Nguyệt Nhi không biết phải làm thế nào để đối phó với hai kẻ lưu manh. Nếu giờ cô bé mà chạy thì thế nào cũng nguy hiểm cho mà xem. Đang không biết phải làm thế nào, Hiếu Sâm đã quay về. Từ xa cậu đã thấy hết mọi việc, chúng không ngừng trêu Nguyệt Nhi, đã vậy còn nói những câu lỗ mãn khiến cậu không nhịn được cơn tức, liền tứ sau bước tới vừa che lấy mắt của Nguyệt Nhi, vừa nói nhỏ vào tai cô bé.
"Nhắm mắt lại."
Nguyệt Nhi có phần hơi sững người, nghe một hồi cô bé liền nhận ra đó là giọng nói của Hiếu Sâm. Cậu đã quay trở lại. Nhưng chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, mắt của cô bé đã bị cậu che lại, cô bé cũng chỉ có thể làm theo.
Thấy Nguyệt Nhi đã ngoan ngoãn làm theo lời, Hiếu Sâm mới yên tâm bước tới gần hai tên lưu manh kia. Hai tên lưu manh thấy Hiếu Sâm đang bước tới gần bọn chúng một cách chậm rãi, tiện tay khởi động lại một chút, húng cảm thấy hơi hoảng, không lẽ cậu định đánh nhau ở đây.
"C...cậu định làm gì vậy hả...Định đánh người ở nơi công cộng này sao..."
Hiếu Sâm không thèm nghe tên lưu manh kia nói, vẫn chậm rãi tiến từng bước tới trước mặt hắn. Cậu khinh bỉ nhìn hắn mà nói.
"Đánh mày, tao lại sợ bẩn tay. Nhưng mày yên tâm, tao vẫn còn cách khác để xử mày."
Hiếu Sâm mặt không biến sắc, lạnh lùng rút nhanh con dao bạc trong túi áo của cậu ra cắm thẳng xuống dưới đất không chút lưu tình. Đây là con dao của Chấn Nghiêm tặng cậu trong lần anh bị lộ thân phận và phải nằm viện, cậu có tới thăm người anh rể này. Vì thấy con dao của Justin khá đặc biệt nên cậu đã cảm thấy thích thú với nó. Và thế là Chấn Nghiêm liền cho người đặc biệt cho người làm món quà này để tặng cậu. Và thế là Hiếu Sâm cứ mỗi lần đi ra ngoài rảnh rỗi đều mang nó đi theo. Cậu nhìn xuống con dao bạc này ra nói với hai tên kia.
"Chỉ cần mày phế cái tay mày vừa chạm vào em ấy, thì tao sẽ bỏ qua cho mày, còn không..."
Hai tên kia nghe xong, chúng đã bắt đầu cảm thấy hoảng. Làm gì thì làm chứ, nếu phế tay chúng bằng con dao đó thì chẳng khác nào đau đến tận xương tủy cả. Cậu cũng không lắm lời, nếu bọn chúng đã không làm vậy thì đừng trách cậu. Hiếu Sâm cầm lấy con dao trên mặt đất, một nhát chém nhanh xuống mặt đất xuyên qua lòng bàn tay của tên kia. Đến cầu xin cũng không cho chúng làm, như vậy cũng đã quá tàn nhẫn rồi. Tên kia bị đâm liền hoảng sợ mà la làng lên, một nhát nhanh chóng hạ xuống xuyên qua bàn tay của hắn, máu bắt đầu chảy ra như nước vậy.
Đây có lẽ là điều mà lần đầu tiên làm. Có lẽ vì Kim gia là gia tộc hắc đạo, cho dù chị cậu ở với Chấn Nghiêm sẽ khá an toàn, nhưng cậu vẫn luôn muốn là người bảo vệ hai người chị của mình, và có cả người con gái cậu sau này. Thật lòng, Chấn Nghiêm không muốn cậu dấn thân vào hắc đạo, nhưng mà cậu đã kiên quyết, nên anh đã không khỏi sắp xếp một cuộc huấn luyện đặc biệt cho cậu. Dù chỉ mới một phần ba cuộc huấn luyện nhưng cậu đã thạo rất nhiều loại vũ khí khác nhau. Cùng với những môn võ từ nhỏ đã học được, cậu dần đã vượt qua cả những người thân cận của Chấn Nghiêm, đến cả anh cũng kinh ngạc nữa mà.
Xong việc, cậu lấy trong tay ra một chiếc khăn giấy, lau sạch sẽ vết máu trên tay cũng như là con dao rồi ném lại cho hai tên lưu manh kia. Cậu còn là đang nhẹ tay đấy, nếu không bây giờ bàn tay kia cũng đã nát rồi. Hiếu Sâm quay người lại, không có chút cảm xúc gì như mọi chuyện chưa có gì xảy ra, cậu nhàn nhạc nói với chúng.
"Lần này là tao tha, lần sau còn thấy chúng mày lảng vảng ở đây. Không chỉ có mỗi bàn tay của mày, kể cả thân xác của mày cũng không còn đâu."
Hai tên kia nghe xong mà muốn đái ra quần, hóa ra cậu không phải dạng tầm thường gì. Lần sau có cho chúng mười lá gan thì chúng cũng không dám làm vậy. Vừa nghĩ, chúng vừa co giò lên mà chạy, không hề quay lại nhìn. Hai tên kia như vừa mới gặp quỷ vậy, nếu như hôm nay không phải anh tốt bụng tha chúng, thì có lẽ bây giờ diêm vương đã mang chúng đi rồi.
Sau khi hai tên kia vắt giò lên chạy đi mất, Hiếu Sâm thở dài một hơi. Cậu không dám đối mặt với Nguyệt Nhi. Vừa rồi cậu đã làm một chuyện rất đáng sợ, không chút lưu tình mà cho hai tên sợ chết khiếp, nhưng có lẽ đây vẫn là điều mà người hắc đạo vẫn hay làm.
Nhưng cậu không hề biết, trong lúc cậu đang bận tay xử lí hai tên kia, Nguyệt Nhi đã thấy tất cả. Cậu vậy mà giám đả thương chúng, không cho chúng có cơ hội nào. Nguyệt Nhi hiểu, Hiếu Sâm vừa mới xả giận giúp cô, nhưng không nghĩ cậu lại làm vậy. Nguyệt Nhi trong lòng hơi lo lắng, nhưng không phải lo lắng cho hai tên kia mà là lo lắng cho Hiếu Sâm. Nhìn tâm trạng thở dài này chắc mới lần đầu đối mặt. Nhưng mặc kệ đó là gì, Nguyệt Nhi vẫn không nói lời nào, vẫn nhắm nghiền mắt đợi Hiếu Sâm đang dần bước tới.