Gần Lắm Nhưng Được Không

Chương 51: Anh lớn




"Giang tổng, đây là Kim Tử Đằng, thư kí của tôi."

Thạch Khâm đưa tay ra bắt tay với cô, Tử Đằng cũng đưa tay ra theo phép lịch sự. Cả bốn người ngồi xuống, họ đi luôn vào vấn đề. Trong cả quá trình, Tử Đằng cũng chỉ hỗ trợ cho Lãnh Hàn một vài phần, ngoài ra cô còn quan sát thấy người thư kí bên cạnh của Thạch Khâm lâu lâu lại cứ nhìn anh, không lẽ cô gái này...

Kết thúc buổi đàm phán, Thạch Khâm ngỏ ý muốn mời hai người một bữa.

"Phong tổng, tôi có thể vinh hạnh mời anh và quý cô đây cùng dùng bữa chúc mừng cho việc kí kết này được không."

Lãnh Hàn nhìn Thạch Khâm suy nghĩ một lúc, rồi lại quay sang nhìn Tử Đằng. Nếu không phải chuyện hợp tác giữa hai bên thì anh sẽ đồng ý, nhưng mà từ lúc vào đây, Thạch Khâm vẫn cứ hay qua sát lấy Tử Đằng mà cô không hề biết, nên anh muốn xem ý kiến cô thế nào. Tử Đằng đã hiểu ý anh đang hỏi ý kiến của cô, cô chỉ khẽ mỉm cưởi rồi gật đầu, quay ra nói với Thạch Khâm.

"Nếu Giang tổng đã có thành ý như vậy thì chúng tôi chỉ có thể đồng ý"

Thạch Khâm và nữ thư kí đó nghe như vậy, khẽ gật đầu rồi xin phép cáo lui đi trước. Chỉ còn Lãnh Hàn và Tử Đằng trong phòng họp. Họ mới rời khỏi đi không lâu, Lãnh Hàn có chút tức giận nhìn cô.

"Sao em lại đồng ý."

Tử Đằng có chút khó hiểu nhìn anh, đó không phải vốn là phép lịch sự hay sao.

"Thôi nào, nếu họ đã có thành ý như vậy thì cũng không nên từ chối."

"Nhưng hắn ta cứ nhìn em."

Nữa rồi, mỗi lần hũ giấm của Lãnh Hàn vỡ là cô lại mệt với anh đây. Quan trọng đây là công việc chứ không phải việc riêng mà.

"Được rồi, đừng giận nữa. Tối nay anh tới nhà em nha."

Nghe đến việc được đến nhà cô, anh không còn cách nào khác là nguôi giận. Nếu không phải lâu ngày không về nhà dọn dẹp thì anh đã cho cô về biệt thự của anh ở luôn rồi. Tử Đằng đã nhận ra được vài việc thú vị từ cô thư kí này nên cô muốn tò mò tiếp cận xem sao.

Ngồi trên xe do Thạch Khâm lái, cô thư kí đó có chút tò mò về Tử Đằng liền hỏi anh.

"Giang đại thiếu, quý cô đó anh quen sao,..."

"Ừm, cô gái đó là bạn của em trai tôi. Chúng tôi lớn lên từ nhỏ."

Thạch Khâm gật đầu thừa nhận. Cùng lớn lên từ nhỏ, hoàn cảnh mỗi người mỗi khác, nhưng họ vẫn luôn sát cánh bên nhau. Phải công nhận một điều rằng, lâu rồi anh không gặp Tử Đằng, cô đã trở nên xinh đẹp hơn nhiều. Ngày trước khi chuẩn bị sang Mỹ, anh đã muốn rủ cô đi nhưng cô kiên quyết từ chối. Vì để cố gắng gặp lại mà anh đã phải vừa làm việc vừa đi học, đưa Giang thị chi nhánh bên Mỹ một ngày đi lên. Vậy mà bây giờ, anh lại gặp cô trong tình cảnh cô là bạn gái người khác, có chút không cam lòng.

Anna, thư kí của Thạch Khâm, hai người đã làm việc cùng nhau một thời gian. Trong quãng thời gian đó, cô đã thích thầm anh từ lúc nào không hay, nhưng đến bây giờ vẫn chưa dám nói ra. Thạch Khâm cũng không để ý rằng người thư kí mà anh luôn gắn bó lại thích mình.

Cả bốn người đang dùng bữa ở nhà hàng, Tử Đằng xin phép đi ra ngoài một lát. Lát sau, Thạch Khâm cũng đi ra ngoài. Trong lúc đang quay lại, hai người lại tình cờ gặp mặt nhau ở ngoài hành lang.

"Tử Đằng, lâu rồi không gặp."

"Vâng, lâu rồi không gặp anh. Anh về nước khi nào."

"Chưa lâu."

Bầu không khí có chút ngột ngạt, nhưng giờ nên biết nói gì bây giờ. Đối với một người anh lớn, anh luôn quan tâm những đứa trẻ như cô đã là chuyện quá đỗi bình thường. Thạch Khâm nở một nụ cười nhẹ nói với cô.

"Phong tổng...không chỉ là cấp trên của em đâu nhỉ."

Thạch Khâm không chần chừ mà nói ra, cô cũng vẫn bình thường mà gật đầu.

"Vâng, anh ấy là bạn trai em."

Nhận được câu trả lời của cô, lòng anh có chút đau. Quả nhiên đúng như anh nghĩ.

"Hai người quen nhau được bao lâu rồi."

Tử Đằng chẳng có ý định dấu diếm gì nói ra luôn.

"Mới ba tháng thôi. Cô gái đi cùng anh là..."

"Cô ấy là thứ kí của anh, Anna. Bọn anh chỉ là đồng nghiệp."

Tử Đằng thấy thái độ của anh, là đoán được rằng anh rất giữ khoảng cách với người khác, đặc biệt là Anna. Nhưng có lẽ chuyện này, cô làm anh thất vọng rồi.

"Tử Đằng, anh..."

Thạch Khâm chưa kịp nói hết câu, Tử Đằng đã cắt ngang lời nói của anh.

"Thạch Khâm, em xin lỗi. Trước giờ em và mọi người luôn coi anh là một người anh lớn. Em biết anh đang muốn nói tới chuyện gì nhưng giờ em đã có bạn trai. Thứ lỗi, em xin phép đi trước."

Nói rồi, cô nhanh chóng trở về bàn mà để Thạch Khâm ngơ ngác nhìn bóng lưng của cô. Không phải là cô không biết, từ khi học chung trường liên cấp, thì cô đã nhận ra rồi. Thạch Khâm đã chậm một bước, nhưng một bước đó đã có thể để cô có thể hiểu được hết cuộc sống này. Thạch Khâm thất vọng, chỉ có thể nhìn cô bước đi mà không thể níu kéo được gì, lặng lẽ nhìn người con gái anh thương đi cùng người khác, mà không phải là anh.