Gần Lắm Nhưng Được Không

Chương 50: Người quen




Và đúng như ước hẹn, đầu tuần anh cho phép cô quay lại Phong thị làm việc. Nhưng mà mới sáng ra, Lãnh Hàn một mực bắt cô đi chung xe với anh, cô không còn cách nào khác là nghe theo lời anh. Nhưng có lẽ lí do chính là không muốn bị người khác nhòm ngó. Ôi trời, cái tính bá đạo này thật không thể chịu được mà. Và đúng như những gì cô dự liệu, mọi nhân viên trong công ty, nhất là những người phụ nữ nhiều chuyện thấy cô xuống xe của Lãnh Hàn là bắt đầu xôn xao hẳn lên. Ngày đầu tiên đi làm lại mà cũng không tha nữa. Khỏi phải nói, ai cũng đã đoán ra được mối quan hệ mờ ám của cô và anh. Một vài người trông có vẻ khá tiếc nuối, nhưng lại thấy hai người họ hợp nhau nên cũng không nói gì nhiều.

Vẫn như thường ngày, cô đi pha cà phê như mọi lần cho Lãnh Hàn. Khi Tử Đằng không có ở đây, gần như anh không hề uống cà phê do người khác pha, có lẽ đây là sức mạnh của tình yêu, đối với thứ khác thì anh khá kén nhưng đối với cô chọn thì không.

Mang cà phê và phòng, một ly cho cô, một ly của anh. Tử Đằng vừa mới đặt ly cà phê xuống bàn của anh, Lãnh Hàn đang đứng xem báo cáo bên cạnh, đột nhiên xoay người quay qua ôm lấy cô. Tử Đằng có chút giật mình nhưng vẫn cứ mặc cho anh ôm lấy, nở nụ cười mà nói.

"Sao vậy, thả em ra để em đi làm việc."

"Không muốn, muốn ôm em một chút."

Anh hôm nay lại dở trò trẻ con này để cô mềm lòng, nhưng lỡ có người vào đây thì sao đây. Cô đã làm theo lời anh là cho người chuyển bàn làm việc của cô vào trong này rồi, giờ là muốn thế nào đây. Ôm được một lúc, coi như lấy được ít "năng lượng" từ cô, anh buông cô ra rồi nói.

"Lát nữa sẽ có đối tác tới bàn chuyện, em đi với anh."

"Là ai vậy anh." - Cô thắc mắc hỏi lại.

"Là chủ tịch của Giang thị chi nhánh bên Mỹ - Giang Thạch Khâm."

Vừa nghe thấy cái tên này, cô liền nhớ ra người đó là ai. Chợt khưng lại một lúc, cô có chút vui vẻ vì người này chính là anh trai của Giang Nguyên - Giang Thạch Khâm. Giang thị phải nói cũng là một tập đoàn danh tiếng trong nước, nhưng chi nhánh bên Mỹ chính là một trong những chi nhánh có thực lực nhất trong tất cả chi nhánh của Giang thị. Giang Thạch Khâm được coi là người anh của cả nhóm, nhưng anh luôn xem Tử Đằng không như em gái.

"Hàn, thật ra thì người này em có biết. Anh ấy là anh trai của Giang Nguyên, tụi em lớn lên từ nhỏ nên cũng gọi là thân thiết."

Nghe được sự thân thiết của cô đối với người này, anh lại nổi cơn ghen. Thật muốn nhốt cô vào trong nhà mà, sao đi đâu cũng quen biết được vậy. Tử Đằng phát hiện ra có mùi giấm chua nên biết là của ai rồi, cô cầm lấy cà vạt của anh mà chỉnh chu lại.

"Được rồi, hũ giấm của anh lại vỡ. Em chỉ xem Thạch Khâm là anh trai thôi."

Lãnh Hàn nghe cô nói vậy cũng chẳng giận cô gì cả, nếu cô đã nói thế thì anh chỉ có thể tin tưởng vào cô.Sau khi chỉnh lại trang phục cho anh, Hạo Duy gõ cửa bước vào.

"Phong tổng, Giang tổng đã tới rồi."

Lãnh Hàn liền gật đầu rồi cho trợ lí đi ra ngoài, bản thân quay qua nhìn cô. Tử Đằng cũng không ý kiến gì, cầm xấp tài liệu cùng anh đi đến phòng họp.

"Đi thôi Hàn."

Hai người cùng đi tới phòng họp đã định sẵn. Khi đi vào phòng họp, Tử Đằng và Lãnh Hàn thấy có hai người một trai một gái. Bóng hình quen thuộc ấy giờ đã trở thành một con người trưởng thành. Là Giang Thạch Khâm, giờ anh đang mặc một bộ vest lịch lãm. Còn người bên cạnh chắc là thư kí của anh, nhưng cô ấy có một chút nét lai của người Mỹ. Lãnh Hàn đưa tay ra thành ý bắt tay với Thạch Khâm.

"Chào Giang tổng, lần đầu gặp mặt."

"Chào anh. Đã nghe danh từ lâu, lần đầu gặp mặt. Vị này là..."

Thạch Khâm nhìn sang Tử Đằng, chỉ nhìn sơ qua là anh đã nhớ ra cô. Chỉ là bây giờ không tiện để nhắc lại. Cô nhìn Thạch Khâm, lần cuối cô nhìn thấy anh là năm cuối cấp hai, khi đó anh sang Mỹ học du học, tiện tiếp quản GIang thị ở bên đó. Lần này quay trở về mà anh không nói với mọi người một tiếng, không biết Giang Nguyên biết tin chưa. Lãnh Hàn thấy ánh mắt của Thạch Khâm cứ dính lên người cô, sắc mặt anh không có thay đổi gì nhưng bên trong lại là một chuyện khác.