Thiết Sơn rót lấy hai ly rượu vang rồi đặt lên bàn của Lãnh Hàn. Tử Đằng đang định cầm ly rượu lên uống thì bị anh ngăn lại, đang trong tình trạng đèn đỏ thì tốt hơn hết đừng uống rượu, như vậy cô sẽ chịu không nổi. Anh ra hiệu cho Vũ Khải đi lấy thứ gì tốt đó hơn cho cô uống.
"Vũ Khải, cậu lấy giúp mình ly nước ép, hiện tại Tử Đằng không tiện uống rượu."
Nghe xong, Vũ Khải nghệch mặt, sao lại là anh chứ. Anh tức giận hít một hơi lạnh nhìn Lãnh Hàn.
"Sao lại là tôi, cậu trọng sắc khinh bạn đấy à."
"Nếu tôi lấy được thì đã lấy, ở đây chỉ có cậu có thể làm được thôi." - Lãnh Hàn thản nhiên trả lời.
Vũ Khải cũng chỉ có thể cạn lời, nhìn hai vợ chồng nhà người ta ân ái mà trong lòng không khỏi bực tức. Đã vậy anh còn bị bắt nạt lần hai trong ngày, anh không cam lòng mà.Nhìn Lãnh Hàn nhà cô đấu khẩu cùng Vũ Khải mà cô cảm thấy hơi buồn cười. Anh cũng là lo lắng cho sức khỏe của cô thôi, cũng không nỡ để cô ngồi đây một mình. Tần Trạch không nói gì, nhìn Lãnh Hàn bằng một ánh mắt khác, lại có thể một người như Lãnh Hàn cưng chiều cô hết mực. Anh vẫy tay một hồi, Thiết Sơn nhận lấy ám hiệu, thay ly rượu bằng ly nước ép giúp Tử Đằng. Cô chỉ khẽ gật đầu cảm ơn theo cách lịch sự, dù cho họ có là thủ hạ của ai thì vẫn nên cảm ơn lại. Lãnh Hàn nhấm nháp ly rượu một lúc rồi lên tiếng hỏi.
"Lần này cậu về nước chắc là có chuyện phải không."
Tần Trạch nghe Lãnh Hàn hỏi cũng không có phản ứng gì, lần này trở về nước là có chuyện quan trọng.
“Lô hàng tôi gửi cho Kim gia, vận chuyển qua đây thì bị kẻ khác cướp. Tôi về nước là cũng vì chuyện này.”
Tần Trạch là người quyết đoán, anh luôn chú trọng của các mối giao dịch, đặc biệt là các mối giao dịch trọng yếu. Nếu có kẻ thích nẫng tay trên, anh sẽ cho kẻ đó sống cũng không được, chết cũng không xong. Kim gia, gia tộc hắc đạo lớn trong nước, là một trong những cuộc làm ăn lớn của Tần Trạch, anh cũng không quan tâm gì lắm nhưng chữ tín vẫn là quan trọng nhất. Lần này anh về nước cũng là vì lô hàng đó. Vũ Khải quay ra hỏi anh.
“Vậy cậu đã tìm được kẻ nào lớn gan cướp hàng của cậu chưa.”
“Rồi, là Hà Lương của Hà gia ở Mạc Lăng.” – Tần Trạch bình thản đáp lại.
Hà Lương, đó không phải là người mà được nhắc trong tài liệu mà Vũ Khải đưa tới đây sao. Tử Đằng và Lãnh Hàn cảm thấy có gì đó rất khả nghi, một người không hề có mối quan hệ nào tới anh mà lại bày ra mấy cái trò này.
“Đúng rồi, Lãnh Hàn. Mình tra được rằng ông ta đang định nhắm vào tập đoàn của cậu, nhớ chú ý đấy.”
“Biết rồi, cảm ơn vì quà trở lại của cậu.”
Tử Đằng ngồi yên nghe hết mọi chuyện. Không phải cô không để ý gì, cô chỉ đang nghĩ Hà Lương này chắc chắn là có vấn đề, không thể vô ý nhắm vào Phong thị. Rốt cuộc là ông ta đang có ý định gì. Có lẽ cô nên nhờ người điều tra.
Xong chuyện, Lãnh Hàn đưa Tử Đằng trở về căn hộ của cô. Trên đường lái xe, cô vẫn luôn suy nghĩ đến việc mà Tần Trạch nhắc tới. Lãnh Hàn cũng biết là cô đang nghĩ gì, liền quay ra nói.
“Em đang nghĩ đến chuyện của Hà Lương phải không.”
“Đúng vậy. Em cũng không hiểu được là ông ta đang muốn làm gì. Chẳng có ai dư hơi đến mức mà làm những chuyện điên khùng này.”
Lãnh Hàn nghe cô phân tích đúng như suy nghĩ của anh. Chẳng ai lại rảnh rỗi làm những chuyện vô vị này.
“Phong thị là mạch cầu chính cho nền kinh tế ở Hải Thành, trước giờ không ít có người nhắm đến. Nhưng một người từ Mạc Lăng xa xôi tới đây chỉ để ngắm vào Phong thị. Nếu đã vậy thì để anh cho người điều tra xem sao.”
Lãnh Hàn nói cũng có lí, tốt hơn hết là nên điều tra qua đề phòng có bất trắc sau này.
“Em cũng đồng ý, nhưng anh đừng điều tra lộ liễu quá. Nếu Hà Lương là người Mạc Lăng, ít nhất ông ta cũng dính đến hắc đạo, chuyện này nên nhờ Vương tổng và Thượng Thành giúp.”
Nghe cô nói vậy, anh nghĩ đó cũng là cách hay. Tuy không phải người hắc đạo nhưng những chuyện như thế này không phải là anh không biết. Huống chi Tử Đằng lại có người bạn là thủ lĩnh Hắc sư nữa.