Sau hôn lễ, Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành cũng có một tuần để nghỉ ngơi.
Trong tuần trăng mật hai người không hề ra nước ngoài.
Khi trước Bác Mộ Trì tham gia thi đấu, các nơi trên thế giới cô cũng đã từng đi qua. Cô cảm thấy phong cảnh đẹp nhất trên thế giới này là ở bên cạnh mình.
Tuy trong nước có không ít nơi cô cũng từng đi qua, nhưng mà lúc Trì Lục hỏi thăm hai người muốn tới đâu hưởng tuần trăng mật, Bác Mộ Trì không chút do dự chọn một thành phố bốn mùa như xuân.
Còn vấn đề của Phó Vân Hành thì trước giờ là bà Phó đi đâu thì anh đi ấy.
Không có chủ kiến.
Nhưng không có ý kiến gì về vấn đề này thì lại gây ra chuyện ngoài ý muốn.
Ít nhất là chọc phải Bác Mộ Trì.
Sau hôn lễ một ngày, hai người nghỉ ngơi một ngày.
Đi loanh quanh vườn cảnh rồi buổi tối quay về nhà thu dọn hành lý.
Nơi họ về lần này là nhà mới của bọn họ.
Là nhà ngày trước ba mẹ hai bên mua cho, căn nhà đối diện với tiểu khu của Trần Tinh Lạc, đã được thông thoáng rồi sửa chữa lại toàn bộ.
Bây giờ tất cả thiết kế ở trong phòng đều là dựa theo sở thích của Bác Mộ Trì.
Tất nhiên lần này Phó Vân Hành cũng không phải lo lắng chuyện không có phòng ngủ sau khi Bác Mộ Trì cãi cọ vô lý nữa.
Bởi vì diện tích vừa đủ nên lúc bàn bạc với nhà thiết kế, đã cố ý giữ lại ở đây một phòng cho khách và một phòng cho trẻ em. Anh cũng có thể vào hai phòng này ở.
Nghĩ đến đây, Bác Mộ Trì trêu ngươi đứng đằng sau: “Vân Bảo, đêm nay anh muốn ngủ ở phòng khách không?”
“…”
Phó Vân Hành thoáng thấy sự gian xảo trong đáy mắt cô, hỏi ngược lại: “Em ngủ với anh ở phòng khách?”
Bác Mộ Trì: “Em không ngủ ở phòng khách đâu.”
“Ừ.” Phó Vân Hành đáp lời: “Anh cũng không ngủ.”
Anh đứng dậy đi về bên phía phòng bếp: “Có muốn uống nước không em?”
Một ngày trước khi hai người kết hôn, ở trong phòng nên có gì thì cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết.
Ngay cả tủ lạnh, Trì Lục và Quý Thanh Ảnh cũng đã sắp xếp, chất đầy đủ loại thịt, rau dưa trái cây. Còn có cả đồ ăn vặt mà Bác Mộ Trì có thể ăn được.
Bác Mộ Trì theo anh vào bếp, nhận lấy nước từ anh.
Nhấp được hai ngụm, cô chợt nhớ tới một chuyện lớn.
“Có phải quà chúng ta nhận được
đã được chuyển tất về đây đúng không?”
Cái cô chỉ là quà kết hôn.
Phó Vân Hành cười: “Ừ, đi xem nhé?”
“Đi.” Bác Mộ Trì hào hứng: “Đi xem xem em thu được bao nhiêu.”
Phó Vân Hành đưa tay lên búng trán cô, bật cười một cách bất đắc dĩ.
Bà Phó của anh luôn thẳng thắn như thế.
Trì Lục và Quý Thanh Ảnh đã hỗ trợ quy sắp xếp quà cưới, rồi nhét tất vào phòng để quần áo của họ.
Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành vừa mới tới phòng cất quần áo, lúc đi vào đã thấy hơi khó khăn. Quà cáp thật sự quá nhiều, còn có một vài món đã xếp chồng ở trong phòng.
Bác Mộ Trì nhìn mấy hộp quà xinh xắn ấy thì không khỏi lấy điện thoại ra chụp vài tấm rồi gửi cho Đàm Thư.
Bác Mộ Trì: [ Cậu mau kết hôn đi. ]
Đàm Thư: [ Rồi tặng mấy cái quà này cho tớ? ]
Bác Mộ Trì: [ Tặng hộp của mấy quà này cho cậu. ]
Đàm Thư: [ Tuyệt giao. ]
Bác Mộ Trì mím khóe môi đang cười, nhướng mày nhắn: [ Thế là tuyệt giao rồi? ]
Đàm Thư: [ Đúng thế. ]
Bác Mộ Trì: [ Đợi chốc nữa rồi tuyệt giao. ]
Đàm Thư: [ Sao cơ? ]
Bác Mộ Trì: [ Tớ muốn bày ra cho cậu xem những món quà tớ nhận được. ]
Đàm Thư: [. ]
Đàm Thư: [ Cậu bóc ngay bây giờ cho tớ. ]
Bác Mộ Trì: [ Được thôi. ]
Sau khi nói chuyện tào lao với Đàm Thư xong, lúc này Bác Mộ Trì mới ngồi xuống nệm bắt đầu mở quà.
Không mở được thì cô đi tìm Phó Vân Hành, Phó Vân Hành cũng vui vẻ nhận xử lý những chuyện cô không làm được.
Trừ quà của bạn bè họ hàng và các đồng đội ra, Bác Mộ Trì còn nhận được rất nhiều quà tặng từ các nhãn hàng. Có nhiều nơi quen biết Trì Lục, có nơi là có quan hệ tốt với Quý Thanh Ảnh và bà nội của Phó Vân Hành, cũng là do thân phận vận động viên trượt tuyết của cô.
Tạp chí từng hợp tác lúc trước, còn có cả nhãn hàng trang bị đồ trượt tuyết mà cô từng làm người phát ngôn, cũng lũ lượt tặng cho cô những món quà tân hôn độc nhất vô nhị.
Bác Mộ Trì không cần cố nhớ những người đó, bạn bè rồi người thân của họ, không cần chú trọng vào giá cả của quà cáp, có lòng là được rồi. Quà họ tặng, chắc chắn là thứ Bác Mộ Trì thích hoặc là thứ cô cần. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nhưng bên nhãn hàng với bên hợp tác thì không như thế.
Không phải là nói đồ họ tặng Bác Mộ Trì không thích, chỉ là so ra mà nói thì Bác Mộ Trì phải ghi nhớ để ngày sau còn trả nhân tình.
Hết cả một buổi chiều, Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành chỉ ở nhà bóc quà.
Đến khi bầu trời sẩm tối, hai người mới sắp xếp được một nửa.
Bác Mộ Trì nhìn cái hộp ở bên cạnh, còn chưa kịp mở đã bắt đầu đau đầu rồi.
Cô thở dài, nằm thẳng căng lên mặt thảm: “Em không muốn làm nữa.”
Phó Vân Hành nhìn cô: “Đừng nằm ở trên đất, nền đất lạnh lắm.”
Anh ngồi xổm xuống cạnh cô, vươn tay về phía cô.
Bác Mộ Trì chớp mắt: “Không cần tay.”
Phó Vân Hành nhướng mày.
Cô đi thẳng vào vấn đề: “Muốn ôm.”
Yêu cầu của bà Phó, xưa nay Phó Vân Hành sẽ không từ chối.
Anh cong môi, ôm luôn cô công chúa lên.
“Bây giờ, em muốn anh bế em đi đâu nào?” Anh hỏi.
Bác Mộ Trì ôm cổ anh, nhìn chiếc cằm nhẵn nhụi của anh rồi chỉ: “Trên giường.”
Đặt cô xuống giường, Phó Vân Hành đưa tay véo mặt cô: “Tối em muốn ăn gì?”
“Thật ra không đói lắm.” Bác Mộ Trì ngáp một cái: “Em hơi buồn ngủ rồi.”
“…”
Phó Vân Hành liếc nhìn chiếc đồng hồ tinh xảo trên tủ đầu giường, nhướng mày nói: “Nếu bây giờ mà ngủ, tối sẽ không ngủ được đâu.”
Bác Mộ Trì im lặng, chủ động hôn vào cằm anh, mặt không đỏ tim không đập nói rằng: “Vậy anh có thể dùng cách khác để em ngủ mà.”
Nghe thấy lời này của cô, Phó Vân Hành suy ngẫm, rồi cảm thấy lời đề nghị này của cô khá được.
Anh gật đầu: “Thế em ngủ đi, anh đi nấu cơm, xong rồi sẽ gọi em.”
Bác Mộ Trì: “Vâng.”
Tuy nói thế nhưng Phó Vân Hành vẫn nháo nhào với cô ở trong phòng một lúc rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi đóng cửa lại, Bác Mộ Trì trốn trong chăn lăn lộn hai vòng, nghĩ đến vẻ mặt hôn mình trước khi ra ngoài của anh, cô túm chăn thầm cười trộm một hồi, miệng cười vô cùng rộng.
-
Ngày đầu tiên hai người cưới nhau chỉ làm ổ trong nhà giết thời gian.
Đến tối, Phó Vân Hành thực hiện trách nhiệm của một người chồng một cách vô cùng nghiêm túc, khiến cho Bác Mộ Trì - người còn “ngủ trưa” trong giờ ăn tối mệt tới nỗi thiếp đi rồi tố cáo anh.
Phó Vân Hành cười nhận lời tố cáo của cô, dỗ người ta ngủ ngon lành.
Sáng ngày hôm sau, cả hai người cùng về nhà.
Vốn là hôm nay họ định ra ngoài hưởng tuần trăng mật của riêng bọn họ.
Nhưng đúng lúc lại vướng phải Tết dương.
Đây là năm mới đầu tiên sau khi hai người kết hôn, ba mẹ Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành đều muốn người thân bạn bè ở cùng nhau.
Hai người hệt như đứa trẻ to bự, giữa trưa quay về nhà ăn chực.
Đầu tiên là ở nhà họ Phó ăn bữa cơm rồi buổi tối lại đến nhà Bác Mộ Trì ăn cơm.
May mà Quý Thanh Ảnh và Trì Lục không ngại hành vi trẻ con của hai người. Họ chỉ ước gì hai người có thể về nhà nhiều hơn, dù chỉ ăn bữa cơm rồi đi cũng được.
Đối với Bác Mộ Trì mà nói thì Tết này không có gì đặc biệt lắm, nhưng lại giống như hồi ức đáng nhớ.
Cô vẫn thích ngồi xổm trong sân chơi gậy tiên nữ với Phó Vân Hành, cũng thích ra ngoài hóng gió ngắm pháo hoa trên trời đêm với đám Trần Tinh Lạc.
Sau đêm giao thừa, Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành có mặt ở sân bay.
Địa điểm hưởng tuần trăng mật Bác Mộ Trì chọn là một nơi ngay trong ngày đông thì cũng ấm áp như ngày xuân. Vừa hay bạn của Trì Lục có quen một người bạn ở bên ấy, nên thuê luôn một ngôi nhà có vườn hoa cho hai người, để hai người thư giãn.
Lúc hai người hạ cánh, đã cởi áo lông trên người ra.
Cảm nhận được làn gió xuân mộc mạc, Bác Mộ Trì không khỏi cảm thán: “Nơi này dễ chịu quá.”
Phó Vân Hành thấy cô thật sự rất thích, anh thấp giọng nói: “Đến chỗ ở trước nhé.”
Bác Mộ Trì gật đầu.
Căn nhà nhỏ nghỉ ngơi mà Trì Lục sắp xếp cho hai người nằm ở một cổ trấn rất thơ mộng. Nơi này rất thích hợp để thư giãn, thích hợp cho kỳ nghỉ.
Rất nhiều người chịu áp lực từ các thành phố lớn cũng lựa chọn đến nơi đây nghỉ dưỡng.
Chỗ hai người ở cũng rất đặc biệt, một bên là biển, một bên là núi. Tựa là một chốn bồng lai tiên cảnh.
Trong chốn bồng lai không những có rất nhiều loài hoa đua nhau khoe sắc mà còn có cả xích đu.
Sau khi Bác Mộ Trì đi vào được năm phút thì lập tức gửi tin nhắn vào trong nhóm, mời đám Đàm Thư tới chơi.
Nơi dễ chịu như thế này, chắc chắn phải chia sẻ cho bạn tốt.
Không chỉ là cô cảm thấy nó đẹp mà đến cả người hiếm khi khen một nơi như Phó Vân Hành cũng cảm thấy nơi này rất tốt.
Đặt hành lý xuống, Bác Mộ Trì kéo Phó Vân Hành đi một vòng quanh đây.
Cô thốt lời: “Sao lúc trước em lại không biết ở đây còn có nơi đẹp như thế này cơ chứ.”
Phó Vân Hành cong môi: “Bây giờ biết rồi mà.”
Anh nhìn Bác Mộ Trì: “Nếu em thích thì sau này chúng ta đến nhiều hơn.”
“Được ạ.” Bác Mộ Trì đồng ý, cô nghĩ rồi lại nói: “Cơ mà cũng không chỉ đến đây, sau này anh nghỉ hưu, chúng ta sẽ đi nhiều nơi nữa.”
Cô muốn cùng Phó Vân Hành đi khắp núi non đẹp đẽ.
Phó Vân Hành bảo được.
Đi hết một vòng, hai người mới thấy đói.
Hai người cũng không quá mệt nên quyết định ra ngoài nếm thử đồ ăn địa phương.
Trì Lục sắp xếp chuyến đi tuần trăng mật của họ rất đầy đủ, không chỉ đặt tất cả những đồ Bác Mộ Trì thích ăn ở chỗ họ ở mà còn chuẩn bị cho họ hai chiếc xe.
Một là xe điện nhỏ thích hợp đi trong thị trấn bé, một là chiếc xe việt dã thích hợp để bọn họ đi đến chỗ xa hơn một chút.
Trước khi ra ngoài, Bác Mộ Trì hừng hực để cho Phó Vân Hành mở xe điện.
Nói xong, cô lại do dự nhìn anh: “Anh biết lái không?”
“…”
Phó Vân Hành: “Anh biết.”
Anh nhìn Bác Mộ Trì: “Em quyết định phải để anh lái cái này à?”
“Quyết định rất chắc chắn luôn.” Đôi mắt của Bác Mộ Trì khẽ cong: “Em còn chưa từng ngồi xe này bao giờ, em nghe bảo tới nơi sống chậm thích hợp lái xe này.”
Phó Vân Hành cười: “Vậy thì đi chiếc này, đội mũ bảo hiểm đi.”
Bác Mộ Trì “ồ” lên một tiếng, rồi ngoan ngoãn vươn cổ ra trước mặt anh.
Phó Vân Hành áp chế ý cười trong đôi mắt, anh chủ động đội cho cô rồi cài chốt an toàn.
“Anh cũng phải đội.”
Phó Vân Hành gật đầu.
Trong phương diện về vấn đề an toàn thì hai người cực kỳ cẩn thận.
Thật ra Phó Vân Hành không tính là quen với chiếc xe này, lúc vừa chở Bác Mộ Trì trên đường, anh lái vừa chậm vừa trúc trắc.
Qua một lúc, anh mới quen hơn một chút.
Gió ở nơi đây rất dìu dịu, ánh nắng cũng rất tươi. Hơi ấm phủ xuống hai người, nơi mà hai người lái xe qua cũng có bóng hình chồng chéo nhau của họ. Tay của Bác Mộ Trì vẫn ôm eo Phó Vân Hành, cô giữ chặt, không nỡ buông ra chút nào.
Thi thoảng Phó Vân Hành sẽ cúi đầu nhìn tay cô, nụ cười bên môi càng rộng thêm.
Chỗ bọn họ ở cách cổ trấn một khoảng có thể đi dạo, có thể ăn cơm mà không phải đi quá xa, lái chiếc xe nhỏ hơn mười phút đã đến.
Hai người dừng xe lại ở cửa cổ trấn, khoá xe xong rồi lúc này mới đi vào.
Vừa đúng dịp là ngày nghỉ Tết Dương nên người trong cổ trấn rất đông. Bác Mộ Trì nhìn dòng người hối hả, cô hơi hối hận.
“Nhiều người ghê.”
Phó Vân Hành “ừ” một tiếng, anh nắm tay cô: “Đừng đi lạc.”
Bác Mộ Trì cười: “Yên tâm, nếu em đi lạc thì em sẽ treo một cái biển trước ngực.”
“Hở?” Phó Vân Hành không hiểu.
Bác Mộ Trì giải thích: “Viết lên đây chồng em là ai ai ai, mọi người nhìn thấy anh thì bảo anh tới đây tìm em.”
Phó Vân Hành bị cách ngựa thần lướt gió tung mây [1] của cô làm cho buồn cười, anh thoáng nghĩ một chốc rồi nói: “Ý tưởng không tệ.”
[1] Ý chỉ thơ ca ngôn tư không theo đường lối, hào phóng.
“Đúng chứ.” Bác Mộ Trì dẩu môi: “Nhưng mà tốt nhất là không lạc đường.”
Cô nhìn Phó Vân Hành, nghiêm túc nói: “Em sợ anh sốt ruột.”
Bác Mộ Trì hiểu rất rõ, Phó Vân Hành sẽ lo lắng về kiểu vấn đề này.
Cô nhớ lúc còn rất nhỏ, cô theo Phó Vân Hành ra ngoài chơi, theo anh rồi đi lạc một lần. khi ấy cô còn rất nhỏ nên ấn tượng không sâu sắc cho lắm.
Chuyện duy nhất mà cô nhớ, đấy là vào một ngày đông. Cô quấn đòi Phó Vân Hành đưa cô ra ngoài chơi, Phó Vân Hành không lay chuyển được cô hay là đã xảy ra chuyện gì đó, dù sao đã mở miệng đồng ý. Lúc ấy cũng là một ngày hội, người cực kỳ đông. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Cả hai chen vào trong đám đông, đi rồi đi và bị tách nhau ra.
Đến khi Phó Vân Hành tìm thấy cô, Bác Mộ Trì nhớ rõ dáng vẻ anh đầy mồ hôi và thở hổn hển ngay giữa ngày đông.
Cũng từ sau lần đó, Phó Vân Hành không dám đưa cô đi chơi chốn đông người nữa.
Nghĩ đến chuyện này, cô quay đầu nhìn Phó Vân Hành: “Anh còn nhớ chuyện đó không?”
Phó Vân Hành: “Anh nhớ.”
Bác Mộ Trì ngẩn ngơ: “Là lúc em năm tuổi hay lúc mấy tuổi?”
“Năm tuổi.” Phó Vân Hành đan mười ngón tay với cô, bảo vệ cô không để người qua đường đụng phải cô.
Anh nhìn cô: “Không nhớ rõ ư?”
Bác Mộ Trì nói thật: “Thật ra nhớ có một chút, nhưng em quên là lễ Giáng sinh hay là Tết Dương rồi.”
“Đêm trước Giáng sinh.” Bác Mộ Trì nghiêm túc nhớ lại: “Hình như là vậy, sau khi anh tìm thấy em, có phải còn đưa em đi mua một quả táo không?”
Phó Vân Hành tiếp tục gật đầu.
Ngày ấy là một sai lầm.
Năm đó ông nội của Bác Mộ Trì có một số vấn đề về sức khỏe nên bọn họ vẫn sống ở Thụy Sĩ. Tuy nói quan hệ giữa ba mẹ cô và ông bà nội không mấy tốt đẹp nhưng nằm viện thì vẫn phải đến thăm.
Vốn bọn họ định đưa Bác Mộ Trì và Trì Ứng cùng sang. Nhưng khi ấy Bác Mộ Trì cực kỳ bám Phó Vân Hành, suốt ngày treo bên miệng câu anh Vân Bảo là của cô.
Ngoài việc đưa hai đứa trẻ đến một nơi xa lạ, Trì Lục cũng lo không chăm sóc được, sợ chúng nó không thích nghi nổi.
Thế là lúc Bác Mộ Trì đề nghị muốn đến ở với anh Vân Bảo của cô, cả Trì Lục và Bác Duyên đều đồng ý.
Một ngày trước khi đến nhà Phó Vân Hành ở, Bác Mộ Trì còn rất vui nữa.
Nhưng vì ngày nào Phó Vân Hành cũng đều bận đọc sách, Quý Vân Thư lại đi du lịch với ông bà nội của em ấy nên Bác Mộ Trì hơi buồn chán.
Cho đến đêm Giáng sinh, cô nghe thấy âm thanh náo nhiệt ở bên ngoài, thật sự không chịu nổi nữa, kéo quần áo anh rồi làm nũng với anh, để anh đưa mình ra ngoài chơi.
Phó Vân Hành thấy dáng vẻ rầu rĩ của cô thì nói với Quý Thanh Ảnh một tiếng.
Trước giờ anh luôn cẩn thận, đây cũng không phải là lần đầu tiên dẫn Bác Mộ Trì ra ngoài chơi nên Quý Thanh Ảnh chỉ dặn đi dặn lại mấy câu, bảo anh phải trông em Đâu Đâu cẩn thận, đừng để lạc nhau rồi yên tâm cho hai người ra ngoài.