Gần Nhất Thị Vệ Có Chút Không Vui

Chương 5: Cẩu cẩu




Edit: Ngạc Tuyết

Tả Hứa cưỡi ngựa, tiến lên phi thường chậm chạp.

Trong tuyết lớn, hạt băng theo gió lớn đáng sợ đánh vào trên mặt của hắn, cho dù khoác dày đặc đấu bồng trên người, mà nửa người dưới cũng đã bị đông cứng đến không còn chút cảm giác nào.

A Giáp ở một bên nói: “Đại nhân! Nếu không trước tiên chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi một chút đi!”

Tả Hứa không đáp.

Hắn một tay nắm chặt dây cương, một tay lôi kéo mũ đấu bồng trên đầu, hai cái tay đều bị đông lạnh đến đỏ chót.

A Giáp thấy hắn chấp nhất như vậy, liền không tiếp tục khuyên hắn. Dọc theo đường này, bọn họ cơ hồ không có nghỉ ngơi, ngựa đuối sức, liền thay ngựa tiếp tục đi, không ngừng nghỉ. Dù A Giáp tập võ từ nhỏ, mà cơ thịt hai chân luôn luôn căng thẳng, cũng làm cho hắn uể oải bất kham, huống chi Tả đại nhân thân thể mảnh mai.

Mà Tả Hứa không nói một lời, việc hắn làm nhiều nhất, chính là trầm mặc.

Chính lúc đi qua một cái sườn núi, liền thấy một cái viền tường thành lúc ẩn lúc hiện xa xa.

A Giáp đại hỉ: “Tả đại nhân! Đến rồi!!”

Rầm một tiếng, A Giáp vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Tả Hứa từ ngựa thượng lăn xuống.

“Tả đại nhân!!”

Tả Hứa tỉnh lại đã là ba canh giờ sau, hắn nhìn trần nhà xa lạ, ở lại một hồi liền lập tức ngồi dậy.

Thời điểm mặc quần áo chỉnh tề chạy ra bên ngoài, lại đụng phải A Giáp mới vừa vào cửa.

“Đại tướng quân ở đâu? Ta muốn cùng hắn nghị sự.”

Tả Hứa mang theo A Giáp, một đường vọt vào phòng Đại tướng quân.

Đại tướng quân đã có tuổi, cằm dầy đặc râu ria, trước mắt một mảnh bầm đen, xem ra mấy ngày nay cũng là chưa từng ngủ ngon. Hắn thấy Tả Hứa đến, liền khách khí thỉnh Tả Hứa ghế trên:

“Tả đại nhân dậy rồi? Mời ngồi mời ngồi ”

Tả Hứa cũng cũng không vòng vo: “Ta đến hiệp trợ tướng quân, chớ đối ta như với văn thần trong triều.”

Tả Hứa ở trong triều thanh danh bất hảo, lần này Đại tướng quân cũng có mấy phần do dự, trên mặt mang theo chút xem thường:

“Việc trong quân này, Tả đại nhân sợ là không hiểu nhiều lắm đi?”

Đại tướng quân bên người quân sư cũng phụ họa nói:

“Không bằng nhượng Tả đại nhân, đối cảnh tuyết này làm hai bài thơ thì sao?”

Dứt lời, liền cười ha hả.

Tả Hứa từ trong tay áo móc ra một quyển thánh chỉ “Ba” một cái vứt ở trên bàn, hai tay ôm ngực, từng chữ từng câu nói rằng: “Những câu nói này, hai vị vẫn là giữ lại cùng hoàng thượng nói đi thôi!”

“Chuyện này…”

Hai vị kia nhìn nhau liếc mắt một cái, cúi đầu.

A Giáp tiến lên một bước, đem bản đồ trong tay mở ra trải lên bàn.

“Người Hồ thoạt nhìn chính là đã biết đến kế hoạch của chúng ta, không biết tướng quân từng nghĩ tới có thể người Hồ lúc vừa bắt đầu chính là đã biết đến kế hoạch của chúng ta phải không?”

Tả Hứa lấy ngón tay vòng ra một chỗ trên địa đồ.

“Nếu như người Hồ lúc vừa bắt đầu đã biết, vậy bọn họ chắc chắn sẽ đem Vệ tướng quân hướng phương hướng này truy đuổi, bởi vì nơi này tuy địa thế hiểm trở, nhưng không phải địa phương tốt để trốn.”

Người tướng quân kia trầm tư một hồi, nói: “Vậy bọn ta tức khắc mang binh phục kích nơi này?”

Tả Hứa lắc đầu nói: “Không thể.”

“Người Hồ nếu biết được kế hoạch của chúng ta, nhất định là trong quân ta có gian tế, tất cả không thể manh động. Hơn nữa lúc này khí hậu không ổn định, quân ta thích ứng khí trời không bằng người Hồ, một khi giao chiến nhất định bất lợi đối với quân ta.”

Tướng quân hỏi: “Vậy Tả đại nhân cho là…”

Tả Hứa liếc mắt nhìn quân sư ngồi ở bên cạnh tướng quân.

“Ai, ai!” Quân sư liên tục lăn lộn mà đi ra ngoài, “Tiểu nhân đi ra ngoài đây ạ!”

Tả Hứa ngồi xuống, thấp giọng nói rằng: “Tướng quân trước tiên nên phái một phó tướng quân theo ta, đi trước tìm kiếm tung tích Vệ đại nhân. Gian tế kia nhất định không nhẫn nại được mà đánh về phía hướng đi nghe được từ chúng ta, đến lúc đó tướng quân ngài thiết sáo đem bọn chúng bắt hết, rồi lại lĩnh binh cùng chúng ta hội hợp.”

Tướng quân nhìn Tả Hứa, gật gật đầu.

Tả Hứa cùng một vị phó tướng quân, thêm một tiểu đội binh mã, liền lập tức xuất phát. Đại tướng quân tự mình ở cửa thành tiễn Tả Hứa, không hề nghĩ rằng, quay đầu liền đụng phải A Giáp.

Đại tướng quân nghi vấn: “Vị huynh đệ này không cùng Tả đại nhân đi?”

A Giáp nói: “Ta còn có chuyện khác muốn làm, không nhọc tướng quân phí tâm.”

Tả Hứa lại một lần nữa rơi vào trong sắc trắng vô biên.

Hắn đã xem qua bản đồ vô số lần, đã sớm nhớ kỹ, có thể tìm người trong hoàn cảnh như vậy nói nghe thì dễ? Huống chi, bọn họ còn phải chú ý tránh né người Hồ.

Tả Hứa mang theo bọn họ vòng vòng chuyển chuyển, lại phát hiện có chút không đúng. Phó tướng quân đi cùng hắn này, cũng quá mức chú ý nhất cử nhất động của hắn rồi.

Còn chưa tỉ mỉ nghĩ rõ, liền nghe người ở bên cạnh hô: “Chú ý! Phía trước có người!”

Nhiều người vui mừng, còn chưa kịp vung tay hô to, liền phát hiện quân kỳ bên kia lay động, tựa hồ là quân kỳ của người Hồ.

Tả Hứa lớn tiếng nói: “Là người Hồ! Tất cả mọi người cầm vũ khí lên! Chuẩn bị kỹ càng chạy trốn!”

Tả Hứa cưỡi ngựa, dẫn mọi người hướng phía trên Băng Hà chạy, muốn đem người Hồ dẫn qua, khi đó, băng trên mặt hồ sẽ không chịu nổi sức nặng.

Thời điểm hắn bước lên mặt băng, băng liền phát ra âm thanh rạn nứt, tên của người Hồ theo sau liền bắn tới, cũng rơi vào trên mặt băng.

Tả Hứa nghĩ thầm, không tốt.

Hắn xoay người, nghĩ muốn cho mọi người tăng nhanh bước chân, lại nói không ra lời.

Một mũi tên thẳng tắp bắn vào ngực trái hắn, đau đớn điên cuồng làm cho hắn mất tiếng.

Mà phó tướng quân vẫn đi theo bên người Tả Hứa đang buông cung xuống, nói:

“Cực khổ rồi, Tả đại nhân.”

Tả Hứa trợn to hai mắt.

Ngựa còn đang chạy trốn, mà thân thể Tả Hứa không bị khống chế, chậm rãi, tiến vào trong sông băng.

Nước băng rất lạnh.

Tả Hứa tại giữa lạnh giá như vậy, từng chút một chìm xuống, máu từ trong vết thương không ngừng chảy ra.

Hắn nghĩ, ta muốn nuốt lời.

Lúc này, quần áo Tả Hứa bị dòng nước chen chúc, một cái nho nhỏ, ếch nhỏ giấy màu xanh từ trong áo chạy ra, chậm rãi hướng lên trên mà bơi, bơi qua trước mắt Tả Hứa.

Tả Hứa đột nhiên có khí lực, hắn liều mạng bơi lên, đủ để đến ếch nhỏ mềm mại màu xanh kia.

Hắn dùng chút khí lực khí đó, liều mạng hướng lên trên, hướng lên trên, lên trên nữa.

Lên trên nữa một chút, ta có thể đi gặp ngươi.

Mi mắt Vệ Thập Ngôn vẫn luôn nhảy.

Hắn và thủ hạ của hắn tìm được một cái sơn động bí mật, mấy ngày nay bọn họ đều sinh sống tốt, không còn có người tử vong.

Mà chẳng biết vì sao hôm nay hắn vẫn luôn có loại cảm giác xấu.

Tả Hứa không dám rút mũi tên kia ra.

Thật vất vả từ trong nước bò lên bờ, thể lực hắn đã còn dư lại không nhiều lắm.

Tả Hứa tay phải bưng ngực trái, từng bước từng bước di chuyển về phía trước, mất máu quá độ thêm vào đó còn ngâm trong nước đá, Tả Hứa sắc mặt tái nhợt yếu ớt.

Trong lúc hoảng hốt, Tả Hứa nghe có người gọi tên của hắn.

Thanh âm cỡ nào quen thuộc.

Vừa nghe liền biết chính là Vệ Thập Ngôn.

Sau đó, Tả Hứa liền mất đi ý thức.

Lúc Tả Hứa tỉnh lại, trước mắt đen kịt một màu.

Đây là đâu?

Ta tại sao lại ở chỗ này?

Tuyết liên miên liên miên, nước đá vẩn đục, mũi tên nhằm về phía hắn kia… Phút chốc hết thảy ký ức hướng hắn vọt tới, Tả Hứa chống tay một cái muốn ngồi dậy.

“A…”

Ngực truyền đến một trận đau xót ruột, khiến Tả Hứa không nhịn được kêu lên một tiếng.

Đột nhiên một cái tay đưa qua, nắm chặt lấy tay hắn, sốt ruột hỏi: “Làm sao vậy? Ngươi đã tỉnh?”

Tả Hứa lại an tĩnh.

Hắn đưa tay ra ở trong bóng tối sờ về phía mặt của người kia, mắt của người này, mũi của người này, miệng của người này, còn có trái tim hoạt bát nhảy loạn.

Đây là một người sống, ấm áp, sẽ nói rất nhiều Vệ Thập Ngôn.

Đây là hắn nhận hết dằn vặt cùng đau xót mới tìm được Vệ Thập Ngôn.

Không biết từ lúc nào, Tả Hứa phát hiện mình khóc. Hắn thu hồi tay của chính mình, bụm mặt, không tiếng động mà khóc.

Vệ Thập Ngôn tựa hồ cũng cảm thấy.

Hắn hướng bên người Tả Hứa tiến tới một chút, đem Tả Hứa ôm vào trong ngực, để hắn tựa trên vai của mình.

“Tả đại nhân, khóc cái gì vậy?”

Một lát sau, Tả Hứa tựa hồ bình tĩnh chút, Vệ Thập Ngôn đang muốn hỏi hắn ít thứ, Tả Hứa lại dùng hai tay nâng lên mặt Vệ Thập Ngôn.

Vệ Thập Ngôn:?

Trong bóng tối, chỉ nghe được tiếng hít thở của hai người, liên tiếp. Tả Hứa cách Vệ Thập Ngôn vô cùng gần, hô hấp của hắn phả vào mặt Vệ Thập Ngôn, có loại cảm giác kỳ quái.

“Ngươi…”

Một câu nói không nói ra được, mặn mặn, mềm mại, mang theo một loại nhiệt độ kỳ dị, một vật ngăn chặn cái miệng của hắn.

Vệ Thập Ngôn ý thức được, đó là môi Tả Hứa.

Tả Hứa hôn hắn.