Trời mới tờ mờ, lúc Bác Mộ Trì còn đang nhập nhèm ngái ngủ, thì đã bị người ta kéo dậy.
Cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô bèn để kệ thợ trang điểm với nhà tạo hình làm ở trên mặt mình, vần vò trên đầu mình.
Bọn họ bảo cô làm gì thì cô sẽ làm thế ấy.
Trang điểm xong, tạo hình cũng ổn ổn, Bác Mộ Trì đi thay bộ váy cưới mà Quý Thanh Ảnh đã tự tay làm cho cô.
Trông thấy cô thay váy cưới đi ra, Trình Vãn Chanh không khỏi thở than: “Đến khi em kết hôn, em cũng phải nhờ cô Thanh Ảnh làm đồ cưới cho em.”
Quý Vân Thư: “Tại sao không tìm em này?”
Trình Vãn Chanh nghẹn lời, quên béng mất bên cạnh hãy còn một nhà thiết kế. Cô ấy im lặng được lúc rồi thảo luận với em ấy: “Mẹ em may váy cưới, còn em may váy tiệc đêm được không?”
Nghe vậy, Quý Vân Thư kiêu ngạo đáp: “Không, hoặc là chị tìm em, hoặc là chị tìm mẹ em.”
Trình Vãn Chanh: “...”
Dưới màn đấu võ mồm của hai người, thợ trang điểm với thợ tạo hình đã làm nốt phần điểm trang còn lại cho cô.
Bước cuối cùng là mũ phượng.
Thợ trang điểm đang định đội lên cho cô, đúng lúc này Trì Lục tới, cười bảo: “Mẹ đến rồi.”
Bác Mộ Trì khẽ giật mình, thấy bà ấy bước đến gần, cô cúi người đội luôn mũ phượng lên đầu mình.
“Mẹ.” Hốc mắt cô nóng bỏng.
Trì Lục nhìn cô: “Đừng khóc, bây giờ con mà khóc thì mẹ sợ là con rể sẽ tìm mẹ tính sổ mất.” Bà ấy dịu dàng đội lại cho cô, nhìn cô rồi nói chuyện một cách đầy tự luyến như xưa: “Con gái mẹ quả nhiên là giống mẹ, xinh xắn quá.”
Những người khác bị bà ấy chọc cho bật cười.
Nhưng không thể không thừa nhận rằng Bác Mộ Trì ăn mặc thế này thật sự rất đẹp.
Trình Vãn Chanh đưa cho cô cái quạt, mỉm cười bảo: “Hôm nay chị Đâu Đâu quá đẹp luôn.”
Quý Vân Thư chỉnh nắn cô ấy: “Chị dâu em ngày nào cũng xinh.”
“...”
Lúc mọi người đang nhao nhao trong phòng thì ở bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa với tiếng bước chân.
“Chú rể tới đón cô dâu đây.”
Bác Mộ Trì khẽ giật mình, Trì lục siết tay cô cười bảo: “Mẹ đi trước, mấy đứa ở đây chơi vui vẻ.”
“Vâng.”
Trì Lục vừa đi, đám thanh niên càng cởi mở hơn trước.
Muốn đón được cô dâu, tất nhiên nào sẽ dễ dàng như vậy. Nhưng trông thấy Phó Vân Hành, đám phù dâu họ cũng không làm khó quá được.
Tất nhiên chú rể họ không làm khó được, thế thì đối tượng làm khó chuyển thành phù rể.
Trình Vãn Chanh, Đàm Thư với cả Trần Tinh Lạc đều là phù dâu, mà phù rể ở bên đối diện tất nhiên là Tạ Hồi Triều Hàng và Khương Ký Bạch.
Ba người họ giày vò phù rể không hề nhẹ, đến cả Tạ Hồi còn ghen tuông truy hỏi Đàm Thư rằng tại sao không làm khó chú rể, rõ ràng là Phó Vân Hành lấy vợ mà.
Câu trả lời của đám Đàm Thư cực kỳ có căn cứ.
Phó Vân Hành làm bác sĩ mệt mỏi như thế nên bọn họ không đành lòng làm khó.
Ba người kia nín lời lúc lâu, bị ép phải gánh hết tất cả.
Đến khi Bác Mộ Trì nhìn thấy Phó Vân Hành, ba người đã bị hành đến oải ra.
Cô cầm chiếc quạt tròn che nửa mặt mình lại, rướn mắt nhìn người đàn ông mặc áo bào đỏ cùng kiểu với mình, mặt mày anh vẫn tuấn tú như thế, trong ánh mắt lại giấu ý cười nhàn nhạt, ánh mắt sáng quắc nhìn mình.
Cách một khoảng cách chẳng xa cũng chẳng gần, dường như cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ trong ánh mắt anh.
Phó Vân Hành nhìn cô, có sự ngây ngẩn trong nháy mắt.
Đây không phải là lần đầu nhìn thấy cô trong bộ đồ này. Nhưng lần này khác với lần trước, ập vào anh một loại cảm giác không giống nhau.
Anh nhìn cô ngẩn ngơ rồi nhấc chân bước lại gần.
Phó Vân Hành đưa tay ra.
Bác Mộ Trì nhìn vào bàn tay dày rộng của anh, hàng mi cô khẽ run run, tua rua của mũ thoáng đung đưa, lắc thành nhiều kiểu.
Cô đưa tay cho anh, lúc được anh dắt, cô nghe thấy anh thấp giọng nói rằng: “Bà Phó, anh đến rồi.”
Anh đến cưới em.
Bác Mộ Trì cong mắt, đan mười ngón tay với anh.
Ánh mặt trời cuối tháng mười hai vừa ấm áp vừa sáng trong, đèn lồng đỏ trong vườn cảnh treo trên cao, trang trí cảnh quan hôn lễ càng thêm phần cổ kính.
Trong phút chốc như có thể cho người ta một loại ảo giác xuyên về cổ đại.
Hai người đến gặp Bác Duyên với Trì Lục, rồi nhận lời chúc phúc của họ.
Bác Duyên nhìn hai người bọn họ, cười nói: “Ba giao Đâu Đâu cho con rồi, chăm sóc nó cho tốt.”
Phó Vân Hành trịnh trọng đồng ý.
Trái lại Trì Lục không hề trang trọng như thế, bà ấy mỉm cười nói: “Mẹ chúc các con trăm năm hòa hợp, răng long bạc đầu.” Bà ấy dừng lại một chút rồi trêu rằng: “Sớm sinh quý tử.”
Bác Duyên là người đầu tiên không kìm nén nổi mà bật cười thành tiếng.
Bác Mộ Trì cũng không nhịn được, cô cong môi cười: “Xin mượn lời may của mẹ ạ.”
Phó Vân Hành cũng cười đáp lời.
Vườn cảnh rất rộng.
Hôn lễ của họ là kiểu Trung, nhưng quả thực là không có cách nào giống hệt như thời cổ đại, sắc đỏ mười dặm được. Bọn họ đã lược bớt đi một số lễ tiết rườm rà, nhưng mà cái nên có thì đều có cả. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Bác Mộ Trì với Phó Vân Hành đi đến nơi tổ chức hôn lễ.
Dưới sự chứng kiến của họ hàng bạn bè và trời đất, cùng anh làm lễ bái đường, uống rượu hợp cẩn, kết tóc đồng tâm rồi nắm tay đi.
Khi hai tiếng “xong lễ” vừa dứt, hai người được đưa vào động phòng.
Người tới quấy động phòng đã bị chặn lại ngoài cửa, Phó Vân Hành với Bác Mộ Trì ngồi xuống, anh đưa tay gỡ cái quạt vẫn che mặt cô xuống, ngước mắt lên nhìn cô.
Ánh mắt anh quá mức nóng rực, khiến Bác Mộ Trì không biết phải làm sao.
“Anh đừng nhìn em như thế…” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
Phó Vân Hành vừa cười vừa nói ra thành tiếng: “Hôn lễ kiểu Trung có chút không ổn.”
Bác Mộ Trì ngẩn người: “Hả?”
Cô không hiểu ý câu này của anh cho lắm.
Phó Vân Hành dừng lại, cúi đầu chạm vào môi cô: “Không có màn hôn cô dâu này.”
Từ lúc sớm khi nhìn thấy cô, anh đã muốn hôn cô rồi.
Bác Mộ Trì ngạc nhiên vô cùng, vừa định mở miệng nói chuyện, thì anh đã giữ lấy lưỡi cô trước, triền miên lưu luyến.
Anh thong dong chậm rãi miêu tả dáng môi cô, hơi thở nóng hôi hổi.
Nhịp tim của Bác Mộ Trì tăng lên, vô thức đáp lại anh.
Bỗng dưng bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng của Triệu Hàng, anh ấy bảo chú rể Phó Vân Hành ra ngoài uống rượu.
Bác Mộ Trì sợ họ tự dưng lại đẩy cửa đi vào, nên cô lo lắng tới độ cắn phải lưỡi của Phó Vân Hành.
Phó Vân Hành bị đau, anh cau mày lùi lại, nhìn Bác Mộ Trì với cái vẻ mặt đau khổ.
Bác Mộ Trì hơi xấu hổ, cô chỉ ra bên ngoài: “Anh nên đi uống rượu kìa.”
Phó Vân Hành: “…”
Anh dừng lại, nhìn cô: “Đợi anh về.”
Bác Mộ Trì nóng cả mặt, nói một tiếng được.
Lúc anh sắp đi, cô lại gọi anh: “Đừng uống nhiều quá.”
“Yên tâm.” Phó Vân Hành nói.
Sau khi Phó Vân Hành rời khỏi đây, Bác Mộ Trì một mình ngổi trong phòng rảnh rỗi nhàn nhã.
Đến lúc này, cô cũng hơi đồng ý với câu nói của Phó Vân Hành, hôn lễ kiểu Trung không chỉ có chuyện không thể hôn cô dâu không ổn, mà còn có chuyện cô dâu còn phải ở trong phòng.
Hoặc là cô dâu chú rể không cần tiếp rượu, hoặc là đều tiếp mới được.
Bác Mộ Trì nghĩ vậy.
Một mình cô ngồi ở đây, quả thực là hơi cô đơn.
Đúng lúc cô đang suy nghĩ miên man, Phó Vân Hành lại quay trở lại.
Bác Mộ Trì kinh ngạc nhìn anh: “Không đi uống rượu ư?”
Phó Vân Hành đứng cạnh cô: “Có mệt không?”
“Vẫn ổn.”
“Vậy thì cùng đi đi.” Phó Vân Hành nắm tay cô: “Một mình ở trong phòng chán lắm.”
Bác Mộ Trì không ngờ đến chi tiết nhỏ này mà anh cũng để ý.
Cô cong mắt cong mày:; “Thế em ra ngoài với anh.”
“Được.”
Hai người đến tiếp khách khứa để họ vui vẻ mà về.
Khi mọi việc đã xong, quay về lúc yên lặng, cả đám người Trình Vãn Chanh nhao nhao muốn quấy chuyện động phòng.
Bác Mộ Trì nghẹn lời: “Cổ đại đâu có nháo động phòng đâu.”
“Đám cưới của hai người là Trung Tây kết hợp, bọn em phải nháo.”
“Đúng thế đúng thế, sao có thể không cho nháo động phòng được.”
Mọi người tôi một câu anh một câu, nháo nhào cả lên.
Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành hết cách, để bọn họ quấy phá.
Mau mà mọi người đều coi như là có chừng mực, không có phá quá độ, chỉ là để cho chú rể còn sung sức chống vài cái chống đẩy, để cho hai người làm vài chuyện khiến cho người ta mặt đỏ tía tai. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Cuối cùng của cuối cùng, khi bọn họ còn muốn làm quá hơn, Bác Mộ Trì bình tĩnh kể một chuyện.
“Mình với Vân Bảo là kết hôn đầu tiên ha, năm sau tới ai?”
Mọi người im lặng lúc lâu, Đàm Thư với Tạ Hồi lập tức lựa chọn rút lui. Đến khi tất cả mọi người đều giải tán, trong phòng lại im ắng trở lại.
Bác Mộ Trì liếc mắt nhìn về phía Phó Vân Hành, chiếc đèn lồng treo trong phòng, ánh lửa nhen nhóm khiến mặt mày anh dịu dàng thêm vài phần.
Cô nhìn anh chằm chằm, cô cứ cảm thấy dáng vẻ của anh nhìn kiểu gì cũng không chán.
Bác Mộ Trì đang định cất lời, bỗng dưng Phó Vân Hành cúi đầu xuống, khẽ giọng nói: “Đi đánh răng rửa mặt nhé?”
“… Ừm.”
Bác Mộ Trì được anh bế vào phòng tắm.
Tất cả mọi thứ trong ngày hôm nay, đều khiến Bác Mộ Trì cảm thấy mới lạ, đáng nhớ sâu sắc. Cô vốn cứ tưởng rằng, ký ức sâu sắc nhất của mình hôm nay là lúc hai người uống chén rượu giao bôi, ánh mắt thi thoảng va phải nhau lúc ba khấu chín bái.
Nhưng chẳng ngờ được ấy là lúc đêm khuya.
Đêm gió lớn.
Ánh nến chập chờn mê người.
Gió thổi lật một góc rèm, khiến cho tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.
Trên bức tường phòng có hai bóng người chồng chéo lên nhau.
Gió bên ngoài cửa sổ lay lay nhành cây, cánh lá cọ vào nhau vang lên những tiếng xào xạc.
Hình ảnh trong phòng yêu kiều, thi thoảng vang lên những âm thành khiến cho người ta nghe được phải đỏ mặt tới tận mang tai.
Lúc tất cả mọi thứ yên lặng trở lại, cơn gió phía ngoài dường như mạnh thêm, như thể đang chúc mừng bọn họ.
…
Lại quay lại phòng tắm, tắm rửa một lượt.
Lúc được Phó Vân Hành bế ra, Bác Mộ Trì đã buồn ngủ vô cùng.
Phó Vân Hành nhìn sắc mặt ửng đỏ của cô, lại không nén được mà cúi đầu hôn cô một cái.
Bác Mộ Trì hờn dỗi liếc anh một cái: “Em mệt rồi.”
Phó Vân Hành cười: “Anh biết.”
Bác Mộ Trì ôm lấy cổ anh, nhìn cánh lá đung đưa bên ngoài cửa sổ, cảm thấy hơi là lạ: “Em muốn nhìn cảnh đêm trong vườn.”
Nói là vườn cảnh nhưng dù sao cũng là sở hữu của tư nhân. Thế nên cái cần có thì đều có đủ. Ví dụ như phòng ngủ, phòng để tiếp khách,…
Hay bởi vì đám cưới của Bác Mộ Trì với Phó Vân Hành tổ chức ở đây, nên đám công nhân tỉa hoa làm vườn càng tô điểm hơn, khiến vườn cảnh này trông càng thú vị hơn.
Phó Vân Hành bế cố đến bên cửa sổ, rồi đưa tay ra mở cửa.
Cả hai đều không ngờ, khi đẩy cánh cửa sổ ra sẽ có vài bông tuyết bay vào.
Nhìn những bông tuyết rơi bên ngoài, Bác Mộ Trì chợt nhớ rằng dự báo thời tiết từng nói là nay mai trời sẽ có tuyết lớn.
Nhìn tuyết trắng đến tận khuya mới rơi, cô cong mắt, quay đầu nhìn Phó Vân Hành: “Vân Bảo.”
Cô ra hiệu bảo anh nhìn ra ngoài cửa sổ, đùa rằng: “Xem ra anh buộc phải ở cạnh em đến bạc đầu rồi.”
Phó Vân Hành khẽ cười: “Xin lấy làm vinh hạnh.”
Bên cô đến khi bạc đầu là ước nguyện cả đời của anh.