Hai người nói chuyện như thường lệ, lắng nghe giọng nói của đối phương, họ có cảm giác như người kia ở ngay bên cạnh mình.
Thỉnh thoảng, Bác Mộ Trì lại có cảm giác như họ chưa từng yêu xa. Bởi vì cho dù cô có gặp chuyện gì, Phó Vân Hành cũng sẽ giải quyết thay cô. Cho dù họ xa cách hai nơi.
Cô gửi tin nhắn cho anh, gọi điện thoại cho anh, dù là nửa đêm canh ba, Phó Vân Hành luôn trả lời nhanh nhất có thể, nhận điện thoại nhanh nhất có thể.
Lúc không ngủ được, trừ khi Phó Vân Hành đang trong phòng phẫu thuật hoặc đang khám cho bệnh nhân, những thời gian khác, nhu cầu của Bác Mộ Trì luôn chiếm giữ vị trí đầu tiên. Anh thật sự đặt cô và tất cả mọi chuyện của cô lên vị trí cao nhất.
Ngày hôm sau trôi qua không nhanh cũng không chậm.
Cuộc sống của Bác Mộ Trì dường như không quá khác biệt so với mọi khi, nhưng người bên cạnh lại có thể cảm nhận được sự thay đổi của cô từ trong ra ngoài.
Còn ba ngày là về nước, sau khi Bác Mộ Trì và Tạ Vãn Thu tập luyện xong, làm ổ trong phòng uống nước nóng, ngắm nhìn cảnh phố phường ngoài cửa sổ, ngắm nhìn tuyết trắng xóa ngoài khung cửa.
Tuyết lại rơi rồi.
Bông tuyết bay xuống, nhỏ nhắn li ti phủ lên cành lá xanh tươi bên ngoài, tô điểm thêm cho màu sắc tươi mới của chúng.
Bác Mộ Trì nhìn chăm chăm một lúc, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng.
"Mấy ngày nữa tụi mình về nước, có lẽ tuyết sẽ không rơi nhiều đâu nhỉ?"
Nếu tuyết rơi, chuyến bay có thể bị hoãn.
Tạ Vãn Thu nhấp một chút nước nóng, mở điện thoại ra, "Chị xem thử dự báo thời tiết."
"..."
Bác Mộ Trì: "Dự báo thời tiết cũng không chuẩn lắm."
Tuy nói như vậy, cô vẫn lại gần Tạ Vãn Thu, dán mắt vào điện thoại của cô ấy.
Cô quét một vòng, khó hiểu hỏi: "Ngày mai không có tuyết rơi, ngày mốt không có tuyết rơi, tại sao ngày kia tuyết lại bắt đầu rơi rồi."
Này chẳng phải là cố tình không cho cô lên máy bay để về nước đúng giờ sao?
Tạ Vãn Thu bật cười, dùng những gì cô vừa nói để an ủi cô, "Em nói dự báo thời tiết không chính xác lắm, vậy ngày kia cũng chưa chắc sẽ có tuyết rơi."
Nghe vậy, Bác Mộ Trì mím môi lộ vẻ thất vọng.
Tạ Vãn Thu nhìn dáng vẻ của cô lúc này, không nhịn được cười, "Muốn về nước vậy sao?"
"...Ừm." Mặc dù hơi ngại ngùng để thừa nhận, nhưng Bác Mộ Trì vẫn thản nhiên nói ra, "Muốn về nhà sớm một chút."
Tạ Vãn Thu cười, "Về nhà sớm làm gì? Đoàn tụ với ba mẹ, hay là gặp mặt bạn trai?"
"Tất nhiên là đều muốn." Bác Mộ Trì chân thành nói.
Tạ Vãn Thu nguýt cô, "Chọn một thôi."
Bác Mộ Trì không chút lưỡng lự chọn cái thứ hai.
Tạ Vãn Thư lộ nét mặt "chị biết ngay mà", cô ấy cười nói: "Chị thấy em yêu rồi, cả người tỏa ra cảm giác vui vẻ từ trong ra ngoài."
"Có sao?" Bác Mộ Trì hơi ngạc nhiên, trái lại bản thân cô không có cảm giác này.
"Có." Tạ Vãn Thư tựa trên vai cô, nhẹ giọng nói: "Lúc trước chị còn cảm thấy em hơi cô đơn, nhưng bây giờ hoàn toàn không còn cảm giác đó nữa rồi."
Bác Mộ Trì ngơ ngác, thấp giọng cười: "Có thể là lúc em cảm thấy cô đơn, bị anh bạn trai này lấp đầy rồi?"
"..."
Tạ Vãn Thu bị ép ăn cơm chó, nhưng vẫn nghiêm túc thảo luận với cô.
"Cũng có thể?" Thật ra cô ấy cũng có cảm giác như vậy.
Bác Mộ Trì trông vui tươi, còn là bé nhiều chuyện, gặp ai cũng tươi cười, vừa tỏa nắng lại vừa tươi sáng. Nhưng những người rời nhà tham gia đội huấn luyện từ sớm, đa số sâu trong lòng đều sẽ có một khoảng trống lẻ loi. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lỗ hổng ấy, bị giữ lại từ lúc rời nhà thuở thơ bé. Bọn họ để dành nó cho người thân và bạn bè thân thuộc của mình, chỉ có khi gặp được bọn họ, lỗ hổng mới bắt đầu tràn đầy hoa tươi.
Bác Mộ Trì cười, "Em cũng không biết."
Tạ Vãn Thu hiểu rõ, cười nói: "Hiện giờ như này cũng rất tốt."
Người ta thường nói, con đường của thiên tài cô độc.
Lúc Bác Mộ Trì vừa đến đội huấn luyện, thật ra cũng vậy. Cho nên Tạ Vãn Thu nghĩ, con đường cô độc này của cô có người luôn đi cùng cô, thật sự rất tốt.
Ít nhất cô ấy dành cho cô lời chúc phúc vô tận.
Bác Mộ Trì gật đầu, đè ép khóe môi muốn cong lên thành đường thẳng, không để cho bản thân quá mức vui vẻ, "Chắc chắn đàn chị cũng sẽ gặp được người khiến chị không còn cô đơn nữa."
Tạ Vãn Thư nhướn mày, tự tin nói: "Chị cũng cảm thấy vậy đó."
Cô ấy đang đợi, cũng đang kỳ vọng.
Hai người nói chuyện một chút, lại bắt đầu ngồi xuống bàn cà phê rồi nghiên cứu tài liệu của tuyển thủ có thể sẽ tham gia cuộc thi sau này.
Có một số Bác Mộ Trì quen biết, nhưng cũng có một vài gương mặt mới.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, câu nói này thích hợp cho bất cứ lúc nào.
-
Hai người quan sát video trượt tuyết của đối thủ, nghiên cứu hồi lâu, mệt rồi mới về giường đi ngủ.
Lúc ngủ, trong đầu Bác Mộ Trì toàn là những video trượt tuyết kia.
Cô lăn qua lăn lại, vẫn không ngủ được.
Suy nghĩ một lúc lâu, cô buộc phải cầm điện thoại gửi tin nhắn cho từng người Đàm Thư và Phó Vân Hành.
Vừa gửi đi chưa đến ba phút, Phó Vân Hành đã trả lời tin nhắn cô.
Phó Vân Hành: [ Không ngủ được? ]
Bác Mộ Trì: [ Trước khi ngủ coi video của đối thủ với đàn chị, đầu óc có phần phấn khích. ]
Phó Vân Hành hiểu ra rồi cười, cụp mắt gửi tin nhắn cho cô: [Có tiện nhận điện thoại không?]
Bác Mộ Trì: [ Tiện. ]
Tin nhắn vừa gửi, Wechat của cô đã nhận được video call.
Bác Mộ Trì thuận tay mở đèn nhỏ ở tủ đầu giường rồi bắt máy.
"Vân Bảo." Cô nhìn gương mặt rõ nét trong màn ảnh, đôi mắt cong tựa trăng non, "Sao anh cũng chưa đi ngủ vậy."
Buổi tối lúc Phó Vân Hành gọi điện thoại cho cô, Bác Mộ Trì nói đang xem video với đàn chị, anh không làm phiền cô nữa.
Phó Vân Hành nhìn màn ảnh mờ nhạt bên này của cô, cười cười, "Đang đọc sách."
Bác Mộ Trì nhướn mày, "Anh nỗ lực như thế, làm em dễ tự ti đó."
"Tự ti chuyện gì?" Phó Vân Hành trêu cô, "Anh nên tự ti mới đúng."
Bác Mộ Trì: "Tại sao."
Phó Vân Hành nhìn cô, thở dài sâu xa nói: "Bạn gái là quán quân thế giới."
Bác Mộ Trì cười, "Chuyện đó có gì tài ba đâu."
Cô khen anh, "Bạn trai em còn là bác sĩ ngầu nhất cơ."
Trong mắt Phó Vân Hành giấu nụ cười, có chút lưu luyến nhìn khuôn mặt cô, bỗng nhiên nói: "Còn ba ngày."
"..." - Bác Mộ Trì lập tức phản ứng lại, nghiêng đầu nhìn anh, "Còn ba ngày nữa là có thể nhìn thấy bạn gái quán quân thế giới của anh, vui không?"
Phó Vân Hành: "Vui."
Nghe hai từ không thể hiện rõ cảm xúc của anh, Bác Mộ Trì hơi nhướng mày, "Câu này anh nói còn thiếu tình cảm."
Phó Vân Hành lườm cô, "Vậy chờ em trở về."
"..."
Hai người yêu nhau lâu như vậy, Bác Mộ Trì đã có thể hiểu ẩn ý mà Phó Vân Hành nói rồi.
Cô vân vê lỗ tai, liế.m môi dưới trả lời: "Được thôi."
Hai người nói chuyện chốc lát, Phó Vân Hành sợ hôm sau Bác Mộ Trì không có tinh thần tập luyện, không dám nói nhiều với cô.
Giọng nói của anh dịu dàng, nhẹ giọng dỗ dành cô, "Anh dỗ em ngủ nha?"
Mí mắt Bác Mộ Trì hơi nặng, nhưng đầu phấn khích quá mức.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng."
"Đặt điện thoại cạnh lỗ tai." Phó Vân Hành dẫn dắt từng bước nói: "Nhắm mắt lại."
Bác Mộ Trì làm theo.
Giống như khi còn nhỏ, Phó Vân Hành đọc truyện cho cô.
Có khoảng thời gian Bác Mộ Trì không đến nhà Phó Vân Hành, cũng không biết phòng sách của anh, trừ bộ sách chuyên ngành về chỉnh hình anh vừa mua thêm bị cô phát hiện lúc trước, còn thêm một bộ truyện cổ tích.
[Truyện cổ tích Andersen], [Nghìn lẻ một đêm], v.v., toàn bộ là hồi nhỏ cô hay đọc và yêu thích.
Tiếng nói của Phó Vân Hành, xuyên qua âm thanh dòng điện truyền đến bên tai, sẽ có cảm giác gợi cảm của giọng trầm khàn, vô cùng trêu người.
Mỗi lần Bác Mộ Trì nghe anh đọc truyện cổ tích cho mình, cô luôn vô thức đắm chìm vào rồi ngủ mất.
Có âm thanh của Phó Vân Hành bầu bạn, tâm trạng của cô và bộ não hăng hái, luôn có thể từ từ bình tĩnh lại.
Cô không thể nói rõ là bởi nguyên do nào, nhưng người như Phó Vân Hành, chính là có ma lực như vậy.
...
Phía đối diện chỉ có tiếng hít thở đều đặn, Phó Vân Hành lắng tai nghe giây lát, rồi mới đặt điện thoại lên bàn.
Anh không cúp điện thoại, anh sợ cô vẫn chưa ngủ sâu, sẽ đột nhiên tỉnh giấc. Nếu như bừng tỉnh, anh có thể phát hiện ngay lập tức, nhanh chóng vỗ về tâm trạng của cô.
Bóng đêm càng lúc càng dày đặc.
Ánh đèn trong phòng sách mở rất lâu, video call cũng kéo dài cả mấy tiếng đồng hồ.
Đến khi ánh đèn phòng sách dập tắt, pin điện thoại cạn kiệt, ánh trắng cũng giấu giữa đêm đen, cuộc điện thoại của bọn họ mới kết thúc. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
-
Khi tỉnh giấc ngày hôm sau, điện thoại của Bác Mộ Trì đã hết pin tự động tắt máy rồi.
Cô cắm sạc điện thoại, rồi vội vàng rửa mặt chạy đến sân huấn luyện.
Còn hai ngày.
Lại huấn luyện hai ngày, cô có thể về nước, có thể nhìn thấy Phó Vân Hành rồi.
Có niềm tin này hỗ trợ, Bác Mộ Trì huấn luyện như ăn phải thuốc kích thích vậy, vô cùng hăng hái.
Thỉnh thoảng Tiêu Minh Thành nhìn thấy, cũng không nhịn được lắc đầu cảm thán rồi thảo luận với Hứa Minh - Này là sức mạnh của tình yêu sao?
Mỗi lúc này, Hứa Minh đều muốn chặn miệng anh ta lại.
Hết chuyện để nói hay gì.
...
Hai ngày huấn luyện chớp mắt qua mau, hôm nay đội Trung Quốc chuẩn bị về nước, hiếm khi dự báo thời tiết lại chuẩn rồi.
Bác Mộ Trì và đoàn người cùng đến sân bay, nhìn bông tuyết bay ngoài cửa sổ, tạm thời không biết nên khóc hay cười.
Tiêu Minh Thành chú ý đến vẻ mặt của cô, nhỏ giọng hỏi: "Em gái Trì, em đang nghĩ gì vậy?"
"Em đang nghĩ... " - Bác Mộ Trì hơi tủi thân nói: "Tuyết rơi như này, chuyến bay của chúng ta sẽ trì hoãn rất lâu sao?"
Tiêu Minh Thành hơi ngừng, an ủi cô nói: "Nóng lòng về nhà?"
"Ừm." Bác Mộ Trì gật đầu.
Thật ra cũng không thể nói là nóng lòng về nhà, cô chỉ sợ Phó Vân Hành sẽ đến sân bay đợi cô từ sớm. Cô gửi lịch bay của mình cho anh từ trước rồi, nói người đầu tiên cô muốn gặp sau khi hạ cánh là anh.
Mà Phó Vân Hành, cũng đúng lúc được nghỉ ngay hôm cô hạ cánh.
Mặc dù hai người còn có thể liên hệ trước khi đi, cô có thể nói cho Phó Vân Hành tin tức chuyến bay của mình bị trễ, nhưng trì hoãn lâu rồi, có nghĩa rằng thời gian cô ở cùng Phó Vân Hành sau khi về nước sẽ ít đi.
Bác Mộ Trì không muốn, cũng không cam lòng.
Thời gian nghỉ ngơi của cô, cũng không tính là nhiều. Trở về nước nghỉ ngơi một khoảng thời gian, cô lại phải bay ra nước ngoài, chuẩn bị tiếp tục chiến đấu.
Nghe cô thẳng thắn thừa nhận như vậy, trái lại Tiêu Minh Thành không biết phải nói gì mới được.
Anh ta vò đầu, ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ của Hứa Minh.
Hứa Minh đứng đó rất lâu, không đến gần bên này.
Cậu ta hiểu Bác Mộ Trì nhiều hơn so với Tiêu Minh Thành, biết lúc này cô càng muốn yên tĩnh một mình.
Không bất ngờ chút nào, bởi vì lí do tuyết rơi, chuyến bay về nước của đám Bác Mộ Trì bị hoãn hơn ba tiếng đồng hồ.
Sắc trời tốt hơn một chút, chuyến bay mới chính thức cất cánh.
Trước lúc cất cánh, Bác Mộ Trì ngồi trên máy bay gửi tin nhắn cho Phó Vân Hành và Trì Lục, nói với bọn họ mình lên máy bay sắp về nước rồi.
Trì Lục nhanh chóng trả lời tin nhắn cô, nhưng Phó Vân Hành thì chưa.
Bác Mộ Trì tính toán, suy đoán có lẽ anh vẫn đang bận rộn ở bệnh viện, cho nên cũng không gấp gáp muốn anh trả lời tin nhắn của mình.
Về nước mất hơn mười mấy tiếng, Bác Mộ Trì ngủ hai giấc trên máy bay, đọc sách một lúc rồi xem video phim ảnh đã tải xuống.
Lúc nhìn thấy nắng mai hơi ló ra, Bác Mộ Trì ghé vào cửa sổ chăm chú nhìn mặt trời mọc từ đường chân trời trên biển, thấy sắc đỏ cam của mặt trời hiện ra, có cảm giác như nhìn thấy được niềm hy vọng mới.
"Nhìn gì vậy?" Tạ Vãn Thu ngồi chung với cô.
Bác Mộ Trì chỉ, "Mặt trời mọc."
Tạ Vãn Thu liếc mắt nhìn, kinh ngạc nói: "Rất đẹp."
Bác Mộ Trì gật đầu, "Đúng vậy."
Bỗng dưng, cô gửi tin nhắn cho Phó Vân Hành: [Vân Bảo, em muốn lê n đỉnh núi ngắm mặt trời mọc. ]
Cô nhớ lúc này là ca đêm của Phó Vân Hành, có lẽ là đang lúc nhàn rỗi.
Chỉ là Phó Vân Hành vẫn chưa trả lời tin nhắn cô.
Bác Mộ Trì nhíu mày, thấp thoáng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được vì sao lại vậy.
Cô dứt khoát từ bỏ.
Bởi vì chuyến bay bị trễ, vốn là bảy giờ sáng đoàn người hạ cánh, giờ gần mười một giờ mới đáp đất.
Lúc hạ cánh, trời đầy mây.
Bác Mộ Trì không thích trời âm u, cô thích trời trong hoặc trời tuyết.
Tất nhiên, nếu tuyết rơi mà trì hoãn, cô cũng không thích.