Gần Như Cô Độc

Chương 9: Bí mật dưới bao cổ tay




Chương 9. Bí mật dưới bao cổ tay

Tiết thứ nhất buổi chiều thứ sáu là tiết thể dục, ngày hôm qua tan học Hứa Duệ thiếu chút nữa qua cửa trò chơi kia trong quán điện tử, tiết chiều nay chuẩn bị đi chơi lại lần nữa, buổi trưa hưng phấn đến không ngủ được. Hắn lười biếng dựa vào trên bàn học vặn khối Rubik, một đám ngã ra ngủ ở phía trước, Ninh Giác Thần với Lục Giác Lam một người nghiêng sang trái một người nghiêng sang phải nằm úp sấp.

Lục Giác Lam ôm một cái gối ôm hình trái tim, đây là được tiểu mỹ nữ trường học bên cạnh tặng, màu hồng phấn, mặt trên thêu hình cầu vồng. Thời điểm lần đầu tiên thấy, Hứa Duệ mặt đầy ghét bỏ hỏi y:" Đây là con thỏ cậu đổi với tên lưu manh kia?"

Ninh Giác Thần đặt cằm trên quyển sách giáo khoa vật lý sứt mẻ, nửa bên mặt gối lên cánh tay nhỏ, ép tới chặt chẽ, một khuôn mặt gầy đến như vậy mà còn có thể nặn ra thịt, một phần mềm mại lộ ra ở cổ. Lúc này bọn họ được đổi chỗ vào hàng cạnh cửa sổ, cửa sổ không đóng hẳn, gió từ khe cửa thổi vào, thổi đến mức tóc trên đỉnh đầu Ninh Giác Thần đứng lên, giống như cỏ nhỏ lắc lư.

Hứa Duệ chống đầu nhìn một hồi, thổi một hơi chỗ đám tóc đó, đám tóc lập tức thuận thế nghiêng về phía trước, một hồi lại run rẩy theo hướng gió thổi tới. Hứa Duệ một người chơi cùng đám tốc mềm, thổi mấy lần liền đánh thức Ninh Giác Thần. Hứa Duệ chột dạ vùi đầu giả bộ ngủ, híp mắt thấy Ninh Giác Thần hoảng hoảng hốt hốt ngồi thẳng người, nửa bên mặt đè ra thành một mảng đỏ, cậu đưa tay sờ cổ, đứng lên đóng kỹ cửa sổ, sau đó rón rén từ cửa sau phòng học đi ra ngoài.

Nếu như là Lục Giác Lam thì lập tức nhào lên nhét đầu hắn vào trong ngăn bàn đánh, Hứa Duệ tưởng tượng đến khung cảnh đó một chút, nghĩ mà sợ.

Tiếng chuông nghỉ trưa kết thúc, trong bàn học của Hứa Duệ toàn một đống phấn Phùng Phong ném vào đầu hắn, hắn chọn một cái nhỏ nhắm ngay Lục Giác Lam. Lục Giác Lam bị hắn ném trúng xong chạy trốn liền xoay người:"Làm gì!" Hứa Duệ làm một cái động tác đánh điện tử, Lục Giác Lam ngồi xuống chậm rãi duỗi người:" Ngày hôm nay không đi, phải thi đấu."

Hứa Duệ có hơi thất vọng, nhớ tới tối hôm qua không đánh xong trò chơi, vẫn luôn ngóng trông tiết thể dục này:" Đánh thi đấu cái gì?" Lục Giác Lam lấy quả bóng rổ trong cặp sách ra:" Cùng lớp bảy, không phải cùng một tiết thể dục sao?" Lớp bảy có một nam sinh cũng đang theo đuổi tiểu mỹ nữ, chuyện này Hứa Duệ biết, phỏng chừng chính là vì cái này:" Các người thật tẻ nhạt, thời đại nào rồi còn chơi luận võ chọn rể." "Luận võ chọn rể cái gì, cái này gọi là cạnh tranh công bằng người thắng có thể làm vua được không?" "Người thắng được làm huấn luyện viên bóng rổ của cô ta sao?" "...Cậu mẹ nó thật nhiều lời, cậu có đi hay không?" "Tôi không đi cậu có thể thắng sao đại ca?"

Một tay Lục Giác Lam chuyển quả bóng ra hành lang, xoa đầu Hứa Duệ một cái:"Thật ngoan!" Tóc Hứa Duệ ngắn lại dày ghim vào lòng bàn tay y, giống như thân một con nhím. Hứa Duệ xốc bàn tay y đứng lên:" Tránh ra tránh ra, ba ba đi vệ sinh, trở về bay cùng con."

Hứa Duệ đi một chuyến đến nhà vệ sinh, xuống cầu thang đi về phía sân luyện tập, ở chỗ rẽ tầng hai cúi đầu xuống vừa vặn thấy Ninh Giác Thần đứng ở cầu thang tầng một bị một người phía trước chặn lại – Ngô Thiên. Chân Hứa Duệ khựng lại, gần đây hắn không quá quan tâm sự tình Ninh Giác Thần, không nghĩ tới Ngô Thiên lại tìm cậu để gây sự.

Hứa Duệ không nghe rõ hai người nói gì, nhìn dáng điệu dù sao cũng không vui, ngoài dự đoán là cuối cùng Ninh Giác Thần lại đưa tay đẩy Ngô Thiến một cái chen ra ngoài. Biểu tình giận dữ kia nhìn có mấy phần giống phong độ năm đó của anh trai cậu, dù sao mèo với lão hổ đều là mèo, trong lòng Hứa Duệ dâng lên một trận vui mừng không rõ.

Hắn đi xuống Ngô Thiên đi lên, ánh mắt Hứa Duệ nhìn thấy Ngô Thiên rất khiêu khích một đường nhìn chăm chăm hắn. Vì tiền lương tháng này của Phùng Phong, Hứa Duệ quyết định không muốn gây rắc rối, cố ý không phản ứng hắn.

Hứa Duệ chạy mấy bước đuổi kịp Ninh Giác Thần, bắt lấy cái váy đồng phục học sinh kia, Ninh Giác Thần nhẹ bỗng một chút bị hắn lôi trở về, giơ chân đập về phía sau, Hứa Duệ không né tránh, cẳng chân lập tức tê rần. Hứa Duệ bấm ngón tay dùng sức bắn lên sau ót Ninh Giác Thần:"Điên à!"

Ninh Giác Thần xoay người, ngồi xổm xuống vỗ ống quần cho hắn:"Xin lỗi Duệ ca, tôi tưởng..." "Tưởng Ngô Thiên?" "...Ừ" "Tôi vừa mới thấy được, cậu còn thật lợi hại đấy, lần sau tiếp tục cố gắng. Tôi đã nói với cậu hắn lần trước bị Lục Giác Lam đánh sấp trên mặt đấy...Nói chuyện, cậu từng đánh nhau sao?"

Ninh Giác Thần cúi đầu, cổ mềm nhũn lắc lắc hai cái, ánh mặt trời chiếu đến cái nốt ruổi nhỏ lộ ra một chút hồng, nổi lên làm làn da trắng hơn. Hứa Duệ cầm cổ tay áo cậu kéo lên:" Không cần làm thế, tiết này có phải cậu muốn thi chạy cự li dài?"

Mới vừa khai giảng tiết thể dục đã kiểm tra thể lực: năm mươi mét, một trăm mét, nam sinh một ngàn mét, nữ sinh tám trăm mét, nam sinh rướn người, nữ sinh đứng lên ngồi xuống. Tiết thể dục tuần trước thầy giáo hậu tri hậu giác phát hiện trong lớp có một học sinh chuyển trường, thông báo cho cậu biết tiết này một mình chạy một ngàn mét. Ninh Giác Thần mím môi trả lời một chút, cậu không nghĩ tới Hứa Duệ còn giúp cậu nhớ chuyện này.

Hứa Duệ ôm lấy vai cậu đi về phía sân luyện tập, Ninh Giác Thần quá gầy, ôm không thoải mái, cứng tay:" Lát nữa sẽ thi đấu cùng anh trai cậu, cậu có bao bảo vệ cổ tay không tôi mượn." Có một đoạn thời gian Hứa Duệ quan sát tay phải Ninh Giác Thần vẫn luôn mang một cái bao cổ tay trắng như tuyết, lúc này đột nhiên hưng phấn muốn chọc cậu. Ninh Giác Thần cứng đờ: "Cái này... không được". Hứa Duệ nhìn tay phải cậu giấu sau lưng có chút không vui:"Cậu chạy bộ không dùng được."

Ninh Giác Thần sượt sang bên cạnh, giống như bị Hứa Duệ ôm không được tự nhiên: "Thật xin lỗi." Ninh Giác Thần một lúc đã hai lần xin lỗi hắn, Hứa Duệ bị cậu làm cho buồn bực, nắm lấy cổ tay phải của cậu một cái vặn đến trước ngực. Tay trái Ninh Giác Thần cuống quít lên, muốn đẩy tay Hứa Duệ đang cầm tay cậu, một bên lui về phía sau nhỏ giọng xin tha:" Duệ ca.." Tính khí Hứa Duệ vốn không tốt, bị Ninh Giác Thần nhích tới nhích lui dưới tay hắn, một bộ muốn tránh thoát nhưng không dám, Hứa Duệ nén giận, ngón tay một phen túm bao cổ tay kia xuống.

Bao cổ tay bị lật, một đường logo thêu bên trong lộ ra mấy chữ Adadis to. Mấy chữ viết sai thứ tự, không trách được Ninh Giác Thần vì mặt trong này mà không chịu cho người khác mượn." Này có gì đâu, tôi không chê..." Hứa Duệ cúi đầu nhìn thấy cổ tay phải Ninh Giác Thần, nói được nửa câu miễn cưỡng dừng lại.

Hứa Duệ vẫn luôn biết Ninh Giác Thần rất gầy, so với con gái còn gầy hơn, lộ ra cổ tay vừa nhỏ lại trắng – phía trên lại có một vết sẹo lồi lõm hình tròn, màu sắc so với da dẻ cậu còn trắng hơn, màu giống như là bị bỏng, ở giữa bị lõm vào thậm chí có điểm biến thành màu đen, một đoạn nhỏ này phủ đầy vết thương chằng chịt, giống như miếng thịt hầu như không còn sinh khí, nói là âm u kinh khủng tuyệt không quá đáng.

Hứa Duệ chỉ là liếc mắt nhìn một cái, nhất thời cảm thấy da đầu tê dại, bao cổ tay cầm không cẩn thận, buông lỏng tay đánh rơi bên chân. Cái tay khác của hắn còn đang để trên vai Ninh Giác Thần, như mới vừa đẩy Ngô Thiên ra, cậu dùng sức từ phía dưới cánh tay hắn tránh ra, sau đó nhanh chóng cúi người xuống nhặt lên bao cổ tay, vỗ bụi phía trên một cái.

Hứa Duệ cảm thấy mình phải nói một cái gì đó, nhưng cổ họng như bị vật gì chặn lại không mở miệng được. Dưới ánh mặt trời, viền mắt Ninh Giác Thần đỏ đến mức dọa người. Hứa Duệ từ trước đến giờ không tim không phổi cũng đột nhiên tâm hoảng ý loạn lên.

Hai người một trước một sau chạy đến sân tập thì đã vào tiết được năm phút, thầy thể dục phạt bọn họ chống đẩy hai mươi cái. Hứa Duệ cúi người nằm xuống, không nhịn được quay đầu đi nhìn Ninh Giác Thần. Cậu đã đeo lại bao cổ tay, bảo vệ cổ tay rất trắng, da xung quanh cũng rất trắng, cũng không ai biết cái bao đó bảo vệ cái cổ tay đang bị thương.

"Làm đi, chống đẩy đến phát ngốc sao, đừng nghĩ lừa gạt mà qua kiểm tra!" Thầy thể dục giơ chân lên đá một cái vào bắp chân Hứa Duệ. "Thầy, để em giúp cậu ấy làm mười cái, cậu ấy lát nữa phải chạy một ngàn mét." "Cậu thôi đi, cả hai cậu đều phải làm xong." Ninh Giác Thần cũng không để ý đến hắn, chống đẩy ba cái cuối cùng cánh tay nhỏ có chút run. Cậu hoàn thành hai mươi cái chống đẩy sau đó nói một tiếng:" Báo cáo, làm xong!" Sau đó đứng lên về hàng, vóc dáng cậu nhỏ, đứng hàng con trai thứ nhất.

Hứa Duệ vẫn làn làm đủ ba mươi cái mới đứng lên, nghiêng người chen vào trong đội ngũ, trong lúc vô tình thấy trong lòng bàn tay mình toàn bộ là vết lồi lõm do đường nhựa không bằng phẳng, trong nháy mắt liền nghĩ tới Ninh Giác Thần. Lục Giác Lam ở bên cạnh đụng một cái vào vai trái hắn:" Đi đâu mà lâu như vậy?" "Đi tiểu." "Mẹ kiếp, đi tiểu mà lâu như vậy, cậu ăn ba miếng vàng sao! Hai người năm tay nhau đi tiểu?" "Ngu ngốc, nửa đường đụng phải, em trai cậu hắn.." "Hắn cái gì?" "...Thôi, không có gì."

Hứa Duệ lui nửa bước từ đội ngũ này len lén nhìn sang, Ninh Giác Thần đứng ở đội thứ nhất bên kia, cúi đầu, tay phải nắm chặt thành nắm đấm thu lại trong tay áo.

Thầy giáo vừa hô giải tán Hứa Duệ liền bị Lục Giác Lam kéo ra sân bóng rổ, hai người bọn họ cộng thêm ủy viên thể dục cùng lớp bảy kia đấu ba với ba. Cả người Hứa Duệ mất tập trung, mấy quả không ném vào, Lục Giác Lam có chút khó chịu, chạy tới đụng một cái vào vai hắn:" Mẹ nó, cậu làm cái gì đấy!"

Hứa Duệ vốn đang hoảng hoảng hốt hốt, bị hắn đụng một cái như thế không làm chủ được xông về phía trước một bước, vừa quay đầu đúng lúc thấy trên cổ tay Lục Giác Lam đeo một đôi bao tay bảo vệ cổ tay mới thuần trắng, mặt trên thêu mấy chữ chỉnh tề màu đen Adidas. Đồng tử hắn đột nhiên co rút lại, giống như một trận đau khó tả đột nhiên đâm vào não hắn.

Lục Giác Lam bị vẻ mắt hắn dọa sợ hết hồn:" Cậu làm sao thế, sắc mặt khó nhìn như vậy..." Đôi môi Hứa Duệ trắng bệch, trên trán thấm một tầng mồ hôi mỏng, có chút choáng váng đầu. Hắn tìm người lại đây thay hắn, chính mình thuận đường chạy đến chỗ rửa tay cạnh sân tập, muốn dùng nước lạnh rửa mặt để thanh tỉnh một chút.

Đi mấy bước vừa vặn thấy Ninh Giác Thần kết thúc kiểm tra chạy một ngàn mét, ấn ấn bụng bước chậm đến bồn rửa tay. Cậu thở vừa gấp vừa nặng, sắc mặt cũng trắng dọa người. Hứa Duệ nhíu mày một cái, càng phát hiện cả người Ninh Giác Thần giống như một mảnh giấy yếu ớt.

Hứa Duệ kêu một tiếng:"Này!" Sân tập quá ồn, Ninh Giác Thần không nghe thấy, vẫn đi về phía trước, thở hổn hển đột nhiên che miệng lại. Hứa Duệ đi theo sau cậu, nhìn thấy cậu hốt hoảng vọt tới bên cạnh bồn nước thứ nhất, vùi đầu nôn khan.

Cậu thoạt nhìn rất khó chịu, ngực phập phồng, từng đợt từng đợt thanh âm nghe cũng vô cùng đáng thương. Chỉ là nửa ngày không nôn ra gì, nước mắt nước bọt chảy ra không ít, tất cả đều dính lại trên khuôn mặt tái nhợt, càng chật vật không chịu nổi.

Qua một lúc lâu, Ninh Giác Thần rốt cuộc ói xong, mở khóa vòi nước rửa mặt, vì phòng dòng nước làm ướt quần áo, cậu kéo ống tay áo đến khuỷu tay. Ánh mắt Hứa Duệ chạm đến bao cổ tay, huyệt thái dương đột nhiên nhảy một cái, ánh mắt dời lên trên, sau đó cả người ngây dại.

Chỉ có thể nói cánh tay nhỏ bị lộ ra của Ninh Giác Thần còn dọa người hơn cổ tay cậu, một mảng lớn bị phỏng để lại vết đỏ bao trùm lên gần như không thể nhìn ra màu vốn có của da, mơ hồ có thể thấy được mấy vết bong bóng linh tinh lõm xuống trở thành vết màu trắng bệch.

- Đột nhiên Hứa Duệ bốc lên một trận căng thẳng nhìn trộm bí mật người khác, lại từ đáy lòng sinh ra một trận sợ hãi không thể nói, cũng không thể nói được hai người ai từng trải nhiều hơn, bên tai tất cả đều là tiếng tim mình đập tùng tùng tùng dày đặc như tiếng trống.

Ninh Giác Thần rửa mặt xong tháo bao cổ tay xuống, dùng nước lạnh rửa cánh tay một cái, đóng lại vòi nước, vừa quay người liền đối mặt với Hứa Duệ đứng sau cậu một mét. Phản ứng đầu tiên của cậu là soạt một cái kéo cổ tay áo xuống, dưới chân mềm nhũn một bước, eo đập vào bồn nước.

Ninh Giác Thần bối rối liền bắt đầu cúi đầu vặn vạt áo, làm Hứa Duệ nhớ tới lúc Ngô Thiên cùng một đám người ngăn Ninh Giác Thần không cho cậu đi nhà vệ sinh, Ninh Giác Thần cũng là động tác này, làm cho hắn sinh ra một ít cảm giác tội lỗi.

Hứa Duệ không lên tiếng, cứ như vậy sắc mặt trầm trầm chặn cậu. Ninh Giác Thần đi sang trái một bước hắn đi theo sang trái, Ninh Giác Thần đi bên phải hắn đi bên phải, lặp lại nhiều lần như vậy. Ninh Giác Thần rốt cuộc cầu xin tha thứ, lấy lòng gọi một tiếng:" Duệ ca..." Hứa Duệ hất cằm một cái, hỏi cậu:" Cậu đây là bị làm sao?"

Ninh Giác Thần trong nháy mắt rút tay ra giấu sau lưng, Hứa Duệ coi thường nhất bộ dáng sợ hãi rụt rè này của cậu, giọng cũng không nhịn được:" Hỏi cậu đấy! Tay cậu làm sao lại bị như thế?"

Ninh Giác Thần tựa vào bên bồn rửa, ngón tay sau lưng máy móc ở chỗ gạch sứ vỡ, qua một hồi lâu đột nhiên nói ra một câu. Hứa Duệ nghe không rõ:" Cái gì?" Ninh Giác Thần ngẩng đầu lên nhìn hắn, lặp lại một lần, lần đầu tiên cây ngay không sợ chết đứng nói chuyện:" Tôi nói, liên quan gì đến anh?"

Hứa Duệ bị lời này làm sững sờ, cảm thấy lòng tốt của chính mình bị cho là lòng lang dạ thú, trong lòng toát ra lửa: "Được được được, coi như đầu óc tôi có vấn đề xen vào việc của người khác! Xen vào nữa tôi chính là chó!" Lời này là lớn giọng rống lên, Ninh Giác Thần hiếm thấy một lần kiên cường đều bị hắn dọa không còn, mím chặt môi trốn về sau một chút.

Hứa Duệ nhớ tới buổi tối lần trước tìm được Ninh Giác Thần ở ven đường, phản ứng đầu tiên của cậu cũng là trốn đi, như là vô cùng sợ Hứa Duệ đánh cậu. Nhưng mà tuy rằng Hứa Duệ tính khí nóng nảy, nhưng nhìn bộ dáng tiểu bạch thỏ đáng thương tránh đi của cậu nửa câu thô tục đều không mắng được, chứ đừng nói là động thủ.

Lúc này đầu bên kia sân luyện tập đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, mấy nam sinh đánh cầu lông ném vợt chạy gấp tới xem trò vui, mặt đầy hưng phấn kêu:"Đánh nhau đánh nhau!" Hứa Duệ đoán một cái liền biết Lục Giác Lam gây sự. Không nhìn một lúc liền phát bệnh, quả nhiên là con chó điên.

Khoan hãy nói, hai huynh đệ này thật như một con chó điên một con mèo ốm. Hứa Duệ nghĩ chính mình dường như là hiệp hội bảo vệ động vật nhỏ, cứu xong mèo liền đi cứu chó. Chờ hắn chạy đến sân bóng rổ đẩy ra đoàn người đứng nhìn, chó hẳn là không cần cứu, cứu người trước đi, chó sắp cắn chết người.

Chỉ thấy Lục Giác Lam lôi tình địch lăn trên sân bóng rổ. Lục Giác Lam ngồi trên hông người ta, một quyền chuẩn tàn nhẫn. Người phía dưới vừa bắt đầu còn có thể phản kháng vung nắm đấm hai lần, đến lúc sau chỉ có thể ôm đầu tránh né. Quần chúng vây xem trò vui không sợ lớn chuyện, Lục Giác Lam bị bọn họ hô càng thêm hưng phấn, đôi mắt đều đỏ.

Hứa Duệ thở dài, chen vào bóp lấy cánh tay Lục Giác Lam:"Được rồi được rồi, đừng làm người ta vào bệnh viện." Lục Giác Lam đang cao hứng, một câu của hắn không thể khuyên nhủ y:" Cậu buông tay, con mẹ nó đừng quản tôi!" Hứa Duệ liên tiếp bị hai huynh đệ ghét bỏ, nhất thời cũng cảm thấy chán nản, mắng một câu:" Ngu ngốc!"

Người bị đè phía dưới thừa dịp Lục Giác Lam phân tâm đấm một quyền lên mặt y, máu mũi Lục Giác Lam phạch một cái liền rơi xuống. Hứa Duệ lập tức mắng, hắn đẩy Lục Giác Lam ra, mình cưỡi lên, kết quả còn chưa kịp ra tay liền bị thầy thể dục đến chậm bắt, ba người đồng thời bị xách lên văn phòng.

Ninh Giác Thần ngồi trên ghế dài ở sân tập, xa xa nhìn sân bóng rổ náo nhiệt xong liền tán loạn. Cây ngân hạng dỉnh đầu lay động theo gió hẹ, lá cây khô vàng rì rào rơi xuống trên vai cậu. Lúc tan lớp Hứa Duệ và Lục Giác Lam đều chưa về, giải tán xong Ninh Giác Thần trở về, vừa vặn nhìn thấy Hứa Duệ và Lục Giác Lam ở bồn rửa tay bên kia.

Hứa Duệ đè Lục Giác Lam ở bồn rửa tay, lấy nước lau máu mũi cho y. Không biết Lục Giác Lam múa tay lớn tiếng cái gì, bị Hứa Duệ lôi trở về, bọn họ ở rất gần, nhìn qua như Hứa Duệ ôm chặt Lục Giác Lam vào trong lòng.

Dạ dày Ninh Giác Thần lại bắt đầu đau, cậu ấn bàn tay vào bụng đi về phòng học, đi một vòng rất lớn, sợ trên dường gặp lại Ngô Thiên.

Chuyện này cảnh cáo ba người rồi chấm dứt, vì vậy một phần tiền thưởng tháng mười của Phùng Phong cũng không thể bảo vệ.