cũng không cần phải cố gắng chứng minh.
Huống hồ, tôi không cần anh phải nhọc lòng tìm đủ mọi cách để minh oan cho tôi như vậy đâu.
Bởi vì bây giờ dù anh có tin tôi nữa hay không đã không còn quan trọng nữa.
Tôi đã nói rất rõ ràng, tôi chỉ muốn li hôn, ngay lập tức.
Nói hết những lời này, không nghe người đàn ông phản bác hay đáp lại một câu nào, Sở Nghinh mới từ từ quay đầu lại nhìn hắn, vẫn dùng một giọng điệu vô cùng thản nhiên để nói tiếp.
- Còn nữa, tôi không có hứng thú nghe những lời thoại thổ lộ tâm tình của anh, chỉ khiến tôi thấy nực cười hơn thôi.
- Mong lần sau anh đến thì mang theo đơn li hôn để tôi ký.
Bây giờ thì phiền anh ra khỏi đây giúp tôi, tôi không muốn nhìn mặt anh thêm một giây một phút nào nữa, cứ nhìn thấy mặt anh là tôi chỉ thấy ghê tởm và buồn nôn thôi.
Trước khi đợi được cô tỉnh lại thì Ân Viêm cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí để dối diện với thái độ như thế này của cô đối với mình rồi.
Nên khi cô nói những lời đó, hắn cũng không cần quá bất ngờ, thế nhưng nếu nói không có cảm giác gì thì chính là tự mình gạt mình.
- Tiểu Nghinh, anh biết nhất thời em chưa thể bình tĩnh suy nghĩ hết mọi việc được.
Nếu em còn giận anh thì anh sẽ để em yên tĩnh một mình, đợi em bình tĩnh hơn rồi anh sẽ đến thăm em.
Tự mình chọn cách né tránh, Ân Viêm bây giờ cũng không thể ngờ được là bản thân lại có lúc nhu nhược như thế này.
Sở Nghinh ở trước mặt hắn bây giờ giống như một quả bóng, hắn không dám chạm vào vì sợ một khi chạm vào thì nó sẽ vỡ tan tành nhưng vẫn rất sợ nó sẽ bay đi mất.
Tình thế này chẳng phải lực bất tòng tâm sao?
..........!
Ân Viêm vừa rời khỏi chưa bao lâu thì lại có y tá đến kiểm tra phòng bệnh.
Lẽ ra đã định sẽ lại tự mình nghĩ cách bỏ cái thai này, cho dù đó là phương pháp tiêu cực nhất đi nữa, nhưng bây giờ y tá lại ở đây rồi, nếu đã như vậy thì trực tiếp giải quyết luôn vậy.
- Các cô đến đúng lúc lắm, mau gọi bác sĩ Đường đến cho tôi, tôi phải phá cái thai này.
Từ lúc có kết quả mang thai, ngoại trừ lúc hôn mê hoặc lúc đang ngủ ra thì không lúc nào là Sở Nghinh không làm loạn lên đòi phá thai, cho nên bây giờ cả bệnh viện đều đã quá quen với điều này rồi và đều biết cô cứ việc ăn vạ nhưng kết quả sau đó vẫn là không thể phá thai được.
Cho nên hai y tá cứ nghe cô nói xong thì đưa mắt nhìn nhau rồi bất lực lắc đầu.
- Ân phu nhân, cô đừng làm khó chúng tôi nữa.
Bác sĩ đã nói thai của cô đã quá lớn so với điều kiện được phá rồi.
Lẽ ra hai người họ chỉ cần đáp trả qua loa rồi cứ thế đi ra khỏi phòng bệnh, nhưng đúng lúc này lại nhận được điện thoại nội bộ mà người gọi đến yêu cầu chính là bác sĩ Đường.
Một y tá sau khi nghe điện thoại xong thì mới quay qua nói với Sở Nghinh.
- Ân phu nhân, bây giờ chúng tôi đưa cô đi gặp bác sĩ Đường.
Hai người bắt đầu hỗ trợ nhau để đưa Sở Nghinh xuống giường và ngồi vào xe lăn.
Không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng đột nhiên bọn họ lại cho mình đi gặp bác sĩ Đường, Sở Nghinh đang bắt đầu mở cờ trong bụng, liệu có phải cô có thể phá thai rồi không?
Y tá đưa Sở Nghinh đến phòng làm việc của bác sĩ Đường.
Khi vào trong, cô lại thấy cả Ân Viêm và Lý Huệ Tử đều đang có mặt ở đây.
Chuyện gì thế này? Nếu đúng là cho cô phá thai sao hai người đó lại ở đây? Trên đời này người kiên quyết nhất không cho cho phép cô phá thai chính là hai người này, chẳng lẽ bọn họ đã đổi ý rồi? Hay là vốn dĩ cô chỉ đang tự mình đa tình, hoàn toàn không có chuyện được phá thai? Vậy mục đích đưa cô đến đây là gì?
- Bác sĩ Đường, chúng tôi đã đưa Ân phu nhân đến rồi.
Bác sĩ Đường gật đầu rồi hướng dẫn y tá đưa Sở Nghinh vào vị trí đã được sắp xếp trước.
- Bác sĩ Đường, không biết đưa tôi đến đây có việc gì không?
Cảm giác có gì đó không đúng, Sở Nghinh cũng không có đủ kiên nhẫn mà hỏi vội.
Việc khiến cô thấy khó hiểu hơn nhất chính là từ lúc cô vào đây đến giờ mà Ân Viêm và Lý Huệ Tử lại chẳng nói một lời nào, rốt cuộc thì bọn họ đang mưu tính chuyện gì đây?
- Tôi muốn cho cô xem cái này.
Bác sĩ Đường vừa nói vừa đứng lên sau khi đã xong thao tác trên bàn phím máy tính và đang mở hình ảnh siêu âm trên màn hình phản chiếu trước mặt.
Dù chưa biết rốt cuộc bác sĩ Đường đang cho mình xem gì nhưng ngay khoảnh khắc vừa ngước mắt nhìn lên thì Sở Nghinh đã nhìn không chớp mắt, một cảm giác xúc động lạ kỳ ập đến không kịp thích ứng, bên tai bắt đầu nghe lời lí giải của bác sĩ Đường.
Bà vừa nói vừa chỉ vào hình ảnh trên màn hình bằng bút máy dạ quang chuyên dụng.
- Hình ảnh mà cô đang thấy đây chính là thai nhi trong bụng cô.
Thai của cô đã hơn mười tuần rồi, cũng đã có tim thai.
Lần đầu siêu âm phát hiện thai rất yếu, lại thêm mấy lần chịu khích thích từ bên trong lẫn bên ngoài, trường hợp giống như cô đến tám chín phần là đã không giữ được thai rồi.
Nhưng đứa bé này quả thật rất kiên cường, dù đã hứng chịu mấy lần tai nạn vẫn không có dấu hiệu bị sảy.
- Nó đang dần dần có hình hài, tim thai cũng rất ổn định.
Cô thực sự muốn bỏ một đứa con đang rất muốn chào đời như vậy sao?
Nước mắt của Sở Nghinh vô thức mà tuôn rơi, cảm giác xúc động chưa từng có.
Cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình lớn, hình ảnh bào thai đang vặn mình và xoay người, dù chưa thành hình hoàn chỉnh nhưng vẫn có thể nhìn rõ hình dạng cơ bản của đứa bé.
Bàn tay đang nắm chặt bên đùi của cô cũng từ từ đặt lên phần bụng dưới đã hơi nhô cao của mình, thử cảm nhận sự tồn tại của đứa bé.
Có phải nó đã rất sợ không? Nó đã rất sợ khi cô cố gắng muốn giết nó?
Hai hàng nước mắt thi nhau chảy xuống dọc hai bên má càng lúc càng nhiều.
Khi tận mắt nhìn vào hình hài của đứa con đang từng ngày từng ngày lớn lên trong bụng mình.
Cô tự hỏi, liệu cô có thực sự muốn bỏ nó không?
- Sở Nghinh, ta biết trong lòng con vẫn luôn bất mãn với cuộc hôn nhân này, bất mãn với A Viêm, thậm chí là hận nó.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì đứa bé cũng vô tội mà, con không thể vì cảm xúc cá nhân mà bỏ đi con của chính mình chứ.
Lý Huệ Tử lau nước mắt và đứng lên, vừa bước tới bên cạnh Sở Nghinh đã nói hết nỗi khổ trong lòng mình với cô.
Nghe những lời đó của Lý Huệ Tử, Sở Nghinh càng không kìm được nước mắt, đã sớm khóc không thành tiếng.
Cô phải làm thế nào đây? Khi nhìn thấy đứa con trong bụng mình đang cố gắng giành lấy sự sống, cô thực sự, thực sự không nhẫn tâm bỏ nó nữa.
Nhưng cô cũng không muốn cả đời này phải sống trong ngục tù của Ân Viêm, nếu như cô sinh nó ra, cô sẽ mãi mãi không thể thoát khỏi tên đại ác ma đó.
Cô nên làm thế nào đây?
Ân Viêm ngồi bất động một góc từ đầu đến giờ chỉ nhìn xem từng hành động tiếp theo của Sở Nghinh mà không có bất kỳ một động thái nào khác.
Thực ra hắn chính là đang đánh cược, là hắn đã yêu cầu bác sĩ Đường đưa Sở Nghinh đến đây để xem hình ảnh siêu âm.
Mục đích của hắn chính là hy vọng sau khi cô tự nhìn con của mình thì sẽ thay đổi suy nghĩ, sẽ đón nhận đứa con của bọn họ, chỉ có như vậy thì cô mới từ bỏ việc phá thai.....nhưng hắn cũng không chắc chắn được kết quả.
Sở Nghinh đứng bất động một chỗ rất lâu mà không có phản ứng gì.
Cô đã nhìn đi nhìn lại hình ảnh trên màn hình không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn không có dấu hiệu dời mắt.
Qua một lúc lâu, cô mới từ từ có động thái tiếp theo, trước tiên là xoay người nhìn về phía Ân Viêm đang ngồi.
Sau đó cất từng bước một, đi tới trước mặt hắn.
Nhìn Sở Nghinh đứng ngay trước mặt, Ân Viêm bất ngờ bị làm cho hoảng loạn mà không biết chuyện gì sắp diễn ra.
Hắn vừa định muốn bước tới đỡ lấy cô thì đã thấy cô quỳ xuống ngay dưới chân mình.
- Tiểu Nghinh, em làm gì vậy hả?
Vừa bất ngờ vừa phẫn nộ, người đàn ông vừa gầm lên một tiếng vừa đưa tay ra để dìu cô đứng lên.
Nhưng Sở Nghinh rất cương quyết không để hắn chạm vào mình, càng không cho phép hắn đỡ mình đứng dậy.
Cô giữ nguyên tư thế quỳ hai gối rồi nói với người đàn ông trước mặt.
- Ân Viêm, coi như tôi cầu xin anh được không? Tôi cầu xin anh, cho tôi li hôn được không? Tôi không muốn bỏ nó nữa, tôi muốn sinh nó ra....cho nên tôi xin anh, cho tôi li hôn đi mà.....