Gần Như Cô Độc

Chương 19: Tôi chờ cậu ấy tha thứ cho tôi




Chương 19. Tôi chờ cậu ấy tha thứ cho tôi

Ninh Giác Thần nghỉ ở nhà đến một tháng, không thể không có lý do gì mà không đến công ty làm việc. Buổi sáng cậu thắt cà vạt đứng mặc quần áo trước kính đến ngẩn người, trước kia cậu thường cho là Hứa Duệ rất tệ, cho tới bây giờ cũng chưa từng tự thắt qua cho mình, suy nghĩ nửa ngày cũng không biết thắt thế nào.

Từ Đình Nhã đi tới rút cà vạt trong tay cậu, giơ lên vòng qua cổ, trên tay dùng sức kéo một cái, Ninh Giác Thần liền bị kéo cúi đầu xuống sát lại gần cô. Hai cái trán cơ hồ đụng vào nhau, hô hấp phả nhẹ trên mặt, mùi nước hoa trong veo trên người Từ Đình Nhã chui vào mũi cậu.

Ninh Giác Thần hốt hoảng rũ mi xuống, cảm thấy lông mi mình quét qua lông mi đối phương, cậu lúng túng khước từ ngồi dậy, trên mặt liền đỏ thấu: "Em.. em đừng làm rộn." Từ Đình Nhã thuần thục thắt cà vạt cho cậu, cười có chút mất tự nhiên: "Không phải trước kia anh rất thích sao?"

Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, Ninh Giác Thần như được cứu vội lắc mình qua lấy điện thoại, là Trần Ngọc Hồng gọi, giọng nghe có vẻ mệt mỏi lo lắng: "Giác Lam, con tới bệnh viện được không? Em trai con.."

Cả người Ninh Giác Thần rét run, trong đầu nổ tung một cái, cả người cậu như bị rút hết khí lực, cơ hồ không cầm được điện thoại di dộng. Sức nặng toàn bộ chống đỡ trên cái tay đặt trên bàn, cả người không cầm được run lên kịch liệt, làm cả cái bàn rung lên vang dội.

Từ Đình Nhã bị cậu hù dọa, đến gần kéo tay cậu: "Sao vậy?" Ninh Giác Thần như không nghe thấy cô nói, vẫn sờ tường đứng thẳng, hai mắt thất thần lảo đảo đi tới cửa.

Trong đầu Ninh Giác Thần không ngừng vang lên tiếng Trần Ngọc Hồng nói trong điện thoại, dưới chân mềm nhũn vô lực, trước mắt biến thành màu đen. – Trần Ngọc Hồng nói "Ninh Giác Thần" trở thành người thực vật.

Lúc chạy tới bệnh viện Trần Ngọc Hồng và Lục Thành Hùng đều ở đây, sắc mặt hai người ngưng trọng. Ninh Giác Thần vặn ngọn tay ách thanh hỏi: "Người đâu?" Trần Ngọc Hồng giơ tay lên chỉ chỉ phía trong, Ninh Giác Thần cảm thấy mỗi bước chân mình như không chạm đất, cả người như trong hư không, giống như đạp sai một bước sẽ lập tức ngã tan xương nát thịt cũng không bò dậy nổi. Cậu đi tới run tay khẽ đẩy một chút, cửa cạch một tiếng mở ra. Cậu như bị gắt gao đóng đinh tại chỗ, căn bản không có dũng khí đi vào.

Trong phòng bệnh một mảnh lóa mắt, Ninh Giác Thần thấy "mình" đang nằm trên giường bệnh, tái nhợt yếu ớt như một cái bóng, yên tĩnh như là đang ngủ. Trên người gắn mấy cái ống, nhưng so với lần trước thì ít hơn rất nhiều, máy hô hấp cũng đã được rút. Ninh Giác Thần còn nhớ lần trước ở phòng ICU cái thân thể này như một cái cây sắp chết khô, cậu thật không nghĩ tới sẽ như vậy...

Cậu thất thố lui ra ngoài, xoay người lảo đảo trốn, không nghe thấy Trần Ngọc Hồng sau lưng đang lo lắng gọi cậu Giác Lam Giác Lam, hỏi cậu làm sao.

Ninh Giác Thần trong đầu một mảnh hỗn độn, hoàn toàn không thể suy nghĩ cứ mờ mịt đi, dọc đường đi đụng hết người này đến người khác. Cuối cùng rốt cuộc cậu dừng lại sau cửa, cách cửa kính thấy được bóng lưng gầy gò của Hứa Duệ.

Ninh Giác Thần thấy hắn trong nháy mắt nước mắt liền rơi, chính cậu cũng không nói được đây coi là cái gì. Chính là lâu như vậy tới nay cả người vừa sợ vừa ủy khuất, thấy Hứa Duệ đột nhiên liền không khống chế nổi.

Hứa Duệ nghe tiếng bước chân từ từ quay người lại, ánh mắt có mấy giây hoảng hốt nhưng rất nhanh hoàn hồn lại. Hắn không nói gì, yên lặng cúi người búng nửa điếu thuốc trong tay, tàn thuốc lá lã chã rơi xuống bên chân.

Hai người cách một tấm kính mỗi người nước mắt rơi như mưa.

Một lát sau Hứa Duệ đem tàn thuốc ấn vào thùng rác, phảng phất như không cách nào chống đỡ, trút lực chán nản ngã ngồi trên bậc thang. Ninh Giác Thần bước một bước tới, thấy trên mặt Hứa Duệ toàn bộ là vệt nước mắt khô, trong mắt đầy tơ máu đã không còn nước mắt để chảy.

Ninh Giác Thần không chịu được Hứa Duệ như vậy, nhìn Hứa Duệ khóc lòng cậu như bị một nhát đao đâm xuyên qua. Hứa Duệ vui vẻ cậu liền vui vẻ, Hứa Duệ khó chịu cậu cũng khó chịu theo. Đã nhiều năm như vậy một chút tiến bộ cũng không có.

Thích Hứa Duệ như bọt biển dặm nước, mỗi lần cậu đều cho là lần cuối cùng, nghỉ ngơi xong sẽ không tuyệt vọng nữa, nhưng là luôn có lần sau, vĩnh viễn có lần sau.

Ninh Giác Thần nghĩ bây giờ mình hẳn phải an ủi Hứa Duệ, nhưng mà cậu căn bản không biết nói gì, ngay cả bản thân cậu cũng không an ủi được. Lông mi Hứa Duệ trong nháy mắt như con bướm vỗ cánh: " Thật ra lần đầu cấp cứu bác sĩ cũng đã nói, kết quả tốt nhất chính là thành người thực vật." "Cậu.." Ninh Giác Thần nửa ngày cũng không nói được một câu.

"Đã là tốt nhất, tốt nhất." Hứa Duệ nói từng chữ nhẹ như không khí, "Cậu biết không, cậu ấy một mực đi theo tôi, đuổi theo tôi, nhưng mà tôi thật xấu, cho tới bây giờ không dừng lại cũng không quay đầu lại, tôi biết cậu ấy sẽ theo kịp. Lần này cậu ấy sẽ không, cậu ấy thật sự là...không cần tôi." Ngón tay Ninh Giác Thần càng vặn càng chặt, móng tay đâm hết vào lòng bàn tay.

Một lát sau, Hứa Duệ nâng tay lên lau mặt, vẻ mặt lo sợ thấp giọng an ủi mình: "Nhưng mà không quan trọng, tôi đem cậu ấy trở về, tôi đi tìm cậu ấy." Ninh Giác Thần ngẩn ngơ, trong lòng mờ mịt tự hỏi: Tìm trở về? Thật có thể trở lại sao?

Hai tay Hứa Duệ nhợt nhạt đặt lên lớp gạch lạnh như băng, dùng sức đến đốt ngón tay trắng bệch mới lảo đảo đứng lên, giọng bình tĩnh lạ thường: "Giác Lam, cậu giúp tôi chăm sóc cậu ấy một chút, tôi trở về cầm ít đồ rồi lập tức tới."

Ánh mặt trời đầu đông ấm áp rọi xuống mặt đất, bóng lưng Hứa Duệ nhuộm thành màu vàng, dần dần mơ hồ không rõ, tựa như hòa vào trong không khí. Ninh Giác Thần cau mày nhìn hắn, Hứa Duệ bây giờ...giống như trái táo bề ngoài thì tốt thật ra bên trong đã bắt đầu thối rữa hết rồi.

Nói cho cùng Hứa Duệ vẫn là tính tình thiếu gia. Trước kia ở cùng bà nội còn khá một chút, lớp 12 năm ấy một người cũng mơ mơ hồ hồ tới, sau đó ở cùng Ninh Giác Thần ngay cả chăn hắn cũng không gấp qua một lần, táo cũng không gọt một quả. Mà bây giờ hắn cả ngày cả ngày trông chừng trong phòng bệnh, nghiêm túc đi theo y tá Từ học cách chăm sóc bệnh nhân: Vươn mình, vỗ lưng, hút đờm, khử độc, cho ăn qua đường mũi, sát người, vệ sinh...

Người thực vật bởi vì không thể động, các cơ bị căng thẳng sẽ gây ra bệnh trĩ do thiếu máu cục bộ và thiếu oxy, dễ gây loét và gây ra các bệnh khác, vì vậy họ nên giúp người bệnh quay đi quay lại sau mỗi hai giờ. Lần đầu tiên Hứa Duệ nhìn y tá Từ trở mình cho Ninh Giác Thần gấp đến độ trong mắt cũng bốc lửa: "Cô có thể nhẹ tay một chút không! Đừng làm cậu ấy đau!"

Y tá Từ cũng không tức giận, cười một tiếng: "Người nhà các cậu cứ lo nghĩ bậy bạ, cậu ta nếu có thể đau lại là chuyện tốt! Thân thể người hôn mê rất nặng, không dùng lực thì không thể nâng nổi, lần sau tự cậu thử chút thì biết!"

Sau đó thời điểm Hứa Duệ tự mình làm cảm thấy y tá Từ nói sai rồi, Thần Thần rõ ràng gầy lại nhẹ như vậy, mỗi động tác của hắn không thể cẩn thận hơn, sợ hơi dùng sức một chút sẽ làm đau cậu.

Một tuần sau đó Hứa Duệ tự mình cho cậu ăn, khẩn trương đến tay phát run, không dám đẩy ống chích, sau đó y tá Từ nắm tay làm xong. Trong lòng hắn rất khó chịu, cảm giác mình thật vô dụng, nắm tay Ninh Giác Thần chôn đầu xuống, ánh mắt đột nhiên đỏ.

Y tá Từ trấn an hắn, nói hắn đã làm rất tốt, cuối cùng lại thêm một câu: "Lúc trước chưa hỏi cậu là quan hệ thế nào với cậu ấy? Tôi nghe nói cậu ấy có anh trai sinh đôi, tôi nhìn hai người một chút cũng không giống!" Lúc này Hứa Duệ mới phát hiện mình thất thố, hắn nhẹ nhàng vuốt lòng bàn tay Ninh Giác Thần: "Tôi là..bạn cậu ấy." Y tá Từ hình như rất kinh ngạc, khen ngợi nói là bạn mà có thể làm được đến trình độ này thật không dễ dàng, nói thật nghĩa khí, tiểu Hứa cậu đối với bằng hữu thật tốt. Hứa Duệ chỉ cảm thấy xấu hổ không chịu nổi không đất dung thân.

Y tá Từ có con trai nhỏ lớp 12, buổi tối sau khi tự học trở về nhà tự ăn hoa quả và bữa tối lại đúng thời điểm gia trưởng bận rộn. Đến cuối năm trời càng ngày càng lạnh, Hứa Duệ xác định mình có thể tự làm được, sau đó để y tá Từ mỗi ngày tám giờ chín giờ tối về nhà sớm.

Hắn nhuần nhuyễn xoa đầu gối Ninh Giác Thần trước rồi mới lật người, sờ tay cậu có chút lạnh, lại tăng nhiệt độ máy điều hòa lên, sau đó lại tiêm chất lỏng lần cuối. Thấy môi Ninh Giác Thần có chút khô lại cho thêm nhiều nước, nửa giờ sau hắn làm phẳng giường, dùng bông thấm nước súc miệng cho Ninh Giác Thần.

Khoảng thời gian này hắn cùng y tá Từ đều toàn tâm toàn ý chăm sóc, sắc mặt Ninh Giác Thần so với ban đầu nhìn đã tốt hơn nhiều, trên mặt lộ ra sắc hồng, không còn trắng bệch tái nhợt. Hứa Duệ dùng khăn lông ướt lau mặt cho cậu xong, trên tay dừng lại, tim đập càng lúc càng nhanh như cất một con thỏ. Hắn cúi người xuống, môi run rẩy chạm vào vết thương trên trán Ninh Giác Thần.

Hứa Duệ sẽ không biết lớp 11 năm ấy có một người cũng lo lắng bất an như vậy mà trộm hôn hắn.

Làm xong việc hắn ngồi xuống mép giường, một tay mở tạp chí ra, một tay nắm lấy cổ tay Ninh Giác thần, đầu ngón tay vô ý thức xoa xoa vết sẹo con bướm.

Hắn đang đọc văn xuôi cùng tiểu thuyết Ninh Giác Thần viết, bút danh Ninh Giác Thần là 9893, bài "Bàng bối" trong tạp chí văn nghệ rất được hoan nghênh. Từ nhỏ Hứa Duệ đã ghét cay ghét đắng ngữ văn, bây giờ mỗi ngày hắn đều buộc mình phải xem từng câu từng chữ, lúc thi vào đại học cũng không nghiêm túc như vậy.

Đến 12 giờ hắn lại lật người Ninh Giác Thần một lần và thay tã rồi dọn dẹp. Một ngày kết thúc như vậy. Hứa Duệ mở điện thoại di động hẹn giờ, đặt báo thức 2 giờ, 4 giờ, 6 giờ, sau đó cúi đầu đánh bạo hôn lên chóp mũi Ninh Giác Thần một cái: "Ngủ ngon Thần Thần." Chẳng qua Ninh Giác Thần không phản ứng, chỉ hít thở trầm trầm cũng rất quy luật để người nghe an tâm, giống như cậu chỉ đang ngủ.

Hứa Duệ tắt đèn, nghiêng người nằm xuống, nhắm mắt lại rất nhanh liền ngủ. Bây giờ hắn mỗi ngày ban đêm đều đứng lên hai, ba lần lật người Ninh Giác Thần cho nên lúc ngủ đều cố gắng ngủ nhiều một chút, hắn sợ sẽ chịu không nổi mà quên mất thời gian trở mình.