Gần Lắm Nhưng Được Không

Chương 61: Truyền máu




Qua thêm một tiếng đồng hồ, nhưng công việc cấp cứu vẫn chưa xong. Mọi người càng trở nên lo lắng hơn. Đột nhiên một vị ý ta bước ra ngoài, thông báo chuyện quan trọng.

"Bệnh nhân bị mất máu quá nhiều cần truyền máu gấp. Trong số những người ở đây có ai cùng nhóm máu RH- với bệnh nhân không."

Bốn người kia nghe xong mà cảm thấy giật mình. Không ngờ mọi việc lại nghiêm trọng như vậy, Chấn Huy lại mang nhóm máu hiếm, họ không tính toán trước điều này, bây giờ đi tìm không biết có kịp không. Tử Đằng nghe cô y tá nói xong, liền nhớ ra một điều bản thân có nhóm máu hiếm, chắc bây giờ có thể sử dụng được.

"Để tôi, tôi có máu RH-."

Bây giờ cứu người là quan trọng nhất, nhóm màu này hiếm đến mức muốn tìm một người có nhóm máu phù hợp thì ngay cả lục tung cả Hải Thành thì cũng khó mà tìm được.

Không chần chừ gì nữa, Tử Đằng liền đi theo y tá đến phòng lấy máu. Lãnh Hàn cũng là lo lắng cho cô nên cũng đi theo. Trước khi đi, Tử Đằng còn nhờ bốn người kia ở lại chăm sóc cho Vĩ Tường và gọi điện cho người bạn kia.

Bốn người kia lần lượt là Beatrix, Justin, Roky và Jessica. Họ đã phải bất ngờ đến dự xuất hiện của Tử Đằng, họ cảm thấy cô không phải là người bình thường, mà còn rất giống với một người mà họ từng nghe Chấn Huy kể.

Vài phút sau, Thượng Thành cùng Lưu Dương và Nhật Minh đã tới theo cuộc gọi của Tử Đằng. Anh vừa mới hoàn thành công việc ở Nam thị thì cô lập tức gọi tới, vì trong năm người thì đã có hai người mang nhóm máu hiếm, phải gọi là hoàn toàn có lợi thế. Có khó khăn đến mấy thì anh cũng sẽ tới.

Thượng Thành cũng đã nghe qua em rể của Tử Đằng, nhưng hoàn cảnh này thật sự rất khác, anh không nghĩ người em rể này đơn giản. Mà những người vệ sĩ và bốn người kia lại là người hắc đạo. Lưu Dương và Nhật Minh nhìn một cái liền biết họ là ai, ghé sát vào tai Thượng Thành mà nói nhỏ.

"Lão đại, họ hình như là người Kim gia."

Thượng Thành cau mày nhìn nhóm người kia, đơn nhiên là anh nhận ra. Đây không phải lần đầu gặp họ, chỉ là những lần gặp hiếm hoi đó, Tử Đằng không có mặt nên không biết họ ra sao. Hai bên nhìn nhau một hồi, liền nhận ra nhóm của đối phương.

Lát sau, Tử Đằng cùng Lãnh Hàn từ trong phòng đi ra. Thấy Thượng Thành đã tới, cô lên tiếng gọi anh.

"Thượng Thành, cậu tới rồi. Giúp mình một chút."

Nghe thấy có người gọi, Thượng Thành liền đi ra chỗ của cô.

"Có chuyện gì vậy Tử Đằng."

Không để Thượng Thành thắc mắc tiếp, Tử Đằng liền nói ra luôn

"Chuyện này nói sau đi, giờ Chấn Huy cần truyền máu gấp. Mình đã truyền được một phần và tới giới hạn tồi, còn lại nhờ vào cậu."

Thật ra, Tử Đằng đã truyền hơn một nửa số máu, nếu mà truyền máu nữa thì cô sẽ không chịu được nên Lãnh Hàn đã cản lại. Cũng may Thượng Thành đã tới, cô không phải lo lắng chuyện gì.

Thượng Thành cũng không thắc mắc gì nhiều, trực tiếp cởi áo khoác ra đi vào trong lấy máu theo lời của cô. Vài phút sau, lượng máu cần lấy đã đủ. Số máu được đưa ngay vào phòng phẫu thuật. Cuối cùng Chấn Huy cũng đã được cứu. Vĩ Tường cũng đã nhẹ nhõm đi được phần nào.

Trong lúc cuộc phẫu thuật vẫn đang được diễn ra, Lãnh Hàn, Tử Đằng cùng Thượng Thành ra một góc nói chuyện.

"Tử Đằng, mình có manh mối về chiếc nhẫn của mẹ cậu đây."

Thượng Thành mấy ngày nay không ở Hải Thành, đến sáng nay đến công ty thì thấy có một văn kiện được đặt trên bàn mà không ghi bất kì người gửi nào. Mở ra thì thấy bên trong là hình ảnh của một chiếc nhẫn, mà chiếc nhẫn này lại giống hệt với chiếc nhẫn của Tử Đằng mà cô đã từng cho Thượng Thành xem. Đang định tối nay gọi nhau ra Secret để nói chuyện, nhưng không ngờ lại là lúc này.

Tử Đằng có chút ngạc nhiên. Trước đây có nhờ Thượng Thành điều tra qua nhưng không có bất kì manh mối nào, vậy mà giờ nó lại không rõ không rằng gì xuất hiện. Thượng Thành liền nói tiếp.

"Chiếc nhẫn của mẹ cậu là một trong hai chiếc nhẫn mà lão gia của Kim gia trao cho hai đứa con của ông ấy. Mà mẹ cậu chính là một trong hai đứa con đó."