Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất

Quyển 3 - Chương 31: Chiếu báu vân nước nghĩ từ từ




Hoàng cung Bắc Liêu.

Tất cả cung điện san sát nối tiếp nhau, ngói lưu ly màu vàng sáng phát sáng rạng rỡ, mái hiên tiếp giáp nhau, rường cột chạm trổ, trưng bày trong đó, không khỏi chương hiển khí thế tôn quý của Đế Vương. Từng tầng cung điện nhìn như tùy ý, vậy mà từ chỗ cao nhìn qua sẽ kỳ dị phát hiện bọn chúng rộng lớn làm thành một cái vòng tròn, trung ương là một chánh điện cao hơn các cung điện khác. Điện đường cao vút trong mây, nguy nga giống như cầu vồng. Mái hiên được điêu khắc thành hai con thương ưng giương cánh muốn bay, hai cánh to lớn, oai hùng uy dũng, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm trời xanh, làm như muốn nhảy lên.

Mà giờ khắc này bên trong chánh điện, đèn đuốc sáng trưng, nữ tử kiều diễm mặc áo lụa mỏng cổ tròn, lộ ra cổ trắng nõn. Tư thế tốt đẹp như ẩn như hiện dưới ánh đèn rực rỡ, nhảy ra những điệu vũ xinh đẹp quyến rũ, càng thêm mê lòng người.

Quan viên hai bên có người cao giọng ồn ào, uống ly rượu lớn, có người trầm mê nhìn nữ tử nhảy múa trước mặt, một số ít người khẽ mím môi nhấp rượu, tự mình thoải mái vui vẻ.

Nam tử mặc áo màu đen nạm vàng bên trên vương tọa, lười biếng ngồi trên ghế vua, tay cầm ly rượu nhấp từng ngụm từng ngụm, híp lại hai mắt nhìn xuống dưới, dưới ghế vua là mấy nhi tử của ông. Ông làm đế vương Bắc Liêu chắc rất thành công, Bắc Liêu ở trong tay ông từ từ lớn mạnh, vùng đất rộng lớn phương bắc đều bị ông chiếm vào bản đồ của mình. Mà bây giờ sức khỏe của ông vẫn cường tráng, thế lực của mấy nhi tử của ông cũng ngày càng lớn mạnh.

Ông tự nhiên nhận thấy lục đục đấu đá giữa các nhi tử, chỉ là ông không muốn nhúng tay, mặc cho bọn họ so tài với nhau. Ông hắn lại ở một bên âm thầm quan sát, chọn người thừa kế thích hợp. Vị trí đầu dưới ghế vua là Đại hoàng tử Bắc Thiên Thụy, đối đãi người ôn hòa, mưu lược không hề thua các hoàng tử khác, lại thiếu một phần hung ác và khí thế khiếp người. Nhị hoàng tử Bắc Thiên Dực cương mãnh quả quyết, có dũng có mưu, lại có một chút bảo thủ. Tam hoàng tử chững chạc tự giữ, lại băn khoăn thận trọng, làm việc có chút sợ đầu sợ đuôi. Tứ hoàng tử tuy là hoàng tử lại xuất trần hậu thế, yêu thích du sơn ngoạn thủy, hờ hững đối với chuyện trong triều. Mấy vị hoàng tử ở sau hoặc nhiều hoặc ít luôn khiến ông không hài lòng lắm. Chỉ có. . . . Ánh mắt của ông chuyển đến vị trí cuối cùng thì hơi thu lại, một tia tức giận chợt lóe lên. Chỉ vì ở trong một hàng ghế này lại thiếu đi một người, cửu hoàng tử Bắc Thiên Vũ, cũng là con nhỏ nhất của Bắc đế.

Tựa hồ là đã nhận ra ánh mắt không vui của người trên ghế vua, Đại hoàng tử Bắc Thiên Thụy liền nhìn lướt qua vị trí chót nhất, theo dự liệu thấy được vị trí kia không có ai. Hắn cũng không vui nhíu lông mày, rỉ tai mấy tiếng với người bên cạnh, liền nhỏ giọng thối lui ra khỏi chánh điện ồn ào.

Cách chánh điện không xa là hành lang dài trên mặt nước, đầy hồ nước hồ lắng đọng một vòng trăng sáng, ánh trăng trong sáng, sóng nước lăn tăn, trong sự vắng lạnh lại có vẻ kiều diễm rực rỡ không gì sánh bằng, cực kỳ giống gương mặt của một nữ nhân.

"Đệ quả nhiên ở chỗ này!" Thanh âm nho nhã mặc dù không vang dội, lại làm cho người đứng ở trên hành lang dài hơi ngẩn ra.

"Đại ca!" Bắc Thiên Vũ xoay người sang chỗ khác, khóe miệng kéo ra một nụ cười bất cần đời, "Sao huynh ở chỗ này? Lão già tốt bụng thả huynh ra ngoài?"

"Hồ đồ! Cửu đệ, ông ấy là phụ hoàng của chúng ta, hôm nay là thọ yến của phụ hoàng, sao đệ lại chạy ra ngoài!" trong giọng nói hơi nghiêm túc của Bắc Thiên Thụy lại có một tia bất đắc dĩ rõ ràng.

"Ông ta có nhiều nhi tử như vậy, thêm ta cũng không nhiều! Ít ta cũng không ít! Ta không muốn đi nhận sự náo nhiệt này." Hắn nằm ở trên lan can, rảnh rang nói.

"Cửu đệ. . . . . ." Bắc Thiên Thụy nhìn hắn, "Năm đó ——"

"Đại ca. . . . . ." Bắc Thiên Vũ lại cắt đứt lời của hắn, "Huynh cũng khuyên ta nhiều năm rồi, rất nhiều việc thật ra thì ta sớm đã nghĩ thông suốt." Hắn xoay người đi, đối mặt với nước hồ, nụ cười bất cần đời ở khóe miệng trong chốc lát từ từ ngưng kết thành sương, "Chỉ là ta vẫn luôn không cam lòng!"

"Cửu đệ. . . . . ." Bắc Thiên Thụy há mồm còn muốn khuyên lơn cái gì, nhưng thấy trên mặt Bắc Thiên Vũ lại mang theo vẻ không cam lòng thì rốt cuộc dừng lại, khẽ lắc đầu, thở dài một cái nhẹ vô cùng.

Gió nhẹ lướt qua mặt hồ, tạo nên từng gợng sóng, bốn phía lập tức tĩnh mật không tiếng động, chánh điện chợt truyền tới tiếng đàn sáo bay bổng giống như đến từ phía chân trời xa xôi, như có như không. Ánh trăng mát mẻ như nước chiếu ở trên mặt hồ, cái bóng khẽ đung đưa tản ra lại từ từ tụ lại.

Giữa hai người tựa hồ lập tức không tìm được lời nói, Bắc Thiên Thụy ngẩng đầu lên nhìn về người bên cạnh, đệ đệ từ nhỏ đã do một tay hắn nuôi nấng này. Hắn còn nhớ rõ năm đó khi hắn là một thiếu niên nhanh nhẹn, thì đệ ấy chỉ là một đứa con nít được hắn ôm trong ngực, có gò má mềm mại, ánh mắt tinh khiết, tuy là người nhỏ nhất trong các huynh đệ, nhưng cũng là người được sủng ái nhiều nhất, cá tính nghịch ngợm hơi làm nũng luôn khiến người bên cạnh bó tay hết cách. Nhưng năm tháng cuối cùng chỉ có thể bị chôn giấu ở trong ký ức, đứa bé đã từng đơn thuần như nước rốt cuộc cũng bị bao phủ ở trong hoàng cung này.

"Đang suy nghĩ gì?" Bắc Thiên Thụy đột nhiên lên tiếng, "Hôm nay khó được thấy đệ tâm thần bất định, mới vừa rồi ta đi tới, đệ cơ hồ cũng không phát hiện!"

Bắc Thiên Vũ ngẩng đầu lên nhìn trời xanh phía xa, lốm đa lốm đốm, làm như hơi mất hồn: "Đang nghĩ về một người."

Khóe mắt Bắc Thiên Thụy thoáng qua một nụ cười, chế nhạo: "Nữ nhân?"

Trong mắt Bắc Thiên Vũ lướt qua một đạo ánh sáng cực nhanh, nghiêng tay, nhìn đại ca của hắn, môi mỏng cong lên: "Một nữ nhân ta cố gắng muốn bắt được!"

Bắc Thiên Thụy tựa hồ là bị làm cho hứng thú, hơi buồn cười: "Còn chưa có bắt được?"

Bắc Thiên Vũ khẽ mím môi, hất mặt nhìn nơi xa, nhưng chỉ trầm mặc không nói lời nào.

"Đệ đó ——" tay Bắc Thiên Thụy gác qua bờ vai của hắn, "Xem ra thật đúng là chưa có bắt được. Theo tánh khí của đệ, nếu thật đã đến tay, bất kể là thân phận gì đã sớm mang theo nàng xuất hiện, làm sao nhịn đến bây giờ, chỉ có thể nhìn trăng nhớ giai nhân !"

"Sớm muộn gì ta cũng sẽ đoạt được." Hắn cúi đầu, thanh âm trầm thấp, lại mang theo một chút bất đắc dĩ cắn răng nghiến lợi.

Bắc Thiên Thụy cũng sửng sốt, thần sắc như vậy tuy hắn ít nhìn thấy, lại hết sức quen thuộc. Trong trí nhớ, mỗi khi đệ đệ này của hắn có quyết định gì, đều là bộ dáng này, cũng không thương lượng với người khác, luôn thích tự mình lẳng lặng đứng ở một bên âm mưu, sau đó tính toán từng bước. Từ lúc nào, người đại ca một tay nuôi hắn cũng đã không xem rõ tâm tư của hắn, chỉ có thể nhìn bóng lưng đứng lặng yên của hắn, luôn mang theo một cỗ khí thế ngạo nghễ và sự tự tin do tình thế bắt buộc. Trong khoảnh khắc đó, Bắc Thiên Thụy tựa hồ đã hiểu rõ ràng nguyên nhân vì sao lúc nãy phụ hoàng hắn không vui.

Khi Bắc Thiên Vũ ngẩng đầu lần nữa, ánh mắt tự nhiên tối sầm lại, cúi đầu nói với Bắc Thiên Thụy: "Đại ca! Ta có việc đi trước! Chỗ phụ hoàng phải nhờ huynh rồi!" Thanh âm còn mang gấp gáp, không chờ Bắc Thiên Thụy đáp lời liền vội vàng xoay người rời đi.

Bắc Thiên Thụy há mồm muốn gọi lại bóng người màu đen, chỉ là hơi hơi do dự, đã không còn thấy thân hình vốn có thể mơ hồ tháy được. Hắn khẽ thở dài một tiếng, mặc dù gọi lại thì người cũng là không giữ được, thôi thôi, để hắn đi thôi.

Mây sáng nơi xa, che đậy ánh trăng trong trẻo. Chỗ rừng sâu, gió mát yếu ớt, lộ ra không khí lạnh lẽo. Con đường xanh miết, rừng trúc đung đưa, ánh trăng xuyên thấu qua rừng trúc chiếu vào loang lổ bác bác, thoáng giảm một phần lạnh lẽo.

"Như thế nào?" Bắc Thiên Vũ đứng chắp tay, sắc mặt lạnh lùng đã sớm không thấy sự thanh thản vừa rồi.

Bóng đen núp trong bóng tối đến gần hắn, kề sát vào lỗ tai nhỏ giọng nói cái gì.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, theo thanh âm của người cúi đầu nói chuyện, ánh mắt của hắn càng lẫm liệt khiếp người, nhưng cũng không nhìn về phía người bên cạnh, nhẹ nhàng vượt qua nơi xa, tựa hồ nghe được điều gì không vui, mày rậm dài hơi nhíu lại, lạnh lùng hừ một tiếng. Bóng đen kia trong nháy mắt cương cứng lại, lời ra đến khóe miệng liền ép xuống.

"Còn gì nữa không?" Bắc Thiên Vũ nhàn nhạt liếc hắn một cái, lạnh lùng hỏi.

"Không có. . . . . . Không có. . . . . . !" Bóng đen cúi đầu, cố gắng không nhìn gương mặt đang lạnh lẽo lẫm liệt.

"Không rõ chi tiết!"

"Dạ. . . . Thất công chúa mỗi ngày đều về phủ Định Nam Vương với Định Nam Vương, chưa từng ngủ lại trong hoàng cung!"

"Hả?" Tay hắn đặt trên trúc xanh, như có điều suy nghĩ nhìn nơi xa, hừ ra một âm tiết đơn điệu, tay đỡ trúc xanh hơi dùng sức lực, khắp rừng trúc vang lên sào sạt.

"Cửu. . . . Cửu điện hạ. . . . . ." hai chân người tới lại run rẩy, tựa hồ muốn quỳ xuống, rồi lại cố nén.

"Đi xuống đi!" Tay hắn nhanh chóng phất ra sau, trong nháy mắt đã đi về phía trước vài bước.

"Thuộc hạ cáo lui!" Vừa dứt lời, chỉ thấy bóng đen chợt lóe lên liền cách xa núi rừng vài trượng.

"Rầm rầm" cơ hồ là thanh âm đất rung núi chuyển truyền tới từ rừng trúc kia trong đệm khuya lạnh lẽo không người đêm khuya.

Nghe được tiếng vang bóng đen lại không dừng bước, tay nâng lên, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, thở phào nhẹ nhõm thật sâu giống như tránh được một kiếp, dưới chân không có chậm nửa bước, vẫn nhanh chóng đi về phía trước, từ đầu chí cuối cũng chưa từng quay đầu lại nhìn tình trạng phía sau.