Tử Đằng tắm xong, mặc bộ đầm đi ra ngoài. Nhìn lên bàn làm việc của mình, văn kiện đã được dọn sang một bên, trên bàn đã được bày bữa ăn trưa của hai người. Nhìn đi nhìn lại không thấy Nguyệt Nhi đâu, cô liền hỏi.
"Nguyệt Nhi đâu rồi Hàn."
"Con bé xin về trước rồi. Bảo không muốn ở lại ăn cẩu lương."
Lãnh Hàn thản nhiên trả lời, Tử Đằng cũng phải phì cười, đến cả em gái mà anh cũng khịa được. Ngồi xuống ăn trưa cùng anh, hết lần này đến lần khác, anh không hề cho cô động đũa, cứ đích thân anh phải đút cho cô. Tử Đằng chỉ có thể bất lực, con người khi yêu thì thay đổi 180 độ, nhiều lúc cảm thấy hơi áp lực.
Vừa hay, Vũ Khải tới tập đoàn của anh, không gõ không rằng gì liền xông vào trong. Nhìn thấy một màn này còn không tin, cứ tưởng mình đi nhầm chỗ, nhưng đây rõ ràng là phòng tổng tài của Lãnh Hàn mà. Bước vô bước ra mấy lần, anh xác định mình tới đúng chỗ. Nhưng mà có một điều anh không hiểu, tại sao thằng bạn của anh, mọi khi lạnh lùng không động lòng với cô gái nào mà giờ lại đút ăn cho thư kí thế kia. Thật muốn chọc mù mắt anh đi mà. Lãnh Hàn tức giận khi Vũ Khải đi vào mà không hề gõ cửa, tự ý bước vào như tập đoàn nhà mình vậy.
"Lãnh Hàn, cậu đang làm gì vậy. Kim tiểu thư, hai người...."
Lãnh Hàn liền liếc sang nhìn Vũ Khải.
"Vũ Khải, cậu nghĩ đây là nhà cậu thì cậu muốn làm gì thì làm hả."
Quá đáng, thực sự quá đáng mà. Vũ Khải chưa hiểu được tình hình hiện tại mà đã bị ngốn cẩu lương của hai người này. Rốt cuộc là không muốn cho anh ăn trưa hay sao. Tử Đằng cũng chỉ bình tĩnh để Lãnh Hàn buông đủa xuống, cô lại quay ra nói với Vũ Khải.
"Vũ tiên sinh không biết hôm nay tới đây là có chuyện gì không."
Vũ Khải mặt mày cau có, khoanh tay bực mình nhìn hai vợ chồng nhà người ta. Bộ anh làm gì khiến Lãnh Hàn oán giận à. Anh mới tới có biết gì đâu.
"Kim tiểu thư, cô xem Lãnh Hàn nhà cô đang oán tôi kia kìa."
Lãnh Hàn mặt mày cau có, đã phá bữa trưa của người khác mà trở nên vô tội. Tử Đằng chỉ có thể dỗ anh cho anh nguôi giận.
Dọn dẹp lại một chút, Lãnh Hàn và Vũ Khải ngồi xuống ghế. Tử Đằng định ra ngoài để hai người nói chuyện nhưng anh đã kéo cô lại. Hết cách, cô chỉ có thể nghe theo.
"Rốt cuộc là có chuyện gì mà cậu tới tận đây để nói chuyện."
Vũ Khải trở về vẻ nghiêm túc, cầm một xấp tài liệu để trước mặt Lãnh Hàn.
"Cậu xem đi. Mấy ngày nay mình nhận được tin có người đang cố tình nhắm vào cậu."
Lãnh Hàn cầm tài liệu lên đọc, Tử Đằng ngồi bên cạnh cũng xem xét. Bên trên có ghi lí lịch của một người, ông ta tên là Hà Lương, người Mạc Lăng. Cô thấy hình ảnh của người này có chút rùng mình nhưng vẫn bình tĩnh hết mức.
"Sao cậu lại có cái này." - Anh vừa xem tài liệu vừa hỏi.
"Quà trở về của Tần Trạch đấy."
Nghe đến cái tên này, Lãnh Hàn bất giác mỉm cười. Quả nhiên là cậu ta, thích chơi trò thần bí kiểu như thế này, khẩu vị dạo này cũng đổi hẳn đi rồi. Xong chuyện, Vũ Khải liền ra về. Tử Đằng có chút thắc mắc liền hỏi anh.
"Tần Trạch mà Vũ Khải vừa nói có phải là người mà anh đang định gặp sao."
Lãnh Hàn đưa tay ra ôm cô, giọng cưng chiều nói.
"Đúng vậy, cậu ấy dự định sẽ về vào tuần sau nhưng có lẽ đã thay đổi lịch trình. Tối nay để anh đưa em đi."
Tử Đằng không nói gì, chỉ khẽ gật đồng ý.