Sau một hồi im lặng, trông thấy dáng vẻ thành thật của Bác Mộ Trì, Phó Vân Hành cũng nghiêm mặt theo.
Anh gật đầu một cái rồi nói: "Được rồi, anh phải khai báo thế nào đây?"
Bác Mộ Trì nghẹn lời, nhìn gương mặt tuấn tú của anh, nghiêm túc nói: "Nói từ đoạn sao tên điên lại có thể trà trộn được vào bệnh viện đi."
"..."
Phó Vân Hành sững người, im lặng một lát rồi hỏi: "Em có còn nhớ bệnh nhân cấp cứu lần trước anh với em không?"
Bác Mộ Trì giật mình, lục lọi trong biển trí ức một lát mới có một chút ấn tượng mờ nhạt: "Là cái người... người nhà bà ấy cho rằng tiền phẫu thuật quá đắt, bọn trẻ bảo nhau ai chịu trách nhiệm thì phải bỏ tiền nhiều hơn đúng không?"
Phó Vân Hành gật đầu.
Sau ca mổ lần trước, bởi vì ca mổ này khá lớn nên sau khi anh và Thúc Chính Dương phẫu thuật xong đã dặn đi dặn lại người nhà bệnh nhân, rằng bệnh nhân phải ở lại bệnh viện theo dõi một thời gian.
Các loại phẫu thuật mà họ thực hiện đều không phải là tiểu phẫu.
Nhưng đối phương lại cảm thấy phẫu thuật không có gì to tát cả, nên việc bảo họ nằm viện chẳng phải là đang lừa tiền hay sao?
Bọn họ không hề biết nếu như bệnh nhân có thể xuất viện, thật ra nhân viên y tế ước gì bệnh nhân có thể xuất viện sớm để về nhà nghỉ ngơi. Dù sao, không có một giường bệnh nào ở bệnh viện là không chật cả.
Bệnh nhân kia vẫn chưa tới thời gian ra viện, Phó Vân Hành và Thúc Chính Dương vẫn luôn nói rằng cần phải ở lại thêm vài ngày để theo dõi và hồi phục.
Hai người đều biết rõ tình hình của bà ấy khi được cho về nhà nghỉ ngơi. Nhưng người nhà bệnh nhân không chịu nghe, còn đe dọa và nhục mạ nhân viên y tế, nói bệnh viện là cái hố ăn thịt người, ép họ phải ké tên lên giấy cho xuất viện.
Người ký tên là bác sĩ chủ nhiệm trong viện của họ, ông ấy đâu còn cách nào khác và cũng đã thấy rất nhiều trường hợp tương tự. Rõ ràng đối phương là kiểu không được xuất viện thì sẽ không từ bỏ, ông ấy cũng không muốn ảnh hưởng đến nhân viên y tế và những bệnh nhân khác nghỉ ngơi nên cho xuất viện luôn.
Nhưng không ngờ rằng, sau khi xuất viện được một thời gian, bệnh nhân lại xảy ra tình huống nguy hiểm.
Lần này, bọn họ còn không chịu nhanh chóng đưa người đến bệnh viện nên bệnh nhân kia đã qua đời.
Phó Vân Hành biết được chuyện này khi người nhà bệnh nhân tìm đến bệnh viện, nói bọn họ là đồ lang băm, nói họ hại chết người.
Người nhà bệnh nhân nổi khùng, nói bệnh viện hại người, làm chết người nên cần phải bồi thường.
Tối hôm qua Phó Vân Hành và Thúc Chính Dương trực ban ở bệnh viện, mới sập tối thì không sao nhưng đến nửa đêm thì người nhà bệnh nhân đến bệnh viện.
Nhìn thấy hai người họ, đối phương càng điên cuồng hơn, giơ dao gọt trái cây lên uy hiếp hai người, không cho bất kỳ ai đến gần. Đại loại là nếu như bệnh viện không bồi thường thì họ sẽ không rời đi.
Vào lúc đó bệnh viện cũng ít người hơn bình thường, hai người lo sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân bình thường nên đề nghị ra ngoài thương lượng.
Thúc Chính Dương vừa đi, đối phương lại giơ dao lên luôn đâm anh ấy.
Lúc đó Phó Vân Hành ở ngay bên cạnh, lúc túm tay kẻ kia bẻ ra sau thì eo bị đâm một nhát.
Sau đó nữa, người nổi điên bị khống chế đưa đến cục cảnh sát, Phó Vân Hành được Thúc Chính Dương khâu cho mấy mũi.
Cũng vì lý do này mà anh không có thời gian để trả lời Bác Mộ Trì.
Lúc anh bị thương, Phó Ngôn Trí và Quý Thanh Ảnh nhận được tin báo ngay, Phó Ngôn Trí là người quen với viện trưởng ở bệnh viện mà anh thực tập, biết anh bị thương nên gọi điện xin lỗi Phó Ngôn Trí ngay, nói sơ qua tình tình.
Hai người họ vốn không muốn anh đến sân bay đón Bác Mộ Trì, nhưng anh muốn đi, còn bảo hai người phải giấu diếm chuyện này, hai người cũng không còn cách nào khác.
Đây cũng là lý do khi vừa nhìn thấy Bác Mộ Trì, Quý Thanh Ảnh lại có vẻ muốn nói lại thôi.
...
Sau khi nghe Phó Vân Hành kể hết chuyện một khác nhẹ nhàng, nước mắt Bác Mộ Trì đã rơi xuống.
Hốc mắt của cô đỏ lên, giống như uất ức lắm.
Phó Vân Hành cúi đầu nhìn và bỗng thấy lo lắng.
"Em đừng khóc." Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Anh không sao thật mà."
Hai mắt Bác Mộ Trì đẫm nước mắt trừng anh: "Không sao thì mắc gì phải khâu vết thương?"
"..." Phó Vân Hành bị chặn họng, yếu ớt nói: "Là đàn anh Thúc chuyện bé xé ra to."
Bác Mộ Trì trừng anh.
Phó Vân Hành hết cách, đổi cách khác để an ủi cô: "Em được nghỉ bao lâu?"
"Hỏi làm gì?" Bác Mộ Trì tức giận đáp.
Phó Vân Hành nhéo nhéo lỗ tai của cô, trầm giọng nói: "Anh trong họa có phúc, được nghỉ gần nửa tháng." Anh dừng lại một chút, nhìn Bác Mộ Trì: "Em xem em có muốn đi đâu không, anh dẫn em ra ngoài chơi."
"..."
Bác Mộ Trì yên lặng một hồi lâu, trợn mắt nhìn chằm chằm vào phần eo của anh, thút tha thút thít nói: "Anh thành ra thế này rồi còn đòi ra ngoài chơi à?"
Không đợi Phó Vân Hành nói chuyện cô đã ra lệnh: "Anh cứ thành thật ở nhà dưỡng thương đi."
Phó Vân Hành bất lực xoa xoa lông mày, khẽ hỏi: "Không muốn đi thật à?"
"Không muốn đi." Bác Mộ Trì lạnh mặt từ chối: "Anh cho em xem miệng vết thương đi, vừa nãy đã xoa thuốc xong chưa?"
Phó Vân Hành dừng lại: "... Chưa."
***
Hai người một người ngồi còn một người ngồi xổm.
Bác Mộ Trì cẩn thận nâng chiếc áo phông của Phó Vân Hành lên, nhìn thấy vết thương trên eo của anh.
Cô đến đây quá đột ngột, vừa nãy Phó Vân Hành không có thời gian để quấn băng gạc.
Lúc tận mắt nhìn thấy Bác Mộ Trì mới phát hiện vết thương sâu và nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Nhìn vị trí khâu đỏ lên, cô lại không nhịn được mà bật khóc. Rõ ràng cô cảm thấy mình là một người rất kiên cường, dù trượt tuyết hay đấu vật bị thương cũng không khóc nhưng không thể nhìn nổi khi Phó Vân Hành phải chịu đựng nỗi uất ức này. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Những gì anh làm rõ ràng là để giảm đau cho bệnh nhân, chăm sóc những người bị thương. Cuối cùng lại vì chính chức trách của mình mà phải gánh chịu đau đớn.
Nếu là cô, có lẽ trái tim của cô đã lạnh lẽo từ lâu rồi.
Bác Mộ Trì bỗng nhớ ra trước đây mình có xem một bài viết trên mạng.
Nói là không nên làm người nhà của nhân viên y tế, nếu không thì bạn có bất bình cũng không thể trút ra được. Nhân viên y tế là nghề nghiệp thần thánh đến múc dù đối phương có đâm họ một nhát thì họ còn phải lo lắng cho vết thương của đối phương, còn phải cứu mạng của đối phương.
Bởi vì đó là tín ngưỡng của họ từ khi mới bước vào ngành này. Bọn họ sẽ không bao giờ đi ngược lại với tín ngưỡng của mình, cho dù đối phương là người xấu thì họ cũng phải cứu mạng.
Có đôi khi, Bác Mộ Trì cảm thấu tín ngưỡng này là một loại sai lầm.
Nhưng hết lần này đến lần khác, khi tất cả mọi người đều nghĩ như vậy thì suy nghĩ của cá nhân sẽ càng thêm ích kỷ.
Phó Vân Hành cụp mắt nhìn vẻ căng thẳng của cô khi bôi thuốc cho mình, anh cười khẽ nói: "Đâu Đâu."
Bác Mộ Trì nhếch môi nhìn anh một cái nhưng không đáp lại.
Phó Vân Hành cười chua chát, nói thật khẽ: "Đừng mạnh tay, anh đau."
"..."
Bác Mộ Trì dừng tay, dùng bông ngoáy tai lấy thuốc mỡ bôi lên vết thương của anh, hung dữ nói: "Giờ biết đau rồi à? Sao lúc người ta cầm dao anh không biết tránh?"
Phó Vân Hành khó mà giải thích được.
Đương nhiên anh cũng từng nghĩ sẽ tránh đi, thế nhưng khi một người đã nổi điên lên, lúc giơ dao lên thì không ai dám lại gần. Luôn có người muốn đứng ra kết thúc trò hề này, còn nữa, nếu anh không kéo Thúc Chính Dương thì rất có thể Thúc Chính Dương sẽ bị thương ở tay.
Đối với bác sĩ mà nói, tay quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Đương nhiên Phó Vân Hành không thấy mình vĩ đại, Bác Mộ Trì nói rất đúng, nếu lúc ấy anh chú ý hơn thì có lẽ sẽ không bị thương nghiêm trọng đến vậy.
Là do anh không cân nhắc chu toàn.
Bác Mộ Trì cũng không biết anh đang nghĩ gì, trong miệng toàn nói mấy lời hung dữ nhưng động tác bôi thuốc cho anh đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Chậm rãi bôi thuốc cho Phó Vân Hành xong rồi quấn băng kỹ lại cho anh, Bác Mộ Trì mới nhìn thẳng vào anh: "Lúc nào đi cắt chỉ?"
Phó Vân Hành dừng lại, nghĩ nghĩ rồi nói: "Không cần đi cắt."
Bác Mộ Trì: "Hả?"
Phó Vân Hành giải thích: "Giờ y học khá hiện đại, phần lớn các vết khâu không cần phải cắt chỉ."
Chờ khi vết thương khép lại thì chỉ sẽ liền lại với da mà không có ảnh hưởng nào khác.
Bác Mộ Trì "ồ" một tiếng, nhìn vết thương của anh thật lâu rồi thốt ra một câu: "Xấu quá."
"..."
Phó Vân Hành bật cười: "Cái gì?"
Anh hơi cúi đầu, hơi thở ấm áp phà vào gò má của cô: "Em gái Đâu Đâu."
Bác Mộ Trì giương mắt nhìn.
Bên trong đôi mắt của Phó Vân Hành đầy ý cười: "Em sẽ không vì vết sẹo xấu xí này mà cho anh thất tình vào năm hơn 20 tuổi chứ?"
Bác Mộ Trì nghẹn họng một hồi, mặt không biểu cảm nói: "Cũng có thể lắm."
Cô dừng lại, bổ sung thêm: "Vậy nên anh lo mà nghỉ ngơi đầy đủ cho em, sau khi vết thương lành lại thì nói chú Phó chuẩn bị thuốc liền sẹo cho anh, nếu không thì..."
"Không thì anh sẽ không có bạn gái nữa?" Bác Mộ Trì còn chưa nói hết câu sau Phó Vân Hành đã tự động bổ sung.
Bác Mộ Trì im lặng sau đó gật đầu: "Ừ."
Phó Vân Hành cười khẽ, nhéo nhéo lỗ tai của cô: "Biết rồi."
Anh nói: "Anh nhất định sẽ khiến vết thương này bớt xấu đi, mất công dọa em gái Đâu Đâu hoảng sợ."
Bác Mộ Trì lườm anh một cái: "Chớ có nói đùa với em, em nói nghiêm túc đấy."
Cô hơi bực bội: "Nếu sau này anh xảy ra chuyện gì mà không nói ngay với em, em thật sự sẽ để anh thất tình đấy."
Phó Vân Hành mỉm cười, vội vàng đồng ý: "Được."
Anh nói: "Lần sau anh sẽ sửa."
Bác Mộ Trì im lặng một lúc rồi thốt ra một câu: "Thôi đi."
Cô lẩm bẩm: "Em chẳng cần anh thay đổi gì cả, anh đừng bị thương là được rồi."
Phó Vân Hành biết cô lo lắng, anh nhẹ nhàng vỗ đầu cô, dịu dàng đồng ý: "Chắc chắn, em cũng thế nhé."
Bác Mộ Trì nhẹ nhàng "dạ" một tiếng.
Hai người ngồi trong phòng một lúc, Bác Mộ Trì nhìn anh: "Vậy anh ăn trưa chưa?"
Phó Vân Hành: "Không muốn ăn gì cả."
"..."
Bác Mộ Trì nhìn anh một cách dò xét.
Phó Vân Hành đổi giọng ngay: "Nếu như có bạn gái ăn với anh thì anh sẽ thấy ngon miệng hơn."
Bác Mộ Trì: "Xuống lầu đi."
Lúc xuống lầu, cô mới sực nhớ ra một chuyện.
"Phó Vân Hành."
Nghe cô gọi tên đầy đủ của mình, Phó Vân Hành ngạc nhiên nhướng mày: "Hửm?"
Bác Mộ Trì quay đầu nhìn anh, cau mày: "Lúc xuống xe anh đã bị thương mà còn không biết để tài xế xách hành lý giúp em à?"
Cô bỗng nhớ tới: "Có phải khi nãy miệng vết thương của anh thấm ra máu không, có là do xách hành lý giúp em không?"
Phó Vân Hành đối diện với đôi mắt trong veo của cô, không dám đáp lời.
Bác Mộ Trì càng thêm tức giận.
Nhưng cô không giận Phó Vân Hành mà là đang hối hận. Lúc ở sân bay nếu cô cẩn thận hơn một chút hoặc hỏi Phó Vân Hành thêm vài lời, thì không đến mức bây giờ mới biết chuyện anh bị thương. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Sớm biết như thế cô đã không để Phó Vân Hành xách hành lý giúp mình.
Thấy sắc mặt của cô lại lạnh đi, Phó Vân Hành dịu giọng nói: "Anh muốn xách hành lý giúp em."
"Vậy anh không lo cho bản thân anh à?" Bác Mộ Trì quát anh.
Phó Vân Hành cụp mắt, đang muốn nói gì đó thì Quý Thanh Ảnh đã chú ý đến hai người.
"Đâu Đâu."
Bác Mộ Trì quay đầu đáp lời: "Mẹ nuôi."
Quý Thanh Ảnh vẫy tay với cô: "Đứng trên bậc thang làm gì đấy, mau xuống đây."
"Dạ." Bác Mộ Trì vui vẻ ra mặt: "Mẹ nuôi, có còn cơm không ạ? Vân Bảo vẫn chưa ăn gì cả."
Quý Thanh Ảnh bật cười, ra hiệu nói: "Mẹ đang làm đấy, đợi một lát là ăn được rồi."
Bà ấy hỏi Bác Mộ Trì: "Con ăn chưa?"
"Dạ rồi ạ." Bác Mộ Trì tạm ngừng, bỗng nhiên nhớ đến mình đã đồng ý với Phó Vân Hành nên ngường ngùng sờ sờ mũi: "Nhưng con vẫn có thể ăn thêm chút nữa."
Quý Thanh Ảnh cong môi: "Được. Có nấu món con thích ăn đấy."
Bác Mộ Trì vui vẻ cười, ôm cánh tay Quý Thanh Ảnh làm nũng: "Vẫn là mẹ nuôi tốt với con."
Quý Thanh Ảnh liếc nhìn Phó Vân Hành bên cạnh: "Thật à, còn tốt hơn Vân Bảo đối với con hả?"
"..."
Bác Mộ Trì gật đầu không hề do dự: "Dạ."
Quý Thanh Ảnh vui vẻ ngay.